Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1097: Chữ

Mộc quyền thô nửa mét đập về phía Tô Hiểu, trên ngón tay của mộc quyền này thậm chí thấy rõ vân tay.

Trường đao trong tay Tô Hiểu chém về phía yết hầu của Senju Hashirama, trên lưỡi đao Trảm Long Thiểm lấp lóe hàn quang.

Đúng lúc này, dường như mọi thứ xung quanh đều bất động, Tô Hiểu và Senju Hashirama đứng đối diện, ánh mắt hai bên đều rất bình tĩnh.

Đùng!

Một tiếng nổ đủ phá vỡ màng tai truyền ra, sóng trùng kích khuếch tán xung quanh, đá vụn như làn sóng tuôn ra xung quanh.

Vèo…

Một bóng người bay ngược mà ra, rầm một tiếng va vào trong sườn dốc. Trên sườn dốc giống như làm nổ thuốc nổ, cục đá to nhỏ không đều nổ tung ra xung quanh.

Vù một tiếng, một cục đá to cỡ hạt đậu lướt qua gò má Karin. Nàng vốn trốn ở đây tị nạn, không ngờ tới họa từ trên trời rơi xuống.

Máu tươi xuất hiện trên gương mặt Karin, cơ thể nàng đang run rẩy, bởi vì nàng biết nếu như cục đá kia đánh trúng đầu nàng, nhất định sẽ xuyên đầu nàng ra một cái động, động năng của cục đá kia quá khủng bố.

“Đã trúng một quyền kinh khủng như vậy, hẳn là đã chết.”

Karin nuốt nước bọt, nàng có bí mật, bí mật này chính là nàng không cảm nhận được Tô Hiểu. Từ đầu tới cuối đều không cảm nhận được, trừ phi đối phương chủ động thả ra sát ý.

Một cánh tay vươn từ trong hang đá ra, rầm một tiếng, đá vụn rơi xuống.

Tô Hiểu cúi người ra khỏi hang đá, hắn cử động cổ trái phải, phát ra tiếng rắc, rắc hai tiếng giòn giã.

“Hóa ra ngươi ở đây, rất đúng lúc.”

Tô Hiểu chậm rãi đi về phía Karin, Karin như gặp ma.

“Ngươi… Ngươi không chết.”

Áo trên người Karin bị xé rách, hai tay che trước người. Giữa hai tay nàng lộ ra mảng lớn trắng nõn, còn có thể thấy một vết cắn, không thể không nói lúc trước Karin hàng thật giá thật tiếp sữa cho Tô Hiểu.

“Ngươi rất hi vọng ta chết.”

Tô Hiểu kéo áo Karin, cắn lên lưng trắng nõn của nàng.

Karin đã có chút chấp nhận số phận, lúc trước tâm trạng nàng rất xoắn xuýt. Đầu tiên là nàng không dám chạy trốn, nếu Tô Hiểu không chết, vậy kết quả sau đó của nàng còn không bằng chết ở đây.

Đã không thể trốn, Karin không muốn trong Tô Hiểu và Senju Hashirama có bất cứ người nào thắng.

Senju Hashirama thắng, vậy Karin khó giữ được cái mạng nhỏ này, cho dù Tô Hiểu thắng, nếu Tô Hiểu bị thương không nặng dành chiến thắng, Karin sẽ mừng đến phát khóc. Nàng sợ nhất là Tô Hiểu thắng thảm, sau đó cắn nàng khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Lúc này Karin không biết tình hình bên Senju Hashirama thế nào, nhưng nằm ngoài ý muốn của nàng chính là, Tô Hiểu bị thương không nặng.

Vết thương của Tô Hiểu khôi phục nhanh chóng, mấy giây sau, hắn cơ bản không có gì đáng ngại.

“Phù…”

Tô Hiểu thở phào một hơi, ngồi dưới đất không cử động.

“Bên Senju Hashirama… Không cần đi đối phó sao?”

Karin thử dò hỏi, lúc này nàng ngồi xổm dưới đất, còn trước ngực, nàng đã quen lộ sạch trước mặt Tô Hiểu. Huống hồ nàng cũng biết, Tô Hiểu không có hứng thú đối với cup A của nàng.

“Lão ta thất bại.”

Tô Hiểu châm một điếu thuốc, Bố Bố chạy từ đằng xa tới, miệng ngậm một rương báu.

Khi hai người đối đầu vào lúc cuối cùng, trước khi Tô Hiểu bị mộc quyền của Senju Hashirama đánh trúng, hắn mở tấm chắn vô địch thứ cấp.

Tuy tấm chắn vô địch thứ cấp bị một quyền của Hashirama đánh nát, nhưng cũng trung hòa quyền lực, dẫn tới Tô Hiểu bay ra ngoài.

Còn Senju Hashirama, lão ta cũng không bị Tô Hiểu chém đứt cổ. Khi trường đao trong tay Tô Hiểu sắp chém trúng lão ta, dưới chân lão ta sinh ra mảng lớn cây cối, nâng lão ta lên một ít, đao kia của Tô Hiểu chém lên ngực lão ta.

Còn làm sao Senju Hashirama bị thua, lão ta là chết dưới thương tổn chân thực của Thanh Cương Ảnh. Trong trận chiến này, Tô Hiểu tạo thành thương thế đối với Senju Hashirama, có 70% là thương tổn chân thực do Thanh Cương Ảnh tạo thành, 16% là thương tổn chân thực của Ác Ma Chi Ấn, 10% là thương tổn không nhìn phòng ngự của Sinh Linh Thiết Cát.

Bố Bố chạy nhanh tới, trong miệng nó ngậm một rương báu cấp độ truyền thuyết, không phải là rương báu phẩm chất càng cao cấp hơn mà Tô Hiểu đoán.

Lúc trước Tô Hiểu giết Raikage A nhận được rương báu cấp độ truyền thuyết, toàn thân tỏa ra màu vàng sậm, mà rương báu của Hashirama chỉ nhìn thấy màu vàng nhạt, toàn thân hơi tối tăm.

Tô Hiểu nhận rương báu từ trong miệng Bố Bố, tay của hắn hạ xuống, rương báu suýt rơi xuống đất, thứ này nặng bất ngờ.

Tô Hiểu mới nhận lấy rương báu, thì thấy Bố Bố ở đó nhe răng trợn mắt, nhìn dáng vẻ lập tức biết con hàng này vì rương báu quá nặng, miệng ngậm hơi đau.

Nhưng biểu cảm lúc trước của con hàng này tuyệt đối không phải như vậy, dáng vẻ muốn ung dung cỡ nào có ung dung cỡ ấy. Đây là dao động trên thị giác đối với Tô Hiểu, một người một chó hàng ngày hố lẫn nhau.

Tô Hiểu nhìn rương báu cấp truyền thuyết trong tay, dùng mắt thường có thể phán đoán ra, giá trị của thứ này căn bản không cùng một cấp bậc với Raikage rơi xuống.

Raikage A sẽ rơi xuống cấp độ truyền thuyết, là vì lúc đó vận may của Tô Hiểu tăng cao. Như vậy, rương báu đó cũng là rương báu đứng cuối trong cấp độ truyền thuyết.

Mà rương báu do Senju Hashirama rơi xuống, đây tuyệt đối là đỉnh cấp trong cấp độ truyền thuyết.

Tô Hiểu ngồi khoanh chân, hắn lấy bật lửa Cứu Rỗi Vận Mệnh ra, đồng thời cũng lấy đoản đao Đồ Lục, hắn bắt đầu khắc lên mặt ngoài Cứu Rỗi Vận Mệnh.

Rất nhanh, Tô Hiểu điêu khắc ra chữ “Sen” rất nhỏ, sở dĩ hắn làm như vậy là vì ghi chép lại những đối thủ mạnh mẽ của hắn, từ rất lâu trước đây đã bắt đầu làm như vậy.

Lúc này trên một mặt Cứu Rỗi Vận Mệnh, đã điêu khắc ra bảy chữ, lần lượt là:

Gho (đại biểu Ghoul đầu tiên trong lịch sử thế giới Ghoul).

Me (Akame thế giới Akame).

Ám (Ám Vương – Minas thế giới thí luyện lần đầu).

Sửu (người làm trái quy tắc thế giới Hunter, Tiểu Sửu Hồng Sắc).

Gilgamesh (Anh Hùng Vương – Gilgamesh thế giới Chén Thánh).

Hi (Thủ lĩnh của phe địch thế giới chiến tranh, Hi).

Sen (Senju Hashirama – Hokage đệ nhất).



Thứ ghi chép này, lúc trước chỉ là thói quen của Tô Hiểu, nhưng mà sau này, có chuyện thần kỳ xảy ra.

Tô Hiểu có loại cảm nhận từ trong cõi u minh, khi chữ khắc trên Cứu Rỗi Vận Mệnh đầy đủ, có lẽ trang bị này sẽ xuất hiện thay đổi không tầm thường.

Khi Tô Hiểu chiến thắng kẻ địch, Cứu Rỗi Vận Mệnh sẽ hấp thu Số Mệnh Chi Lực của đối phương, sau khi khắc ra chữ “Ám”, Tô Hiểu mơ hồ phát hiện dường như phần lớn Số Mệnh Chi Lực của Ám Vương tiến vào trong chữ “ám” này. Lúc trước hắn nghĩ đây là ảo giác, nhưng mà sau khi điêu khắc ra chữ Gilgamesh, cảm giác này trở nên rõ ràng hơn.

Chữ “Sen” mới khắc lên Cứu Rỗi Vận Mệnh, chữ này lấp lóe ánh kim, trái lại biến mất, thuộc tính của Cứu Rỗi Vận Mệnh không xuất hiện chút thay đổi.

Tô Hiểu cũng không thèm để ý, có thể thành thì thành, không thể thành thì làm ghi chép một lát, ghi chép những cường giả hắn từng chiến trắng. Trong đám bọn họ có ác đồ, có người điên, có người tốt, có người là anh hùng, nhưng trong những người này có điểm tương đồng, bọn họ đều là đối thủ đáng kính.

Trước tiên không nhắc tới tính cách, những người có thể dựa vào bản thân nỗ lực thành cường giả, đương nhiên có chỗ độc đáo riêng, lấy sở trường của mình bổ sung nhược điểm, đây là chuyện Tô Hiểu thường làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận