Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 253: Sherlock

Hỏa diễm bên trong lò nung chậm rãi tắt đi, máy móc cỡ lớn ở gần đó chấm dứt chuyển động, hơi nước chậm rãi tản ra.

Những máy móc này có tác dụng gì Tô Hiểu không rõ, nhưng có lẽ phá hoại nơi này sẽ có chỗ lợi đối với hành động sau này.

Với độ sắc bén của Trảm Long Thiểm, phá hoại những máy móc này hoàn toàn không thành vấn đề, rất nhanh, máy móc bằng sắt thép trên đất trống bị phá hoại nghiêm trọng.

Nhìn tình hình xung quanh, Tô Hiểu phát hiện một chiếc thang lên xuống ở góc khu đất trống, thang lên xuống nhìn có vẻ cũ kỹ, cấu tạo đơn giản, chỉ có một bộ khung kim loại do một dây cáp treo lên, nhìn tương tự như thang máy.

Ngoại trừ thang lên xuống, trong đất trống còn con đường khác, Tô Hiểu tiến đến chỗ thang lên xuống, Bố Bố và tiểu hoàng đế theo sát phía sau.

Bên trong thang lên xuống có một cái cờ lê, Tô Hiểu không dùng nhiều sức lắm, rắc một tiếng, thang lên xuống chấn động, xung quanh truyền tới tiếng cơ quan hoạt động, mấy giây sau thang lên xuống chậm rãi đi lên.

Cọt kẹt, cọt kẹt…

Âm thanh kim loại ma sát vang lên, tuy thang lên xuống có thể sử dụng một cách miễn cưỡng, nhưng Tô Hiểu cảm nhận được thứ này sẽ đứt ra bất cứ lúc nào, Bố Bố sợ hãi tới mức tựa vào đùi hắn.

Theo thang lên xuống đi lên, cảnh tượng xung quanh thay đổi, do vách đá màu đen biến thành kim loại.

Răng rắc!

Bỗng nhiên thang lên xuống trầm xuống phía dưới, trọng tâm của Tô Hiểu duy trì vững vàng xuống phía dưới.

Mấy giây sau thang lên xuống khôi phục lại bình thường, tiếp tục chậm rãi tăng lên.

Phía đưới đã sâu không thấy đáy, nếu lúc này thang lên xuống xảy ra trục trặc vậy thì phiền phức rồi.

Mấy phút sau thang lên xuống dừng lại, đi lên khoảng hơn trăm mét, không thể nghi ngờ đây là một tin tức tốt, Tô Hiểu cách mặt đất càng gần hơn rồi.

Bên ngoài thang lên xuống tương tự nhe một nhà xưởng cỡ lớn, nhà xưởng nhìn có vẻ lâu năm rồi, phạm vi không nhỏ, bên trong nhà xưởng được chia thành từng phòng riêng, hình thành rất nhiều hành lang, bên trong hành lang rất phức tạp.

Tiến vào nhà xưởng cỡ lớn, lọt vào tầm mắt là một loạt ống nghiệm cao mấy mét, trong ống nghiệm ngâm đủ loại động vật kỳ lạ, phần lớn đều là Danger Beasts, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy nhân loại.

Những Danger Beast hoặc nhân loại có hình dáng kỳ lạ, một số Danger Beasts có hai đầu, một số mười mấy tay.

Những bộ phận cơ thể thêm ra đều có dấu vết khâu lại, có một số dùng kim loại nối lại, có thể thấy rõ đinh nối.

Những Danger Beast này không có hơi thở của sự sống, yên tĩnh ngâm trong dung dịch.

- Kế tiếp đi hướng nào đây.

Tô Hiểu đi vào nhà xưởng, lúc này cần tiểu hoàng đế chỉ đường.

- Đại khái là hướng đó.

Tiểu hoàng đế chỉ về phía phải.

- Đại khái?

- Đến nơi này trực giác của ta mất rồi.

Ánh mắt Tô Hiểu sáng rực nhìn tiểu hoàng đế, tiểu hoàng đế lùi lại vài bước.

- Lần này ta không nói dối.

- …

Do dự một lát, Tô Hiểu đi về phía tiểu hoàng đế chỉ, hiện giờ không còn lựa chọn khác.

Tiến lên một lát trong nhà xưởng, bỗng nhiên Tô Hiểu nghe thấy tiếng bước chân truyền từ xa tới, nhưng không cảm nhận được có sinh vật tới gần, tiếng bước chân càng ngày càng gần rồi.

Tô Hiểu nhanh chóng nhìn ngó bốn phía, gần đó có rất nhiều bằng khoang bằng sắt, sau khi chọn một cái Tô Hiểu đẩy cửa vào.

Thực ra không chỉ tiểu hoàng đế mất đi trực giác, năng lực cảm nhận của hắn cũng giảm mức độ lớn, có vật gì đó áp chế cảm nhận của hắn, phạm vi cảm nhận của hắn thu nhỏ lại còn chưa tới hai mét.

Bên trong phòng là một phòng thí nghiệm loại nhỏ, có bày lượng lớn ống nghiệm và dụng cụ, đây là nơi làm việc của luyện kim sư.

Mới tiến vào phòng đồng tử của Tô Hiểu co rút nhanh, hắn nắm chặt Trảm Long Thiểm chuẩn bị chiến đấu.

Bên trong phòng riêng có một tên người địa huyệt kỳ lạ, sở dĩ nói là kỳ lạ, là vì trên người tên người địa huyệt này mặc áo dài màu trắng ố vàng, một cánh tay bằng kim loại, tay cầm một ống nghiệm đang điều chỉnh gì đó trước bàn thí nghiệm.

Hai bên bốn mắt nhìn nhau, người địa huyệt kia kinh ngạc vui mừng nhìn Tô Hiểu, không có ý tấn công cũng không kêu to.

- Nhân loại trên mặt đất sao?

Người địa huyệt kỳ lạ lại mở miệng nói tiếng người, nhưng giọng điệu hơi kỳ lạ.

- Đúng vậy.

Tô Hiểu đang định xông tới trước dừng lại, hắn không rõ lai lịch của đối phương, bên ngoài phòng riêng có kẻ địch không biết tới gần, nếu tên người địa huyệt này kêu to thì nguy rồi.

Tình huống trước mắt nằm ngoài dự đoán của mọi người, trên mặt tên người địa huyệt kia tràn đầy vui mừng nhìn hắn.

- Nhân loại… Cuối cùng cũng có nhân loại tới nơi này, quá tốt.

Người địa huyệt kỳ lạ bỏ ống nghiệm trong tay xuống, đánh giá đám Tô Hiểu từ trên xuống dưới.

Tiếng bước chân ở bên ngoài càng ngày càng gần, sắc mặt người địa huyệt kỳ lạ thay đổi.

- Xuỵt, tuyệt đối đừng lên tiếng.

Tô Hiểu sửng sốt, hình như đối phương rất sợ sinh vật bên ngoài phát hiện mình.

- Bên ngoài là đội tuần tra, mấy người không phải là đối thủ đâu, tin tưởng ta.

Người địa huyệt kỳ lạ chạy về phía cửa phòng, Tô Hiểu nghiêng người lùi về sau mấy bước, đối phương có lai lịch không rõ, nhất định phải cẩn thận.

Người địa huyệt kỳ lạ đóng kín cửa phòng riêng lại, rất sợ đám Tô Hiểu bị phát hiện.

Tiếng bước chân ở bên ngoài chậm rãi đi xa, người địa huyệt kỳ lạ thở phào một hơi.

- Nhân loại… Nhân loại ở mặt đất, ha ha ha, quá tốt, cuối cùng mình cũng có cơ hội ra ngoài, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi quỷ quái này, mình đã bị nhốt ở nơi quỷ quái này ròng rõ 631 năm 5 tháng 7 ngày.

Người địa huyệt kỳ lạ nói xong thì bắt đầu khóc ròng ròng.

- Người tốt nhân loại cao quý, ta tên là Sherlock, do một tên luyện kim sư tội đáng muôn chết chế tạo ra, dùng để giúp lão ta hoàn thành nghiên cứu rắm chó không kêu.

Thái độ của người địa huyệt kỳ lạ, cũng chính là Sherlock rất nhiệt tình, giống như gặp được đám Tô Hiểu là chuyện rất tốt, nhưng đôi mắt xoay tròn đại biểu tên này có IQ không thấp, còn có mưu đồ.

- Nhân loại cao quỷ, có thể mạo muội hỏi vị trí mấy ngươi tiến vào đây không, là từ tự đường hay cửa khu luyện kim.

Trong mắt Sherlock tràn đầy chờ mong.

Tô Hiểu âm thầm suy nghĩ trong đầu, có lẽ người địa huyệt tên Sherlock này muốn rời khỏi đây, lai lịch của đối phương đã rõ, là một sinh vật luyện kim.

Nếu những lời Sherlock nói là thật, vậy đối phương đã sống mấy trăm năm, tuổi thọ của người địa huyệt chỉ có 30 năm, ngoại trừ sinh vật luyện kim được cải tạo thành ra thì không có khả năng khác.

Một tay Sherlock do kim loại chế tạo, bên trong cổ áo còn thấy mơ hồ ánh sáng rực rỡ của kim loại.

Sinh vật luyện kim khát vọng rời khỏi nơi này, còn sống ở đây mấy trăm năm, chắc chắn biết rõ về nơi này trong lòng bàn tay, trên mặt Tô Hiểu hiện lên ý cười, có lẽ tiểu hoàng đế không còn quan trọng nữa rồi.

- Bọn ta đến từ tự đường.

- Đồ bát ba, phạ a đặc… (ngôn ngữ không biết).

Sherlock dùng ngôn ngữ của người địa huyệt mắng vài câu, ngọn lửa hi vọng ở trong mắt đã bị dập tắt.

- Không phải nơi này có đường hầm khẩn cấp sao, vì sao ngươi không rời khỏi từ nơi đó.

Tô Hiểu cất Trảm Long Thiểm vào bao, thực lực của Sherlock không mạnh, có thể dùng tay không giải quyết trong vòng một phút.

- Đường hầm khẩn cấp chỉ có hoàng thất mới sử dụng được, ta là sinh vật luyện kim… Sau khi sử dụng xong sẽ bị vứt bỏ, luyện kim sư đáng chết, hoàng thất sẽ chết không được tử tế.

Cánh tay kim loại của Sherlock nắm chặt vang răng rắc.

- Sherlock, lại đây.

Tô Hiểu bảo Sherlock đi tới một góc, cho dù vẫn chưa xác định được mục đích của đối phương, nhưng độ tin cậy muốn rời khỏi nơi này rất cao, còn tính cách, vừa nhìn là biết tên giả dối.

So tên khôn vặt với tiểu hoàng đế hơi ngu, Tô Hiểu càng muốn hợp tác với Sherlock hơn.

Đi tới một góc, Tô Hiểu nhỏ giọng nói với Sherlock:

- Ta tên là Byakuya, mục đích cũng là rời khỏi nơi này, chúng ta hợp tác với nhau rời khỏi đây đi.

Sherlock dùng tay xoa cằm, liếc mắt nhìn Tô Hiểu một cái, cũng nhỏ giọng nói:

- Vậy chúng ta có cùng mục đích, nhưng cái hang lớn ở tự đường cao ít nhất mấy trăm mét, đi vào thì dễ, sẽ không kích hoạt bất luận cơ quan gì, muốn đi ra ngoài mới khó, có hơn trăm loại cơ quan, biết bay cũng không được.

Nói tới đây Sherlock thở dài.

- Ta bị giam ở đây mấy trăm năm, ta biết thế giới bên ngoài đặc sắc tới cỡ nào, sự đau khổ này ngươi có thể hiểu được sao?

Tô Hiểu vỗ vai Sherlock.

- Thực sự là cảnh ngộ bi thảm, ngươi mới nói chỉ có hoàng thất mới sử dụng được đường hầm là có ý gì?

- Chuyện này sao, lúc trước cửa lớn đường hầm khẩn cấp là do hoàng thất hạ lệnh cho luyện kim sư chế tạo, cánh cửa kia dùng phương pháp đặc biệt kiểm tra huyết mạch của người mở, thực ra cánh cửa kia là sinh vật luyện kim có trí khôn, nguyên liệu chủ yếu là vàng tinh chất, mạch kín Calmason, nguyên tố Bayazina…

Sherlock lải nhải, trình độ luyện kim của tên này không thấp, dù sao cũng bị nhốt ở đây mấy trăm năm.

- Dừng, ta nghe không hiểu, nói tóm lại là chỉ có người của hoàng thất mới có thể mở được cánh cửa kia sao?

- Đúng vậy, mà cũng không đúng, huyết mạch hoàng thất là kích hoạt cánh cửa kia, phương pháp mở sau đó ta rõ, nhưng chuyện này có tác dụng gì?

Tô Hiểu mừng thầm trong lòng, vẻ mặt hắn không đổi, Sherlock đáng tin hơn tiểu hoàng đế nhiều.

- Đứa bé kia, nhìn thấy không.

- Hắn ta là ai thế?

- Thành viên chính của hoàng thất.

Sherlock sửng sốt, con mắt lão ta trừng lớn, trên mặt lộ ra mừng rỡ như điên, nhưng không hề che giấu căm hận trong mắt.

- Huynh đệ, ta là người hợp tác đáng tin cậy, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài.

Sherlock hưng phấn tới mức phát run.

- Được, cùng nhau đi ra ngoài.

Tô Hiểu và Sherlock nghiêng đầu nhìn về phía tiểu hoàng đế, tiểu hoàng đế lùi về sau theo bản năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận