Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 495: Mù

Mặt ngoài thiên thạch được bao bọc bởi một tầng lửa màu da cam, đây hẳn là Ác Ma Chi Diễm.

- Có lầm không vậy.

Tô Hiểu nhìn thiên thạch rơi từ trên trời xuống, nếu như bị thiên thạch này đập trúng, hắn nhất định sẽ bị đập thành bánh thịt.

Thiên thạch cách mặt đất càng ngày càng gần, trải qua một thời gian tăng tốc, viên thiên thạch này bí mật mang theo động năng khủng bố và tiếng rít gào.

Ám Vương buông vai Tô Hiểu ra, đập một quyền tàn nhẫn vào ngực Tô Hiểu, rồi đến tiểu quyền nện ngực, sau đó nó nhảy ra sau.

Tô Hiểu phun ra một ngụm máu, suýt nữa bất tỉnh, lúc tầm mắt của hắn khôi phục, viên thiên thạch kia đã chiếm hết tầm mắt hắn.

Rầm!

Giống như một quả bom khí hidro nổ tung trên đất, thiên thạch đi sâu vào trong bùn đất, động năng mạnh mẽ khuếch tán ra xung quanh, một tầng đất tung bay.

Khói lửa khuếch tán ra xung quanh, hình thành một hình tròn to lớn, mấy trăm mét mặt đất xung quanh nứt ra, giống như mạng nhện.

Xung kích thối lui, một đạo hố sâu mấy mét xuất hiện, gần đó có một gò đất nhỏ hình tròn, đây là đặc thù của thiên thạch.

Năng lực 6: Ám hắc vẫn thạch (kỹ năng chung cực), Ám Vương triệu hoán một viên thiên thạch to cỡ 3x3 mét từ trên trời đập xuống, tạo thành thương tổn 500 điểm + x2 sức mạnh + x2 trí lực, cũng đi kèm hiệu quả thiêu đốt ác ma chi hỏa, ác ma chi hỏa thiêu đốt 10 giây, mỗi giây tạo thành 30 điểm thương tổn.



Giữa hố thiên thạch, dưới sự đốt cháy của Ác Ma Chi Diễm, bùn đất ở đây hóa thành màu xám trắng, còn pha lê hóa, nhìn như một đống lửa đã tắt.

Ám Vương đứng ở gần hố thiên thạch thở dốc, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ, tuy vận mệnh sau này của nó rất bi thảm, nhưng nó giết được nhân loại kia.

Rắc, rắc.

Mặt đất pha lê hóa ở giữa hố thiên thạch bị đạp nát, phát ra tiếng giòn giã.

Một bóng người lung lay đi từ trong hố thiên thạch ra, trên người không bị đập bị thương và bỏng.

- Vừa nãy ngươi… Cười đúng không?

Tô Hiểu cầm Trảm Long Thiểm trong tay, cánh tay trái buông xuống.

Nếu bị ám hắc vẫn thạch đập trúng trực tiếp, Tô Hiểu sẽ chết chắc, nhưng hắn tránh thoát ám hắc vẫn thạch, không, hắn dùng một loại năng lực chặn lại ám hắc vẫn thạch, là năng lực [Thần Linh Dư Huy] của vỏ đao màu tím sẫm.

Hiệu quả đặc biệt: Chúc phúc của thánh linh (chủ động), sau khi mở ra sản sinh một tấm chắn cấp bậc vô địch, tấm chắn kéo dài 1 giây, thời gian làm lạnh là 72 tiếng.



Ám hắc vẫn thạch rất mạnh, nhưng không mạnh tới trình độ có thể đập nát được tấm chắn cấp vô địch.

Tuy đỡ lấy ám hắc vẫn thạch, nhưng Ác Ma Chi Diễm trên ám hắc vẫn thạch đủ để đốt chết Tô Hiểu, hắn có thể tồn tại vì năng lực trong trang bị mặc, [Tâm ý của Mikasa +5] nắm giữ năng lực tấm chắn.

Che chở (chủ động): Nhanh chóng sinh thành một đạo tấm chắn chống đỡ công kích không thể nhận ra, độ bền của tấm chắn tương đương với 80% giá trị sinh mệnh của người nắm giữ, có thể kéo dài 30 giây.

Nhắc nhở: Khởi động tấm chắn cần tiêu hao 10% giá trị pháp lực.

Nhắc nhở: Thời gian làm lạnh tấm chắn là 10 tiếng.



Hai tấm chắn bảo vệ mạng của Tô Hiểu, lúc hắn ra khỏi Ác Ma Chi Diễm, tấm chắn ở trên người vỡ nát, sau khi Ác Ma Chi Diễm không bám vào vật sẽ biến mất trong không khí.

Máu tươi chảy từ khóe miệng Tô Hiểu ra, bả vai trái của hắn bị bóp nát, bị Ám Vương đập tới đập lui ba lần, còn dùng đầu gối đập mạnh một lần, sau đó lại bị ám hắc vẫn thạch đập.

Tô Hiểu không chết, giá trị sinh mệnh còn thừa 16%, mà hai mắt Ám Vương đã mù, tuy còn thính giác, khứu giác, năng lực cảm nhận, nhưng không có tác dụng vẹo gì.

Cách đó không xa Bố Bố nhảy từ trên cây xuống, lúc trước nó dùng năng lực [Trung thành hộ chủ], bằng không Tô Hiểu sẽ bị Ám Vương giết chết.

“Gâu gâu.”

Nghe thấy tiếng chó sủa quen thuộc, trên trán Ám Vương đầy gân xanh, lập tức nghiêng người.

Tiếng bước chân dồn dập truyền từ sau lưng Ám Vương tới, Ám Vương muốn quay người lại thì muộn rồi.

Vết trảm nhằng nhịt xuất hiện sau lưng Ám Vương, Ám Vương rên lên một tiếng, lảo đảo về trước vài bước.

Một tay cụt tráng kiện đánh về phía Tô Hiểu, Tô Hiểu lập tức nhảy ra sau né tránh, sau khi rơi xuống thì đè thấp tiếng bước chân, hơi vung tay lên, hất máu tươi trên người xuống đất, như vậy Ám Vương không thể dựa vào mùi máu tanh nắm giữ tung tích của hắn.

“Gâu.”

Bố Bố lại kêu to một tiếng, đương nhiên là vú em Bố Bố sẽ không tới gần, nó phụ trách hấp dẫn cừu hận là được rồi.

- Vô liêm sỉ…

Xì xì.

Đau nhức khiến Ám Vương không nói hết lời, trên trán Ám Vương nổi đầy gân xanh, một tay cụt vung loạn xạ xung quanh.

“Gâu.”

Bố Bố phát ra tiếng kêu to thứ ba, đồng thời Ám Vương xoay người theo bản năng, đáng tiếc chính là, công kích vẫn đến từ phía sau.

Tô Hiểu không có tinh thần của kỹ sĩ, Ám Vương cũng không có, tư tưởng chiến đấu của hai bên là chơi chết đối phương, đơn giản thô bạo như vậy.

- Dát mã đồ mỗ tạp nạp [Ngôn ngữ của ác ma].

Trong tình thế cấp bách, Ám Vương mắng chửi bằng ngôn ngữ quê nhà của mình, nếu như phiên dịch ra, gần giống với ý RNMMP.

Tô Hiểu không nghe hiểu tiếng ác ma, nhưng hắn chém rất thoải mái, tiếng bước chân của hắn cũng cố áp chế, huống chi là chủ động mở miệng.

- Có cảm giác như đấu một mình!

Ám Vương bị bức cuống lên, bình thường đều là giả bộ tràn đầy phong cách, bộ dạng hiện giờ của Ám Vương mới là bộ dạng chân thực.

Tô Hiểu không quan tâm lời Ám Vương nói, đối phương chết chắc rồi, hắn trả giá lớn như vậy, chính là vì tình huống hiện giờ, ai sẽ cùng đấu ngốc nghếch với đối phương.

Lúc bị Ám Vương nắm lấy, Tô Hiểu đã nghĩ sẽ bị đánh rất thảm, rất có khả năng sẽ chết, sức phòng ngự của Ám Vương quá mạnh, căn bản không cho phép hắn có lựa chọn khác.

“Gâu!”

Bố Bố liên tục hấp dẫn cừu hận, Tô Hiểu nhân cơ hội chém mấy đao.

Lặp lại mười mấy lần như vậy, Ám Vương đã có chút đứng không vững, nó không muốn chết, nó còn thâm cừu đại hận chưa báo, ác ma kia vẫn còn đang ở trong vực sâu.

Ám Vương đứng tại chỗ không động, mặc Bố Bố khiêu khích.

Ngọn lửa màu da cam xuất hiện bên ngoài cơ thể Ám Vương, đây là Ác Ma Chi Diễm, nó muốn ác ma hóa, chỉ cần ác ma hóa thành công, hai mắt của nó có thể hóa thành ác ma chi nhãn, thị giác sẽ khôi phục lần nữa.

“A! !”

Ám Vương ngửa mặt lên trời gào thét, Ác Ma Chi Diễm dâng lên rất cao, ở phía xa Tô Hiểu đều cảm nhận được cảm giác nóng rực.

Phốc…

Tiếng xì hơi truyền tới, Bố Bố ở gần đó suýt cười ra tiếng, ánh mắt giống như muốn nói: “Rắm của ngươi thật kinh tởm!”

Ác Ma Chi Diễm ở mặt ngoài cơ thể Ám Vương chậm rãi biến mất, trước khi thức tỉnh hoàn toàn, nó không thể ác ma hóa.

Rầm một tiếng ngã xuống đất, Ám Vương nằm trên đất co giật hai lần thì bất động.

Tô Hiểu rút súng ra bắn mấy phát về phía Ám Vương, cơ thể Ám Vương nhúc nhích, giãy dụa một lúc lâu cũng không đứng dậy được.

- Ta… Ta thua, ngươi có thể giết ta… Hoặc giày vò ta, đây là quy tắc của vực sâu ác ma.

Tuy Ám Vương nằm trên đất rất chật vật, nhưng vẻ mặt thản nhiên, thua chính là thua, cho dù thực lực của nó chưa thể thức tỉnh, thì nó không thể sử dụng ác ma hóa.

Ám Vương không nói những chuyện này, tình huống hiện giờ là nó nằm trên đất, kẻ địch còn có sức cầm đao, nói nhiều hơn nữa là mượn cớ, thắng bại mới là mục đích chiến đấu cuối cùng.

Tô Hiểu tiến lên trước, một đao đâm yết hầu của Ám Vương.

Vết thương không sâu, năng lượng Thanh Cương Ảnh xâm nhập vào trong cơ thể Ám Vương, Ám Vương co giật hai lần, sau đó không nhúc nhích.

- …

Ám Vương ngẩng đầu, nó biết kẻ địch này sẽ không dày vò nó, mà sức phòng ngự của cơ thể nó quá mạnh.

- Bại thật khó coi.

Ám Vương cúi đầu, không còn lên tiếng, không có xin tha, cũng không có không cam lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận