Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 380: Đột Phá Chính Diện

Cát vàng tung bay, khu vực ranh giới Zimbabwe, tiểu trấn Tẩy Toản Hà.

Bởi vì cây cối bị chặt lượng lớn, bên trong nơi này xuất hiện sa mạc hóa nghiêm trọng.

Bên trong một gian nhà cũ nát, Tô Hiểu cầm một thanh chủy thủ trong tay, ngồi trước bàn ăn đầy mỡ, trước mặt bày một cái đùi dê.

Dùng chủy thủ cắt một miếng thịt dê, Bố Bố ở bên cạnh tiến lên, Tô Hiểu đưa thịt dê cho Bố Bố.

Hắn đã đợi ở đây nửa tiếng, tốn 5 vạn Nhân Dân Tệ, cuối cùng hắn cũng tìm được một người dẫn đường.

Không giống với Zimbabwe, Tây Toản Hà có hai loại tiền thông dụng nhất, thứ nhất là Nhân Dân Tệ, thứ hai là USD.

Sở dĩ Nhân Dân Tệ lưu thông khắp nơi, là vì 70% kim cương sản xuất ở Tẩy Toản Hà đều được người trong nước thu mua, lâu dần Nhân Dân Tệ lưu thông trên phạm vi lớn.

Không chỉ Nhân Dân Tệ, nơi này Hán hóa rất nghiêm trọng, bất luận là ẩm thực hay phương diện văn hóa.

Một nam tử mặc âu phục dày da, đeo kính gọng vàng đi vào nhà ăn.

Vẻ mặt nam tử này hiền lành, trên mặt luôn duy trì nụ cười, nhưng bên hông phồng lên một khối, nói rõ tên này không phải người nhu nhược, đó là một khẩu súng.

Nam tử nhìn bốn phía, rất nhanh để ý thấy Tô Hiểu, nam tử bước nhanh tới.

- Xin chào, là Tô tiên sinh đúng không, ta là Tiêu Lỗi.

Người đến là một tên người trong nước, cho nên nói tiếng Hán với Tô Hiểu.

- Xin chào, có chuyện cần ngươi tư vấn.

Tô Hiểu để chủy thủ trong tay xuống nhìn về phía Tiêu Lỗi, sau khi Tiêu Lỗi đối diện Tô Hiểu, cơ thể run lên.

Tiêu Lỗi có thể một mình ở nơi không thể lang bạt, đương nhiên là anh ta có chỗ hơn người, chỗ hơn người của Tiêu Lỗi là biết nhìn người.

Lúc này Tô Hiểu cho Tiêu Lỗi cảm giác vô cùng nguy hiểm, so với những quân phiệt hoặc tướng quân nguy hiểm không chỉ gấp mười lần.

Tiêu Lỗi âm thầm phỏng đoán trong lòng, rốt cuộc tên này có lai lịch gì, thực sự là đến từ tổ quốc? Tổ quốc có loại người như vậy từ lúc nào, phải biết rằng tổ quốc cấm súng.

- Tô tiên sinh cứ nói đi đừng ngại.

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Tiêu Lỗi đang suy tính thoát thân thế nào.

- Ta muốn tìm một người, người này tên là Samuel, ta và tên đó là “bạn” lâu không gặp, điện thoại của ta mất ở Zimbabwe, mất cả số của người đó, cho nên không thể liên lạc.

Tô Hiểu lấy một bình rượu ra, đổ đầy một chén rượu đặt trước mặt Tiêu Lỗi, cái chén không nhỏ, ba bốn lạng.

- Đa tạ ý tốt của Tô tiên sinh, ta không uống rượu.

Tiêu Lỗi làm bộ từ chối, trong đầu bắt đầu trù tính kế hoạch lừa gạt thế nào, đương nhiên anh ta biết Samuel là ai, là đại quân phiệt, dưới tay là mấy ngàn quân đội, đủ các loại vũ khí, có người nói tên kia có ba chiếc xe tăng trở lên.

- Tuy ta rất muốn giúp Tô tiên sinh, nhưng ta chưa từng nghe nói tới cái tên Samuel này.

Tiêu Lỗi làm bộ đứng dậy muốn đi, tiền đặt cọc nhận được lúc trước không nói một chữ.

- Ngồi xuống.

Giọng Tô Hiểu không cao, nhưng động tác của Tiêu Lỗi dừng lại, do dự một lát rồi ngồi xuống.

- Uống nó.

Tô Hiểu chỉ chén rượu trắng kia, Tiêu Lỗi cúi đầu suy nghĩ.

- Hai trăm vạn, hai trăm vạn ta sẽ uống chén “rượu” này.

Nghe thấy lời Tiêu Lỗi, trên mặt Tô Hiểu xuất hiện nụ cười.

- Ngày hôm nay chúng ta chưa từng gặp mặt, ngươi cũng chưa từng nghe nói tới Tô tiên sinh, ta cho ngươi ba trăm vạn, đủ cho ngươi về nước phóng khoáng.

Hô hấp của Tiêu Lỗi nặng nề hơn, do dự một lát, anh ta bưng chén rượu trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch.

Hớp mấy ngụm, rượu trắng trong chén đã uống sạch, sắc mặt Tiêu Lỗi không thay đổi, không uống rượu chỉ là qua loa lấy lệ.

- Trong đây có ba trăm vạn, mật mã là 6 số 8.

Tô Hiểu đưa một chiếc thẻ ngân hàng, Tiêu Lỗi gọi điện thoại, đọc số điện thoại và mật mã một lần, anh ta đang xác nhận xem trong thẻ có tiền không.

- Tô tiên sinh mời đi theo ta.

Tiêu Lỗi đứng dậy, hai người ra khỏi nhà hàng, đi tới bên cạnh hẻm nhỏ.

- Samuel, 67 tuổi, người da đen, quân phiệt địa phương, nói một cách chính xác, lão ta là quân phiệt lớn nhất địa phương, địa chỉ…

Tiêu Lỗi vẽ bằng tay lên tấm bản đồ, sau khi để lại sơ đồ thì vội vàng rời đi, nhìn dáng vẻ chuẩn bị về nước, anh ta tới đây là vì kiếm tiến, bây giờ có ba trăm vạn, anh ta không cần ở đây lâu.

Được địa chỉ cụ thể, Tô Hiểu dẫn Bố Bố tới thẳng mục tiêu.



Một tiếng sau, Tô Hiểu nằm nhoài trên sườn sa mạc, sau lưng khoác đồ ngụy trang, chỉ cần không đi vào tuyệt đối không ai phát hiện ra hắn.

Cầm một ống nhòm trong tay, Tô Hiểu quan sát pháo đài cách nửa kilomet thông qua ống nhòm.

Không sai, chính là pháo đài, nhà Samuel được xây giống như pháo đài, đây là thổ hào ở Châu Phi.

Điều chỉnh tiêu cự ống nhòm, quân đội tuần tra ở xung quanh xuất hiện trong tầm mắt.

Xung quanh pháo đài là một đình viện cỡ lớn, trong đình viện có hơn một nghìn quân đội võ trang đầy đủ đang đi tuần, trên tòa tháp cách đó không xa, Tô Hiểu còn thấy nòng súng vươn ra.

Có ít nhất hơn mười tay bắn tỉa, bộ binh phải 1200 trở lên, còn chưa tính quân đội đuổi tới sau khi khai chiến.

Quân đội mặc cùng một kiểu, tuyệt đối không phải quân chính quy, tuy vũ khí không tính là tiên tiến, nhưng tuyệt đối không lạc hậu.

Tô Hiểu đã ở đây quan sát một ngày một đêm, hắn muốn tìm cơ hội lẻn vào.

Nhưng kết quả thu hoạch được là, trừ phi hắn ẩn thân, bằng không tuyệt đối không thể lẻn vào, ngụy trang người nào đó ẩn vào thì không thể, ngôn ngữ không thông là một vấn đề.

Tô Hiểu lấy một túi vải màu xanh quân đội ra.

- Bố Bố, đi về một phía hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.

Tô Hiểu lấy một quả bom từ trong túi ra, mua bom hoặc súng ở đây vô cùng đơn giản.

- Nút màu đỏ là làm nổ, sau khi cắn xong thì lập tức chạy trốn.

Bố Bố kêu gâu xong thì nhanh chóng chạy đi, năm phút sau, tiếng nổ mạnh truyền từ phía đối diện tới.

Quân đội ở gần pháo đài phát ra tiếng la hoảng hốt, một lượng nhỏ quân đội được phái đi kiểm tra tình hình, phần lớn quân đội vẫn đang canh gác.

Tuy Tô Hiểu đã sớm nghĩ tới tình huống như vậy, nhưng hắn vẫn hơi đau đầu.

- Xem ra chỉ có thể xông vào rồi.

Trong tay Tô Hiểu xuất hiện một trường đao, đây là đao gia truyền nhà hắn, Đường Hồng.

Cắm Đường Hồng ở bên hông, Tô Hiểu nhấc túi vải cúi người xông về phía pháo đài.

Không thể sử dụng trang bị ở thế giới hiện thực, toàn bộ phong ấn ở trong không gian dự trữ, bổ trợ biến mất hết, Tô Hiểu chỉ có thể dựa vào thuộc tính và kỹ năng bị động của hắn để chiến đấu.

Ở thế giới hiện thực sức chiến đấu của Tô Hiểu như sau:

Sức mạnh: 38.

Nhanh nhẹn: 37.

Thể lực: 33.

Trí lực: 36.

Mị lực: 3.

Kỹ năng bị động có:

Đại sư đao thuật: Lv. 18 (Kỹ năng bị động).

Thể Chất Tuyệt Ma: Lv. Max (Kỹ năng bị động).

Tâm Nhãn: Lv. 10 (Kỹ năng bị động).

Thể Chất Linh Ảnh: Lv. Max (Kỹ năng bị động).

Ác Ma Chi Ấn: Lv. 2 (Kỹ năng bị động).



Ở thế giới hiện thực Tô Hiểu cũng rất mạnh, nếu không phải số lượng quân đội quá nhiều, hắn đã sớm xông lên trước.

Tô Hiểu bước nhanh tới trước, đất cát ở dưới chân tung tóe, hắn nhanh chóng xông tới trước sân.

Pằng!

Tiếng súng truyền đến, nghe thấy tiếng súng này, đồng tử Tô Hiểu co rút nhanh.

Tiếng súng này rất đặc biệt, hắn từng nghe thấy loại súng này.

XM – 109 súng trường bắn tỉa, uy lực lớn nhất trên thế giới là bắn tỉa, Barrett so với nó chỉ là cặn bã.

Vèo.

Viên đạn bay qua tai Tô Hiểu, thổi bay mái tóc đen của hắn.

Đùng!

Viên đạn cỡ lớn bắn vào trong cát, nổ tung ra lỗ to bằng chậu rửa mặt ở sau lưng hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận