Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 409: Cứ Điểm Quan Trọng

Hai ngày sau, khu vực Tây Bắc Ametris.

Gió lạnh gào thét, lọt vào tầm mắt là một vùng trắng xóa, đây là thế giới tuyết, Tây Bắc.

Tô Hiểu đã đi hai ngày về phía Tây Bắc, nơi này vốn không có đường, con đường sớm đã bị tuyết đọng bao phủ, chỉ có thể phân rõ phương hướng dựa vào bản đồ và la bàn.

Tô Hiểu ngồi trên một chiếc xe trượt tuyết, không cần nghĩ, kéo xe trượt tuyết là Bố Bố số khổ.

Lúc đầu Bố Bố từ chối, nếu để Bố Bố nói sẽ là: “Cưỡi ta đã rất quá đáng rồi, bây giờ còn bắt bản gâu kéo xe sao? Không thể!”

Lúc Tô Hiểu lấy một chiếc dép to cỡ 45 ra, Bố Bố chủ động chạy tới trước xe trượt tuyết.

Xe trượt tuyết chỉ để lại hai dấu vết trên tuyết chạy đi không một tiếng động, chỉ có Bố Bố ở phía trước đạp tuyết kêu cọt kẹt.

Nơi Tô Hiểu muốn tới, ít nhất cần tiến lên ba ngày, ven đường đều là Shirayuki.

Khí trời rất sáng sủa, ngày hôm nay Tây Bắc không có tuyết rơi, nhưng Tô Hiểu tình nguyện nơi này có tuyết rơi.

Không có tuyết nhiệt độ quá lạnh, nhiệt độ hiện giờ đạt tới -45 độ, nhổ một bãi nước miếng ở giữa không trung sẽ đông thành đống băng.

Sau khi sống ở nơi ấm áp mọi người đều có nhầm lẫn, đó chính là trời có tuyết rơi càng lạnh hơn, đây thực sự là sai lầm.

Trời có tuyết rơi không lạnh, sau khi tuyết ngừng gió mạnh thổi lên mới gọi là lạnh thấu xương.

Gió Bắc gào thét, tuyết đọng ở mặt đất bị thổi bay lượn khắp trời, trong chớp mắt gió lạnh đâm thủng quần áo bằng da, chậm rãi mang đi hơi ấm của Tô Hiểu.

Tuy thuộc tính thể lực của Tô Hiểu là 35 điểm, nhưng không có cách nào chống lại khí hậu lạnh giá, dưới sức mạnh to lớn của thiên nhiên, hắn vẫn còn quá nhỏ bé.

Nắm chặt quần áo, Tô Hiểu có cảm giác buồn ngủ.

- Bố Bố, dừng lại.

Tô Hiểu nhảy từ trên xe trượt tuyết xuống, lấy một tấm sắt ra, ở trên tấm sắt sinh ra một đống lửa.

Lạnh giá lùi đi một ít, Tô Hiểu đang sưởi ấm, bỗng nhiên gió ở xung quanh dừng lại.

Bầu trời trở nên sáng sủa một cách dị thường, vạn dặm không may.

Ánh mặt trời chiếu xuống, Tô Hiểu không cảm nhận được nhiệt độ ấm áp gì, trái lại cảm thấy cả người phát lạnh.

- Loại thời tiết này…

Tô Hiểu thả người nhảy lên xe trượt tuyết, lúc này vẻ mặt Bố Bố mơ màng.

- Dùng tốc độ nhanh nhất chạy, chạy về bên này!

Sắc mặt Tô Hiểu không tốt lắm, hắn nhớ lại mình từng sống ở khu cực hàn một lần.

Bỗng nhiên gió mạnh dừng lại, khí trời đột nhiên sáng sủa tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Tuy cảnh hiện giờ rất tốt, nhưng Tô Hiểu không có tâm tư thưởng thức, bão tuyết sắp tới rồi.

Đừng nên coi thường bão tuyết, bão tuyết trên cánh đồng tuyết nguy hiểm như bão táp trên biển rộng.

Bố Bố chạy hết tốc lực xông về trước, Tô Hiểu vẫn quan sát biến hóa của khí trời.

Hoa tuyết thổi từ bầu trời tới, lúc đầu chỉ có chút ít, mấy phút sau, tuyết lớn như lông ngỗng thổi qua.

Vù.

Gió lạnh đột nhiên xuất hiện, tuyết bay bị thổi về một phía.

Bão tuyết đến thật rồi, sau khi Tô Hiểu phát hiện điểm này, liền cởi bỏ sợi dây trên người Bố Bố, bỏ xe trượt tuyết ra, thứ này không có tác dụng gì trong bão tuyết.

Gió mạnh cuốn hoa tuyết đập vào mặt, hoa tuyết lạnh lẽo chậm rãi hóa thành nước tuyết, giống như con sâu nhỏ tham lam, mang đi một chút ấm áp của Tô Hiểu.

Khắp nơi trời đất biến thành một vùng trắng xóa, khoảng cách nhìn không quá năm mét.

Bước đi trên mặt tuyết rất khó khăn, tuy rằng nhiệt độ hiện giờ không thấp, nhưng sau khi bão tuyết kết thúc nhiệt độ sẽ thấp tới mức khiến người ta giận sôi.

Sắc mặt Tô Hiểu không tốt lắm, nhưng Bố Bố lại vui vẻ dị thường, bộ lông của nó có thể chống đỡ giá lạnh, hơn nữa nó rất thích tuyết.



Năm tiếng sau, trong vùng bình nguyên trắng xóa.

Rầm.

Một nắm đấm phá tuyết mà ra, Tô Hiểu gian nan bò từ trong đống tuyết ra, vẩy tuyết trên đầu.

Bão tuyết không đủ để vùi lấp hắn, tuyết lở còn được, sau khi bão tuyết kết thúc, núi tuyết xung quanh rất yếu ớt, hơi có tiếng vang sẽ tạo ra tuyết lở, Bố Bố gâu một tiếng, sau đó tuyết lở rồi.

Phủi tuyết đọng trên đầu, Tô Hiểu thở ra một hơi.

- Bố Bố.

Tô Hiểu la lên, trên mặt tuyết vô cùng yên tĩnh.

Không lâu sau, vùng tuyết cách Tô Hiểu không xa giật giật, hắn lập tức tiến lên trước.

Đào trong tuyết một lát, hắn nhìn thấy đuôi Bố Bố, Bố Bố lấy tư thế ngã lộn nhào xuống dưới, còn đang không ngừng đào phía dưới.

Bị tuyết lớn vùi lấp, đáng sợ không phải là lạnh giá, mà là lạc phương hướng.

Rất nhiều lữ nhân bị tuyết đọng vùi lấp chết trong tuyết, ở trong tuyết không thể phán đoán phương hướng, nếu như vận khí của người gặp nạn không tốt sẽ đào phía dưới.

Đây không phải chuyện rất buồn cười, ở thế giới hiện thực chuyện này chẳng lạ lùng gì.

Có một biện pháp đơn giản có thể giải quyết tình huống như vậy, đó chính là nhổ nước bọt.

Dựa theo phương hướng nước bọt có thể phán đoán bên nào là phía trên, dựa vào chuyện này thoát khỏi tuyết đọng.

Tô Hiểu kéo chân sau của Bố Bố, kéo Bố Bố ra khỏi tuyết như nhổ củ cải.

Một người một chó bắt đầu gian nan tiến lên, đi qua nơi tuyết đọng sâu, nếu vận khí không tốt, đi qua sẽ rầm một tiếng biến mất, rơi vào trong hố tuyết.



Bốn ngày sau, Tô Hiểu cầm bản đồ nhìn một tòa thép cách đó không xa.

Hắn đã tới mục đích cuối cùng, tòa thép nguy tra trước mặt là phía Bắc Amestris.

Nơi này cao hơn trăm mét, là kết cấu sắt thép, sừng sững ở giữa hai ngọn núi tuyết, đây là cửa ra vào phía Bắc Amestris duy nhất.

Chính vì như vậy, “cứ điểm Briggs” thường bị những quốc gia khác tấn công.

Khí hậu lạnh giá hình thành người dân dũng mãnh, náo loạn lâu dài khiến nam nữ ở đây đều là lính.

Đứng trước biên giới, Tô Hiểu không trực tiếp đi đến biên giới, tuy “Briggs” đã nửa tự trị, nhưng thân phận tội phạm truy nã của hắn vẫn còn đó.

Hắn đi về phía núi tuyết bên cạnh, Bố Bố nhanh chóng đuổi kịp.

Mấy ngày nay Bố Bố chịu đủ hành hạ, muốn gặm xương cũng không được, nhiệt độ quá thấp, lúc Bố Bố gặm xương, xương sẽ đông cứng hơn sắt, còn cứng, chuyện này làm nó tức điên rồi.

Người bình thường muốn leo lên núi tuyết hơn trăm mét là không thể, nhưng Tô Hiểu không phải người bình thường.

Bò lên trên núi tuyết, giới đoạn tuyến bắn ra, quấn quanh giữa cứ điểm, Tô Hiểu mang Bố Bố lẻn vào trong.

Mới đặt chân tới bên ngoài cứ điểm, hắn nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, Tô Hiểu ẩn nấp sang một bên, mấy binh sĩ mặc đồ trắng đi qua, vẻ mặt những binh sĩ này nghiêm túc, lúc tuần tra vô cùng cẩn thận.

Tránh thoát những binh sĩ này, Tô Hiểu lắc mình tiến vào trong cứ điểm.

Hắn đã nhớ bản đồ chi tiết cứ điểm, đây là Mustang cung cấp, với chức vị của thượng tá Mustang, không khó kiếm được bản đồ này.

Trong cứ điểm có rất nhiều binh sĩ, Tô Hiểu có thể biết quỹ tích tuần tra của binh sĩ, sớm đã tránh những binh sĩ này.

Cấu tạo trong cứ điểm có thể dùng rắc rối phức tạp để hình dung, đây là cố ý xây dựng như vậy, nếu như có đặc vụ nước khác lẻn vào, trong tình huống không có bản đồ, nơi này chính là mê cung.

Một tiếng sau, Tô Hiểu đi vào một văn phòng.

Trong văn phòng không có ai, căn phòng làm việc này còn bổ sung thêm chức năng ở, bày ra đầy đủ phong cách ở “cứ điểm Briggs”.

Ngồi sau bàn làm việc, Tô Hiểu cởi áo khoác, cuối cùng cũng ấm áp.

Đợi mấy tiếng, tiếng bước chân truyền từ cửa tới, một người phụ nữ đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy Tô Hiểu ngồi sau bàn làm việc, người phụ nữ kia hơi sửng sốt, trong chớp mắt rút kiếm mỏng bên hông ra.

- Ngươi là ai, ồ, hình như ta từng gặp ngươi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận