Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 126: Kỵ Sĩ

Cơ thể dán sát vào vách đá, Tô Hiểu chậm rãi tiến lên.

Hắn liếc mắt nhìn bốn người khác, bốn người đều nhìn chằm chằm hồ nham thạch giống như trong đó có thứ gì khủng bố.

Tuy vị trí hiện giờ rất nguy hiểm, nhưng chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không quá nguy hiểm, như vậy có lẽ bốn gia hỏa này có chuyện gạt hắn.

Tô Hiểu cũng không nhìn chằm chằm dưới chân nữa, bắt đầu để ý hồ nham thạch.

Lạch cách…

Trong hồ nham thạch xuất hiện một bọt khí to như gương mặt nhỏ, bọt khí nổ tung, nham thạch bắn lên trên rất cao.

Xì xì…

Nham thạch văng tung tóe rơi lên trên chân cha sứ, một chút khói đen bay lên, mùi thịt nướng lan ra.

Cha sứ đau đớn đến mức nghiến chặt răng, nhưng không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Tô Hiểu cau mày, chẳng lẽ trong hồ nham thạch có thứ gì đó.

- Cha sứ tiên sinh, ngươi không sao chứ?

Vẻ mặt Kirishima Arata thân thiết nhìn cha sứ, nhưng giọng nói rất nhỏ.

Vẻ mặt cha sứ thay đổi rất lớn, nhìn chằm chằm Kirishima Arata.

- Không sao đâu, thính giác của vật kia không nhạy cảm lắm.

Kirishima Arata vừa dứt lời, trong hồ nham thạch có bọt khí bốc lên cuồn cuộn.

Ùng ục ùng ục…

Nham thạch cuồn cuộn, giống như có một quái vật khổng lồ nào đó đang nổi từ trong hồ nham thạch lên, ngoại trừ Tô Hiểu bốn người khác đều đứng tại chỗ, dựa sát vào vách đá.

Sau khi thấy cảnh này trong mắt Tô Hiểu lộ ra sắc bén, những tên này đều có chuyện giấu hắn, trầm ngâm một lát, hắn cũng dựa vào vách đá không nhúc nhích, thậm chí còn thở chậm lại.

Bùm…

Nham thạch trong hồ nham thạch bắn lên trời, bắn lên cao tới mười mấy mét.

Nham thạch lấm tấm bắn lên trên người năm người, Tô Hiểu lập tức nhắm mắt, nghiêng mặt sang một bên.

Xì xì…

Mấy giọt nham thạch bắn lên trên người hắn, sau khi nham thạch tiếp xúc với da, trong chớp mắt da thịt cháy khét.

Tô Hiểu không nhúc nhích tựa vào vách đá nghiến răng chịu đựng, bởi vì hắn nhìn thấy chân Kirishima Arata bị nham thạch bao trùm, nhưng lão ta vẫn không nhúc nhích.

Tuy toàn bộ chân đều bị nham thạch bao trùm, nhưng sắc mặt Kirishima Arata vẫn như thường.

Nham thạch hạ xuống, Kagune bao bọc chân Kirishima Arata có trăm ngàn lỗ thủng, tên này dùng Kagune để bọc chân lại.

Sau khi nham thạch dâng lên, ở giữa hồ nham thạch xuất hiện một vật thể màu đỏ sậm, hình tròn, rộng khoảng bốn năm mét, có màu tương tự với màu nham thạch, nhưng chắc chắn vật này không phải là nham thạch.

Tô Hiểu quan sát cẩn thận, màu của vật kia sáng hơn nham thạch một chút.

Nham thạch phun trào, trong nham thạch xung quanh vật thể hình cầu hiện lên mấy xúc tua.

Vật này nhìn giống như một con bạch tuộc, nhưng vì sao bạch tuộc lại ở trong nham thạch? Chuyện này không khoa học.

Nham thạch có nhiệt độ khủng bố như thế, sao nó có thể sinh tồn được, có lẽ đây không phải là sinh vật.

Tô Hiểu không muốn biết đó là thứ gì, hắn chỉ biết thực lực của vật thể kia rất khủng bố, cha sứ, Takatsuki Sen đều không nhúc nhích, ánh mắt tràn đầy kiêng kị nhìn vật thể không biết tên trong nham thạch.

Tô Hiểu ngừng thở, hắn cách vật thể kia xa nhất, nếu như vật thể kia tấn công bọn họ, chắc chắn người xui xẻo trước tiên không phải là hắn.

“Quái vật bạch tuộc” di chuyển trong hồ nham thạch, giống như không có thị giác, chỉ có thể phát hiện được được vị trí của mọi người nhờ âm thanh.

Xung quanh ngoại trừ âm thanh nham thạch phun trào ra thì vô cùng yên tĩnh, tiếp tục trôi qua khoảng hơn 10 phút, “quái vật bạch tuộc” không cảm nhận được gì thì chậm rãi chui vào trong hồ nham thạch.

“Phù…”

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Takatsuki Sen đi đầu trừng Kirishima Arata đầy phẫn nộ.

Vẻ mặt Kirishima Arata áy náy, toàn thân lão ta bị bỏng phạm vi lớn khiến Takatsuki Sen không tiện nói gì.

Takatsuki Sen tiếp tục tiến lên, ba người còn lại cũng như thế.

Sau khi thấy bốn người cử động Tô Hiểu mới bắt đầu chậm rãi tiến lên, bước chân của hắn rất nhẹ, nhìn chằm chằm hồ nham thạch trước mặt.

Vừa rồi Kirishima Arata vô tình hay cố ý phát ra âm thanh, có lẽ chỉ có lão ta là hiểu rõ.

Mười mấy phút sau, cuối cùng năm người bước chậm về phía trước cũng tới trên đài cao.

Sau khi tới nơi này Tô Hiểu bước nhanh về phía trước, cố gắng rời xa hồ nham thạch, không chỉ có hắn, những người khác cũng như vậy.

Tiến lên khoảng một trăm mét, Tô Hiểu kiểm tra phỏng trên người một phen, đều bị thương ngoài da, không tính là nghiêm trọng.

- Kirishima Arata, ngươi không định giải thích với bọn ta à?

Mắt đỏ của Takatsuki Sen xuất hiện, thậm chí trong mắt còn có sát ý, xem ra nàng vẫn canh cánh trong lòng chuyện lúc trước.

Nghĩ đến cũng đúng, thiếu chút nữa bốn người đã chết vì hành động của Kirishima Arata.

Tô Hiểu không lên tiếng, hắn chỉ đứng cách mọi người xa một chút, tránh mấy tên này nội khiến bắn hắn toàn thân đầy máu.

- Takatsuki Sen tiểu thư, ta thật sự rất áy náy chuyện vừa rồi, ta không ngờ thính giác của con quái vật kia lại nhạy như thế.

Trên mặt Kirishima Arata lộ vẻ xấu hổ, dáng vẻ như tùy ý xử phạt.

- Ngươi…

Takatsuki Sen vừa định nói thì bị Arima Kisho xen ngang.

- Bỏ đi.

Ý của Arima Kisho rất rõ ràng, cho dù Kirishima Arata có ý đồ khác cũng không thể nội chiến lúc này.

- Đúng là như vậy, có chút sai lầm là khó tránh khỏi, bây giờ chúng ta là một đội, đừng canh cánh trong lòng chuyện này nữa.

Cha sứ cũng đứng ra hòa giải.

Tô Hiểu đang quan sát cười mỉa một tiếng, một đội sao? Bốn gia hỏa này đã tới đây rồi, hơn nữa trước khi đi đường núi cạnh hồ nham thạch, không ai nhắc nhở hắn chớ có lên tiếng, trong hồ nham thạch có quái vật khủng bố không biết là gì.

Đây mà gọi là một đội, sau khi đi tới đây đã sụp đổ một nửa, mặt và lòng không hợp.

Bệ đá đường kính mấy trăm mét này, hẳn là đích đến cuối cùng rồi, vào thời khắc tìm kiếm “Nguyên”, chính là lúc đội nhóm giải tán hoàn toàn.

Đến lúc đó ngoại trừ mình ra, không thể tin tưởng một ai.

- Nếu đã đến nơi này rồi, vậy thì nói một chút coi, rốt cuộc là “Nguyên” ở chỗ nào, chúng ta đi phá hỏng nó.

Takatsuki Sen mở miệng.

Đám cha sứ liếc mắt nhìn nhau, giống như đang đoán suy nghĩ của nhau.

- Ta chỉ tới trước hồ nham thạch thôi, chưa từng tới nơi này.

- Ta cũng vậy.

- Ta chưa từng tới đây.

Ba người đều bày tỏ thái độ, còn đều nói bọn họ chưa từng tới đây.

- Nếu là như vậy thì chia nhau ra tìm đi.

Khi Takatsuki Sen nói chuyện thì muốn đi về một phía.

- Ta không đồng ý.

Tô Hiểu mới mở miệng, ánh mắt bốn người đều nhìn về phía hắn.

- Đúng là phân công nhau tìm hiệu suất sẽ tăng cao, nhưng gặp phải kẻ địch không thể chống lại được thì làm sao bây giờ, trong mọi người ai có thể chắc chắn trên bệ đá không có kẻ địch.

Ý kiến của Tô Hiểu rất đúng trọng tâm, nhưng mà hắn lo lắng những người khác tìm được “Nguyên” xong lại hủy diệt nó. Nhiệm vụ bí mật thất bại sẽ bị trừ 3 điểm thuộc tính, vậy hắn gặp bi kịch rồi.

- Ta đồng ý với ý kiến của Byakuya tiên sinh.

Chẳng biết vì sao Kirishima Arata lại đồng ý với Tô Hiểu.

- Ta cũng đồng ý.

Cha sứ mở miệng.

- Nếu là như vậy… Vậy thì cùng tìm đi.

Takatsuki Sen đội trưởng trên danh nghĩa cũng biết, nàng không chỉ huy được bất luận người nào ở đây, vẫn nên thiểu số phục tùng đa số thì hơn.

Mấy người đi về phía bệ đá, đi chưa được bao xa mọi người liền phát hiện, ở xa nhất bệ đá mơ hồ có một tòa kiến trúc như tế đàn.

Tô Hiểu đi vào sau phát hiện, ở chính giữa tế đàn hình tròn có một trụ đá, bên cạnh là một cái áo giáp cao ba mét đứng sừng sững, áo giáp này rất kỳ lạ, có đủ các bộ phận như ngón tay, mấy người đều cho rằng đó là Iron Man.

Trụ đá rộng khoảng nửa mét, cao một mét, bên ngoài khắc đầy con cá kỳ lạ đầu béo đuôi nhỏ, ở đỉnh trụ đá có một viên tinh thể to bằng nắm tay.

Toàn thân tinh thể màu đỏ sậm, có thể thấy vết nứt ở mặt ngoài, sương mù màu đỏ nhạt bay từ trong vết nứt ra, chậm rãi bay cao, cuối cùng biến mất vào trong tầng đá ở phía trên.

[Nhắc nhở: Liệp Sát Giả đã tới gần “Nguyên” trong 20 mét, xin mau sớm lấy được “Nguyên”.]

Tinh thể màu đỏ sậm này là “Nguyên” sao?

Không chỉ Tô Hiểu phát hiện tinh thể màu đỏ sậm là “Nguyên”, đám Arima Kisho cũng nghĩ tới.

- Hình như chúng ta tìm được “Nguyên” rồi.

Cha sứ nhìn chằm chằm “Nguyên”, trong mắt không che giấu chút tham lam nào.

Bùm!

Bỗng nhiên bệ đá chấn động, năm người lập tức cảnh giác hơn, nhưng hơn mười giây trôi qua không xảy ra chuyện gì.

Bên cạnh trụ đá, trong hốc mắt áo giáp bị mọi người bỏ quên sáng lên ánh sáng đỏ, đó là màu sắc độc nhất sau khi tế bào Rc sục sôi.

- Kẻ xâm lấn, chết!

Áo giáp nói chuyện rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận