Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 09: Râu Trắng thân thể tình trạng

**Chương 09: Tình trạng thân thể của Râu Trắng**
"Cụ thể nỗ lực cái gì, còn phải căn cứ vào tình hình của Râu Trắng để phán đoán."
Tô Hiểu không trực tiếp đưa ra yêu cầu. Một là, hắn chưa chắc chắn có thể chữa trị vết thương của Râu Trắng. Hai là, trước khi đến hắn định quan sát tình hình trên thuyền Râu Trắng, ít nhất phải để Bố Bố đến xem kho báu của băng hải tặc Râu Trắng, như vậy mới định giá được.
"Cái này..."
Marco nghe ra ý của Tô Hiểu, muốn đích thân gặp Râu Trắng.
"Chờ một lát."
Marco vào phòng sau của tửu quán, bấm ống sên truyền tin, nói rõ tình hình với bên kia.
"Kho lạp lạp lạp nha..."
Tiếng cười đặc trưng truyền ra từ ống sên truyền tin, vô cùng hào sảng.
"Chuyện nhỏ đó thôi mà, Marco, dẫn hắn đến gặp ta."
"Nhưng mà, lão cha, hắn là..."
"Trên đường về cẩn thận người của chính phủ thế giới. Sengoku chắc không rảnh theo dõi các ngươi, nhưng chính phủ thế giới có thể phái người từ các bộ phận CP tới."
"Con biết rồi, lão cha, muộn nhất là buổi chiều con có thể về tới. À phải rồi, lão cha, thuốc trước đó..."
Ục ục...
Tiếng uống rượu truyền ra từ đầu bên kia ống sên, Marco cười khổ một tiếng rồi cúp máy, trong mắt thoáng vẻ lo lắng.
Từ phòng sau của tửu quán đi ra, Marco ra hiệu cho đám hải tặc tinh anh rời đi trước để dò xét tình hình ven biển.
"Kukulin, lão cha ta muốn gặp ngươi, còn về vị trí cụ thể thì hiện tại chưa thể nói cho ngươi."
"Được."
Tô Hiểu đã đoán trước Râu Trắng sẽ không từ chối lần gặp mặt này. Bọn họ sắp khai chiến với Hải quân, chỉ riêng việc Tô Hiểu cung cấp vũ khí, Râu Trắng cũng sẽ không từ chối.
Một đoàn người rời khỏi tửu quán, vừa ra cửa, Tô Hiểu đã nhìn lên bầu trời, một con chim biển không rõ chủng loại bay qua.
"Người của CP tới rồi."
"Hả?"
Marco kinh ngạc nhìn Tô Hiểu rồi cũng nhìn lên trời.
"Là năng lực trái ác quỷ, tốc độ truyền tin của CP nhanh thật. Sao nhanh vậy đã tìm tới rồi, Jozu, không phải trước đó nói người của CP còn ở trên biển à."
"Không sai được, bọn chúng đích xác còn ở trên biển."
"Một đội khác sao, cắn thật chặt."
Marco bước nhanh hơn, Tô Hiểu từ đầu đến cuối im lặng, nếu hắn đoán không sai, CP là tìm đến hắn. Hắn rời khỏi Sabaody nhanh như vậy chủ yếu là không muốn giao chiến với CP ngay dưới mắt chính phủ thế giới.
Hiển nhiên Marco đang hiểu lầm, nhưng Tô Hiểu không để ý đến sự hiểu lầm này.
Một đoàn người vội vã đến bờ biển bên kia của hòn đảo. Nơi này cỏ dại mọc um tùm, đá lớn dựng thành hàng, một chiếc thuyền buồm ba cột neo đậu sát bờ biển, thân thuyền mọc đầy rêu và hà.
Sau khi lên thuyền, đám hải tặc tinh anh hạ buồm, điều chỉnh phương hướng, thuyền buồm ba cột chậm rãi ra khơi, tốc độ tăng dần.
Không lâu sau, Marco ra lệnh thả neo, thuyền dừng lại. Mấy tên hải tặc ướt sũng, mang súng trên người, dùng móc leo lên thuyền.
"Khụ khụ khụ..."
Một tên hải tặc trùm khăn, mặt có ba vết sẹo, vừa lên thuyền đã nằm trên boong tàu ho kịch liệt, máu tươi phun ra từ miệng, tim và cổ họng hắn đều bị đâm thủng, hai con dao găm còn cắm trên đó, chắc chắn không qua khỏi.
"Kiều, đội trưởng Jozu..."
Tên hải tặc trùm khăn giơ tay lên.
"Ta đây."
Jozu ngồi xổm trước mặt tên hải tặc, bàn tay lớn nắm lấy cánh tay hắn.
"Ta đem tiền tích cóp giấu ở..."
Tên hải tặc trùm khăn tắt thở, không ai biết hắn giấu tiền ở đâu.
"Ta biết rồi, ta sẽ đưa những tài sản đó đến chỗ người yêu của ngươi, an tâm đi."
Jozu buông tay tên hải tặc, cởi chiếc khăn trùm dính máu, đốt lửa rồi thả xuống biển.
Đám người Râu Trắng đã chặn đứng người của CP, phe mình bị thương bốn, chết sáu. Rõ ràng, nhân viên tình báo CP cũng chẳng dễ chịu gì.
Marco dựa vào mạn thuyền, thở dài. Đám người Râu Trắng coi nhau như người nhà, nhưng thân là hải tặc, sinh tử là chuyện thường tình.
"Đám người CP đó là đến tìm ngươi sao?"
Thuyền hải tặc lướt sóng, Marco dựa vào mạn thuyền trầm giọng hỏi, nghe vậy những hải tặc khác đều nhìn về phía Tô Hiểu.
Tô Hiểu vỗ vai A Mỗ, ra hiệu cho nó đừng ăn thuyền, rồi nhìn thẳng vào mắt Marco.
"Ta giết Long Tinh, với thân phận chó của Long Tinh, bọn chúng đương nhiên sẽ cắn không tha."
"..."
Marco im lặng, nếu truy đến cùng sự việc này, thì chẳng cần đi gặp Râu Trắng làm gì, con thuyền này chắc chắn sẽ chìm xuống biển.
"Ta rất hiếu kỳ, ngươi mạo hiểm giết Long Tinh vì cái gì."
"Vì cái gì?" Tô Hiểu cười: "Không có lý do gì đặc biệt, muốn giết thì giết. Sau khi ta rời khỏi bộ phận nghiên cứu khoa học, chính phủ thế giới phái người truy sát ta khắp nơi, ta luôn phải đáp lễ một chút."
"Chỉ vì lý do đó?"
"Lý do đó còn chưa đủ?"
"..."
Marco và Jozu đều im lặng, Izo thì cảnh giác nhìn Tô Hiểu.
Việc Râu Trắng đến nửa sau Grand Line không có gì đáng ngạc nhiên, dù hiện tại bên ngoài đồn đại là "Râu Trắng vẫn ở Tân Thế Giới", nhưng đó chỉ là để đánh lừa Hải quân và các Tứ Hoàng khác.
Hải quân và các Tứ Hoàng đều đoán được điều này, nhưng họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu Râu Trắng thật sự trấn giữ địa bàn ở Tân Thế Giới, thì chuyện đùa sẽ lớn.
Thuyền trưởng và thuyền luôn ở bên nhau, đây là nhận thức ăn sâu vào suy nghĩ của đám hải tặc về băng Râu Trắng. Bây giờ Moby Dick đang ở Tân Thế Giới, còn Râu Trắng lại ở nửa trước Grand Line. Không thể không nói, Râu Trắng dùng chiêu này "rút củi đáy nồi" rất hay, đã lừa được cả Big Mom lẫn Kaido.
Hai thuyền cập mạn thuyền, Marco và những người khác lên thuyền lớn trước. Rất nhanh, trên thuyền buồm ba cột chỉ còn lại Tô Hiểu, Bố Bố và A Mỗ.
Tô Hiểu bước lên thuyền lớn. Bên mạn thuyền có hàng trăm hải tặc đứng hoặc ngồi, họ đều nhìn chằm chằm Tô Hiểu. Nếu khí thế không đủ mạnh, thì không ai dám bước lên con thuyền này.
So với khí thế ăn mòn của chiến trường cổ, ánh mắt của đám hải tặc này chẳng là gì cả. Chỉ là mưa bụi mà thôi, Tô Hiểu thản nhiên bước lên boong tàu.
Boong tàu được lau bóng loáng, còn ở bậc thang gần khoang thuyền, một người đàn ông cao lớn đang ngồi, bộ râu mép rất đặc trưng, như vầng trăng lưỡi liềm màu trắng. Đây chính là một trong những bá chủ của Tân Thế Giới, Râu Trắng - Edward Newgate.
Râu Trắng cởi trần, chỉ khoác chiếc áo khoác màu vàng nhạt có viền đỏ. Trên cơ bắp rắn chắc ở trước ngực dán hai miếng điện cực, hai bên thân thể đặt bình truyền dịch, cánh tay dán vài miếng băng trắng, đang truyền dịch. Phía sau ông còn bày một số dụng cụ chữa bệnh nhỏ.
Không chỉ vậy, trong mũi Râu Trắng còn cắm ống thở oxy, trông như có vấn đề về hệ hô hấp.
"Nhóc con, nghe mấy đứa con ta nói, ngươi có thể chữa thương cho ta?"
Râu Trắng vừa nói vừa cười, tiếng cười sảng khoái và đầy áp lực.
"Cần phải xác định tình trạng hiện tại của ông đã."
Tô Hiểu làm ngơ ánh mắt cảnh giác của mấy trăm hải tặc xung quanh, đi đến trước mặt Râu Trắng. Năng lượng Ảnh Thanh Cương lan tỏa từ dưới chân hắn, bò lên đùi phải và cánh tay phải của Râu Trắng để tiện cho hắn cảm nhận.
Keng, leng keng...
Tiếng rút dao, tiếng va chạm vũ khí vang lên, Râu Trắng giơ tay lên, đám hải tặc xung quanh mới không xông lên vây công Tô Hiểu.
"Ngươi... thế mà còn sống được?"
Tô Hiểu tỏ vẻ kinh ngạc. Râu Trắng nghe vậy thì đặt tay lên đùi.
Tô Hiểu chỉ cảm nhận sơ bộ đã phát hiện ra Râu Trắng có vài vấn đề rất khó giải quyết: Phổi suy kiệt (cực kỳ nghiêm trọng), chức năng gan suy giảm (cực kỳ nghiêm trọng), bệnh tim nghiêm trọng (có thể gây chết người bất cứ lúc nào), cột sống biến dạng, tổn hại (đã chèn ép dây thần kinh nghiêm trọng, rất khó cúi đầu).
Với những vấn đề này của Râu Trắng, nếu đặt lên người khác, chỉ cần một cái thôi cũng đủ chết người. Vậy mà Râu Trắng vẫn sống, còn cầm bình rượu trên tay...
Bạn cần đăng nhập để bình luận