Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 139: Kiếm Lời Rồi

Vết thương chậm rãi khỏi hắn, Tô Hiểu đứng dậy.

- Vậy mà ngươi có thể tránh thoát đánh chém của Yến Phản, hơn nữa phương thức tránh né này khiến ta thấy rất quen.

Sasaki Kojiro đứng tại chỗ, giống như đang nhìn kỹ Tô Hiểu.

Tô Hiểu cởi chiếc áo bị rách, hôm nay hắn đúng là ngã đủ máu, triệu hoán hai lần kính tượng, một người ra sân thì tràn đầy khí tức Chuunibyou, một người khác thì càng kỳ lạ, vừa ra trận đã giết hắn một lần.

- Ngươi nắm giữ “Tâm Nhãn” à?

Những lời Sasaki Kojiro nói khiến Tô Hiểu hơi sửng sốt.

- Đúng vậy, ta nắm giữ “Tâm Nhãn”.

- Hóa ra là như vậy, vậy có lẽ chúng ta có chung đề tài rồi, tuy Tâm Nhãn của ngươi đã khai phá tới cực hạn, nhưng lúc sử dụng có chút mới lạ, hơn nữa ta còn cần dạy ngươi đao thuật, cộng thêm trạng thái cơ thể kỳ lạ của ngươi, loại tình huống này nên dùng chiến đấu dạy ngươi thì thích hợp hơn.

- Ta cũng có ý đó.

Vừa dứt lời, Tô Hiểu cầm Trảm Long Thiểm trong tay xông lên trước.

So với phương thức dạy của Koshirou, Tô Hiểu càng vừa ý phương thức dạy của Sasaki Kojro.

Vừa có thể dạy hắn đao thuật, cũng có thể rèn luyện kỹ xảo thực chiến.

Nếu như là ở trong thế giới diễn sinh, phải giao thủ với Sasaki Kojiro căn bản không thể, rất có khả năng hắn sẽ bị giết.

Tiếng binh khí va chạm không ngừng truyền đến.

- Đừng chỉ ỷ lại vào mắt, dùng giác quan thứ sáu cảm nhận tình huống xung quanh đi, con mắt dùng để nắm giữ sơ hở của kẻ địch, giống như bây giờ.

Trong lúc chiến đấu Sasaki Kojiro cố ý để sơ hở cho Tô Hiểu.

Đúng lúc này bỗng nhiên đồng tử Tô Hiểu co rút nhanh, sau khi nhìn chằm chằm Sasaki Kojiro múa đao hắn phát hiện sơ hở ở vị trí vai phải.

[“Tâm Nhãn” thành công nắm giữ sơ hở của kẻ địch, đã tiến vào trạng thái “Siêu cực hạn”, kéo dài siêu cực hạn ba giây.]

Trong đầu bùm một tiếng, Tô Hiểu cảm thấy sự vật xung quanh đều chậm lại, Sasaki Kojiro vẫn duy trì tư thế xuất đao, bụi trong không khí phiêu dật xung quanh hầu như là bất động.

Chỉ là thế giới biến chậm, mà cảm nhận của hắn được phóng to tới cực hạn, cảm quan của hắn cũng tăng nhanh.

Tô Hiểu dùng tốc độ xuất đao bình thường, lúc này hắn thấy Sasaki Kojiro thực sự quá chậm.

Lưỡi dao cứa qua quần áo Sasaki Kojiro, Sasaki Kojiro lùi lại một chút, đồng thời trở tay chém một kiếm về phía Tô Hiểu.

Lưỡi kiếm chém về phía cổ Tô Hiểu, cơ thể Tô Hiểu cong về sau, hắn cảm nhận được mũi kiếm xẹt qua mũi hắn, hai chân giẫm lên mặt đất, cả người hắn nhảy ra.

Sau khi rơi xuống thế giới khôi phục lại bình thường, cảm giác thế giới như chậm lại biến mất.

“Phù phù phù…”

Tô Hiểu há to miệng thở hổn hển, trạng thái vừa rồi đã khiến hắn tiêu hao lượng lớn thể lực.

- Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?

- Đó là năng lực của “Tâm Nhãn”, sau khi ngươi nắm giữ sơ hở của kẻ địch, ngươi có thể tiến vào trạng thái cảm giác “Siêu cực hạn”, không cần lo lắng, nhiều nhất là năm phút ngươi có thể khôi phục thể lực.

Nghe xong những lời Sasaki Kojiro giảng giải, Tô Hiểu cảm thấy lần này hắn kiếm lời lớn rồi.



Nửa tiếng sau, vẻ mặt Tô Hiểu ủ rũ rời khỏi sân thí luyện. Sau khi gọi kính tượng Sasaki Kojiro ra, hắn lại tốn 5000 Nhạc Viên Tệ để kéo dài thời gian Sasaki Kojiro ở lại.

Phương pháp đao thuật của Sasaki Kojiro rất “đặc biệt”, đa số thời gian là để Tô Hiểu chiến đấu với lão ta, sau đó tìm cách giết Tô Hiểu.

Theo như cách nói của Sasaki Kojiro, không bị tử vong là phương thức tu luyện rất tiện lợi, giáo sư đao thuật có thể bị lãng quên, nhưng người bị đao thuật giết chết sẽ khắc sâu ấn tượng.

Đúng là như vậy, Tô Hiểu bị giết và khôi phục liên tục, nếu như không kiên trì được thì nghỉ ngơi một lát, trong lúc nghỉ ngơi Sasaki Kojiro sẽ giảng giải kỹ xảo chiến đấu.

Tuy “bị giết” không biết bao nhiêu lần, nhưng Tô Hiểu học được không ít tri thức phương diện chiến đấu, hon nữa cũng thích ứng với biến đổi cơ thể, di chứng do thuộc tính tăng nhanh cũng đã biến mất.

Sau đó thời gian ở lại Luân Hồi Nhạc Viên, phần lớn Tô Hiểu đều tiến hành [Huấn luyện thực chiến] bên trong sân thí luyện, hắn không triệu hoán Sasaki Kojiro nữa, tri thức đối phương dạy hắn còn chưa tiêu hóa hoàn toàn.

[Huấn luyện thực chiến] là đấu với người máy ngẫu nhiên đầy trời đất, có thể khiến Tô Hiểu càng thêm bình tĩnh khi đối mặt với quần chiến.

Nhưng người máy càng giết càng nhiều, bình thường Tô Hiểu đều là sau khi thể lực tiêu hao hết thì bị người máy bao vây tấn công tới chết.



[Thời gian Liệp Sát Giả ở lại Luân Hồi Nhạc Viên đã hết, sắp tới thế giới hiện thực, xin ghi nhớ điều lệ của Luân Hồi Nhạc Viên].

[Không thể dùng bất luận phương thức nào để lộ mọi chuyện về Luân Hồi Nhạc Viên với thế giới hiện thực, bằng không sẽ bị cảnh cáo, cảnh cáo vô hiệu sẽ cưỡng chế xử quyết.

[Liệp Sát Giả không thể sử dụng năng lực nhận được trong Luân Hồi Nhạc Viên ở thế giới hiện thực, ngoại trừ thuộc tính cá nhân, kỹ năng bị động.]

[Những trang bị hay vật phẩm nhận được trong Luân Hồi Nhạc Viên sẽ ở trạng thái khóa, không thể lấy ra ở thế giới hiện thực, sau khi quay về Luân Hồi Nhạc Viên sẽ khôi phục.]

[Bắt đầu truyền tống, địa điểm: Thế giới hiện thực.]

Trước mắt sáng lên, sau gáy lại trúng “một gậy”, Tô Hiểu mắng thầm trong lòng em gái mày.

Khi hắn khôi phục ý thức lần nữa, hắn đã ở trong chỗ ở tạm thời của hắn.

Tuy ở thế giới diễn sinh và Luân Hồi Nhạc Viên gần nửa tháng, nhưng Tô Hiểu có cảm giác như cách một thế hệ.

Hắn kiểm tra cơ quan bố trí trên cửa và gần cửa sổ trước tiên, đều không khởi động, xem ra ở đây rất an toàn.

Hiện giờ ba loại thuộc tính chính của Tô Hiểu đều gần 20 điểm, chỉ cần không đối nghịch với quân đội, người bình thường không làm gì được hắn.

Đương nhiên loại trừ những Khế Ước Giả khác ở thế giới hiện thực.

Nhưng có lẽ Tô Hiểu mạnh hơn Khế Ước Giả bình thường ở thế giới hiện thực, ở thế giới hiện thực không thể sử dụng kỹ năng chủ động, chỉ có thể dựa vào điểm thuộc tính và kỹ năng bị động.

Có thể coi là ở trong thế giới diễn sinh, Tô Hiểu chỉ mở thêm mỗi Thanh Cương Ảnh, trùng hợp là năng lực khác không bị ảnh hưởng ở thế giới hiện thực.

Tô Hiểu ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ một lát, bây giờ vẫn chưa phải lúc hắn đi tìm kẻ thù biến mất, thông qua manh mối suy đoán lúc trước, muốn thăm dò thông tin của kẻ thù cần phải xuất ngoại, đến một nơi rất nguy hiểm, hơn nữa có thể tìm được thông tin hay không cũng phải thông qua manh mối suy đoán.

Đối với Tô Hiểu hiện giờ mà nói, đó cũng là chắc chắn phải chết.

Còn chưa đủ, hắn vẫn chưa đủ mạnh, phải nhẫn nại, không thể dã tràng xe cát.

Tô Hiểu hít sâu một hơi, ánh đỏ lấp lóe trong mắt đã biến mất, hắn ép mình phải tỉnh táo lại.

Nếu đã loại trừ phương diện báo thù, Tô Hiểu không tính là kẻ nguy hiểm đối với xã hội, hắn thuộc loại Hikikomori (1) nghiêm trọng.

(1): Hikikomori là hiện tượng những người tự giam mình trong căn phòng đơn lẻ và từ chối tham gia vào đời sống xã hội và gia đình trong thời gian dài hơn sáu tháng, chỉ liên hệ duy nhất với người thân trong gia đình (người bị bệnh nặng gia đình người thân cũng không quan tâm).

Sau khi mua một chiếc laptop không đắt lắm và cài mạng xong, Tô Hiểu bắt đầu bổ sung nghiệp lớn.

Hiện giờ không phải lúc hắn có thích anime hay không, còn phải hiểu rõ nội dung của anime đó.

Sau khi bổ sung kiến thức ba ngày Tô Hiểu phát hiện, xem anime cũng là phương pháp khiến thể xác và tinh thần thoải mái.

Luyện đao, xem anime, đói bụng gọi đồ ăn ở ngoài, tiếp tục xem anime, đi ngủ…

Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Hiểu nhanh chóng nhận được điều động của Luân Hồi Nhạc Viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận