Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 508: Các Vị, Các Vị Bị Bao Vây Rồi

Đêm khuya khu biệt thự vô cùng yên tĩnh, nơi này bảo vệ nghiêm ngặt, đương nhiên đây là tương đối, đối với Khế Ước Giả mà nói những thiết bị này chỉ là thùng rỗng kêu to.

Tô Hiểu đeo tai nghe một bên, nhấn công tắc, trong tai nghe truyền đến giọng trò chuyện.

- Ta là Tô Hiểu.

Tô Hiểu mở miệng, trong tai nghe yên tĩnh lại.

- Tô tiên sinh, chuẩn bị kỹ chưa?

Cách mấy cây số, Ngụy Đông ngồi trong một chiếc xe theo dõi, lúc này ở gần khu biệt thự đầy Khế Ước Giả quét đường.

- Trước tiên sơ tán đám người. Tắt thiết bị theo dõi ở gần đó.

Tô Hiểu muốn đảm bảo lúc hắn ra tay không có “quần chúng vây xem” ở gần đó, hơn nữa thiết bị theo dõi phải tắt.

- Nửa tiếng.

Khế Ước Giả người quét đường vận chuyển, là cơ quan bạo lực, vấn đề sơ tán khu biệt thự rìa thành phố không lớn, ở nơi này đều là nhà quyền quý.

Bởi vì là 1 giờ sáng, sơ tán đám người không làm ra động tĩnh quá lớn, thiết bị theo dõi cũng dồn dập tắt.

- Tìm bọn họ.

Tô Hiểu nhìn về phía Bố Bố, Bố Bố nhanh chóng chạy về phía khu biệt thự.



Khu biệt thự, người quét đường sơ tán người bình thường xong lập tức rút đi, nơi này sắp xảy ra chiến đấu.

Trong biệt thự ba tầng, ba tên màu da không giống nhau, trang phục khác nhau ngồi quây thành một vòng.

- Mục tiêu tìm tới sao, người quét đường sắp nhẫn nại tới cực hạn rồi.

- Đang tìm, chắc là trong vòng hai ngày có thể tìm được.

- Hả?

Trong bóng tối, một đôi mắt tràn đầy tơ máu híp lại.

- Rác rưởi.

Người da trắng Bach đứng dậy, giống như một con gấu bắc cực cường tráng, hắn ta lạnh lùng nhìn A Tam tên râu ria rậm rạp, A Tam râu ria rậm rạp có làn da hơi đen, để ý tới ánh mắt của Bach, tuy A Tam cúi đầu, nhưng trong mắt có chút không phục.

- Rác rưởi không quản được dục vọng.

Bach giơ tay lên tát A Tam một cái, A Tam sửng sốt.

- Ngươi…

- Nếu không phải tại ngươi, bọn ta đã không xảy ra mâu thuẫn với người quét đường, càng không cần chật vật như con chó!

Bach hít sâu một hơi, rất cố gắng kiềm chế kích động muốn giết A Tam.

- Hai vị, đừng kích động như vậy, tạm thời chúng ta đang an toàn.

Bỗng nhiên trong bóng tối có giọng nói truyền tới, một hàm răng trắng đột nhiên xuất hiện, đây là một tiểu ca da đen.

- Lão Hắc, ngươi câm miệng đi.

- Ngươi gọi ai là lão Hắc, ngươi lặp lại lần nữa.

Tiểu ca lúc trước còn có ý cười nổi giận.

- Nói ngươi đó.

Bach liếc nhìn tiểu ca da đen, tiểu ca da đen giơ ngón giữa với hắn ta, Bach hết cách với tiểu ca da đen, cho nên hắn ta càng tức giận nhìn về phía A Tam.

“Phù…”

Bach thở phào một hơi.

- Chuyện lúc trước ta không truy cứu, sau này phải bắt đầu hành động dựa theo kế hoạch, đặc biệt là ngươi, Lahar.

Bach trừng mắt với A Tam, mấy người trong phòng đều không nói tiếng nào.

Mấy phút sau, tiểu ca da đen mở miệng.

- Xung quanh thật yên tĩnh.

Tiểu ca da đen nhắm mắt cảm nhận xung quanh.

- Hiện giờ là rạng sáng, yên bình rất bình thường.

- Không đúng, ta cảm nhận một lát, tiếng hít thở ở xung quanh biến mất rồi, bên cạnh có tiếng hít thở rất yếu ớt, hẳn là nữ.

Tiểu ca da đen đứng dậy, có chút bất an cảm nhận xung quanh.

- Có người đang đến gần, rất nhanh!

Tiểu ca da đen vừa dứt lời, tiếng xé gió truyền tới.

Bùm.

Cửa biệt thự bị phá nát, xi măng ở hai bên cửa vỡ tan, hình thành một cửa động nát, cửa chống trộm kia bay về phía ba người, rầm một tiếng đập tới trước mặt ba người.

Crack crack…

Tiếng bước chân truyền từ ngoài cửa vào, là âm thanh đáy giày đạp đá.

Xoẹt…

Tiếng rút đao truyền tới, âm thanh này không to, nhưng rất rõ trong ban đêm yên tĩnh.

Một người đàn ông mặc đồ đen đi từ cửa động vào, ánh mắt chiếu từ cửa động vào phòng, dưới ánh trăng chỉ thấy bóng dáng mơ hồ không rõ của người đàn ông.

- Như vậy, là ba người đến bổn quốc ngang ngược rồi.

Tô Hiểu cầm trường đao trong tay chặn cửa, đánh giá ba người trong phòng.

- Huynh đệ, bình tĩnh một chút, ngươi là người quét đường đúng không, lúc trước chúng ta có hiểu lầm.

Pằng.

Tiếng súng vang lên, mùi khói thuốc súng lan tràn.

Keng.

Viên đạn bị đánh bay, Tô Hiểu đứng ở cửa không nhúc nhích.

- Bach, đừng nhiều lời nữa, hắn ta muốn giết chúng ta, đừng giải thích nữa.

Tiểu ca da đen là loại cảm nhận, sát ý mãnh liệt trên người Tô Hiểu rất rõ ràng.

- Lahar, thăm dò hắn ta đi.

Bach nhìn về phía A Tam.

- Vì sao lại là ta?

Lahar bật thốt lên, rất bất mãn.

- Shit, không có can đảm thì đừng phát triển theo hướng main tank, ngươi “ăn” bao nhiêu tài nguyên của đoàn đội rồi.

A Tam Lahar bĩu môi, mở miệng nói:

- Ta không có khiên.

Tiểu ca da đen ở bên cạnh nhặt cửa chống trộm đã vặn vẹo trên đất lên.

- Dùng cái này.

Lahar đành phải nhận cửa chống trộm, do dự một lát xong chậm rãi tới gần Tô Hiểu, hắn ta vô cùng bất đắc dĩ, vì lợi ích sau này.

A Tam Lahar không biểu hiện đoàn kết tới mức tận cùng, loại nhóm mạo hiểm nhỏ này có rất nhiều trong Luân Hồi Nhạc Viên, một số Khế Ước Giả không có can đảm độc hành, có nhóm mạo hiểm nhưng không lọt vào mắt bọn họ, cho nên chỉ có thể tìm Khế Ước Giả cùng cấp tạo thành nhóm mạo hiểm không chính quy, cũng không tin tưởng lẫn nhau, dưới trói buộc của nhóm mạo hiểm, không thể đâm một đao sau lưng.

Liếc nhìn A Tam chậm rãi đi tới, trên mặt Tô Hiểu xuất hiện nụ cười, lúc trước hắn còn cho rằng ba người rất mạnh, bây giờ nhìn lại chỉ là thuộc tính nghiền ép Khế Ước Giả cấp một mà thôi, bước tiến sứt sẹo kia rất không ra hồn dưới cái nhìn của hắn.

Sức chiến đấu của Tô Hiểu ở thế giới hiện thực rất mạnh, thế giới hiện thực không thể sử dụng kỹ năng chủ động, trang bị mạnh đều cất trong không gian dự trữ, chỉ có thể sử dụng kỹ năng bị động và tố chất cơ thể chiến đấu.

Tô Hiểu phát triển bốn loại thuộc tính, có một đống kỹ năng bị động.

Giẫm lên mặt đất dưới chân, Tô Hiểu bước nhanh về phía A Tam.

Vù…

Tiếng xé gió truyền tới, trong lòng A Tam cảm thấy lạnh lẽo, tốc độ của kẻ địch quá nhanh.

Coong!

Ánh đao lóe sáng rất dễ thấy trong biệt thự tối tăm, cửa chống trộm vặn vẹo bị chém đứt, đồng thời còn chém cả hai tay của A Tam.

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, một thiếu nữ trốn trong tủ quần áo ở biệt thự bên cạnh che kín lỗ tai, hoảng sợ bao phủ nàng, lẽ ra nàng nên được sơ tán, là sai sót của người quét đường.

Tô Hiểu khẽ vẩy vết máu trên thanh trường đao, nhìn A Tam hai tay phun máu, cường độ cơ thể của đối phương không tệ, nhưng kinh nghiệm chiến đấu quá cay gà, không cần nghĩ cũng biết, là một Khế Ước Giả ỷ vào trang bị và kỹ năng chủ động để chiến đấu.

- Bach, dược tề, nhanh.

Cơ thể A Tam co giật, tay bị chém khiến môi hắn ta trắng bệch.

- Ở thế giới hiện thực ta lấy đâu ra dược tề?

Bach hơi thất vọng về A Tam, kẻ địch mạnh ngoài ý muốn.

- Ngươi là… Khế Ước Giả cấp mấy, cấp ba sao?

Tô Hiểu không lên tiếng, bước nhanh về phía ba người.

Pằng, pằng, pằng…

Tiểu ca da đen cầm hai khẩu súng lục trong tay nổ súng, mỗi viên đạn đều bắn về vị trí quan trọng của Tô Hiểu.

Keng, keng, keng.

Tô Hiểu đang xông về phía trước dùng trường đao chém liên tục, tất cả viên đạn đều bị đánh bay.

Nhìn Tô Hiểu xông tới, ba người bày ra tư thế chiến đấu, tuy ở thế giới hiện thực không thể phát huy ra toàn bộ thực lực, nhưng Bach không phải là quả hồng mềm, hắn ta rút mã tấu ra xông về phía Tô Hiểu.

Tiểu ca da đen nhanh chóng lắp đạn vào súng, những viên đạn này có thể khiến bước tiến của Tô Hiểu chậm một chút.

Tô Hiểu xông lên trước, người xui xẻo đầu tiên là A Tam.

- Cứu ta…

A Tam đạp chân lên đất, thả người nhảy về sau.

Tay trái của Tô Hiểu vung lên, dây thép gần như trong suốt bay từ trong ống tay áo hắn ra, phía trước dây thép cột móc khóa.

Dây thép quấn hông A Tam, A Tam đã nhảy tới giữa không trung bị kéo mạnh xuống.

Mắt A Tam mở to, một vệt ánh đao màu lam nhạt bao trùm tầm mắt hắn ta.

Ánh đao không phải là năng lực chủ động, cho nên có thể sử dụng bình thường ở thế giới hiện thực, đây là một tin tức tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận