Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1161: Thế cuộc rõ ràng

Tô Hiểu cầm trái tim của Ant King, trong hơn trăm Khế Ước Giả, có ít nhất hơn nửa ánh mắt tập trung vào người Tô Hiểu.

Tô Hiểu đạt được 2/3 trái tim của Ant King, nói cách khác, trái tim của Ant King có trọng lượng 424 khắc, tương đương 0.84 cân.

Trái tim của nhân loại bình thường là 250 gam, có thể thấy trái tim của Ant King rất nặng.

Mật độ bắp thịt của trái tim Ant King không giống với người thường, trong tình huống cùng thể tích, mật độ càng cao trọng lượng càng cao.

1/3 trái tim còn lại bị lão Yên đoạt, hai cánh tay của lão ta phủ kín vết nứt, nhìn kỹ sẽ phát hiện, hai cánh tay này do sương mù tạo thành, không phải cánh tay thật, hai cánh tay lúc trước của lão ta đã bị Ant King kéo xuống.

Tình hình của lão Yên hiện giờ rất không ổn, nửa người dưới bọc trong băng cứng, chỗ bụng bị laser xuyên thấu, bốc lên từng dòng khói xanh.

“Bên kia có 2/3 trái tim không đi đoạt, đến cướp 1/3 của ta. Trần, ngươi coi ta là quả hồng mềm sao?”

Tuy lão Yên bị thương không nhẹ, nhưng sức chiến đấu của lão ta hiện giờ tuyệt đối không yếu, huống hồ lão ta và Thủy Tiếu đã sớm liên thủ.

“Bên kia có quá nhiều người cạnh tranh.”

Nguyên tố ám bao bọc trên hai tay của Trần, hai tay của hắn ta hoàn toàn đen xì, đây là một loại chiêu thức chỉ trong nháy mắt bùng nổ ra uy lực cực mạnh. Đây chính là phong cách của Trần, không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì phải lấy được thành quả nhất định.

“Không có chỗ giảng hòa sao?”

Lão Yên liếc mắt nhìn hai mươi mấy Khế Ước Giả ở xung quanh, những Khế Ước Giả này cũng nhìn chằm chằm trái tim trong tay lão ta.

“Không có.”

“Vậy sao?”

Lão Yên do dự một lát xong, trên cánh tay lấp lóe ánh xanh, tay cầm trái tim bị gỡ bỏ.

“Tiếp tục liên thủ?”

Giữa hai ngón tay của lão ta có một mảnh trái tim.

“Cầu còn không được.”

Trần gật đầu với lão Yên, lão Yên cầm trái tim kia quăng tới dưới người, băng cứng bao bọc nửa người dưới lão ta lập tức biến mất, trước khi biến mất cuốn đi trái tim kia.

Sở dĩ lão Yên thỏa hiệp, không phải vì lão ta sợ Trần, mà tránh cho Trần liên thủ với hơn hai mươi mấy Khế Ước Giả bao vây tấn công lão ta và Thủy Tiếu.

Nếu chỉ có mình Trần, đương nhiên lão Yên và Thủy Tiếu sẽ không sợ, nhưng thêm hai mươi mấy Khế Ước Giả thì khác. Nếu như hai mươi mấy Khế Ước Giả này ngăn cản bọn họ, Trần ở phía sau ấp ủ đại chiêu, vậy lão Yên và Thủy Tiếu sẽ nguy hiểm.

Đối mặt với tình cảnh bất lợi này, lão Yên trực tiếp cho Trần một mảnh trái tim, cứ thế, ba bọn họ liên hợp lại lần nữa. Hai mươi mấy Khế Ước Giả ở xung quanh không dám lỗ mãng, nếu không đám lão Yên sẽ diệt bọn họ.

“Ba tên này liên hợp lại.”

“Không có cơ hội, chỉ có thể đến bên khác.”

“Đi.”

Bên khác mà những Khế Ước Giả này nói, đương nhiên là bên Tô Hiểu.

Lúc này Tô Hiểu đã bị mấy chục Khế Ước Giả vây quanh, những Khế Ước Giả này không trực tiếp ra tay, chỉ nhắm ngay các loại vũ khí về phía Tô Hiểu.

“Giao trái tim ra đây.”

Một tráng hán đầu trọc đi ra khỏi đám người, đây là “người quen cũ”, tráng hán đầu trọc là đoàn trưởng của nhóm mạo hiểm Tinh Hỏa. Lúc trước hắn ta dẫn người bao vây tấn công Youpi một trong ba hộ vệ, cuối cùng bị Tô Hiểu đoạt đầu người.

Không chỉ như vậy, lúc trước khi cướp giật trái tim của Ant King, hai đoàn viên của nhóm mạo hiểm Tinh Hỏa chết trong tay Tô Hiểu.

Thù mới cộng thêm oán cũ, nhưng trong mắt đoàn trưởng đầu trọc không có căm hận, không có một chút nào, chuyện này rất kỳ lạ.

Nhóm mạo hiểm Tinh Hỏa là nhóm mạo hiểm cỡ trung, đoàn trưởng đầu trọc cầm đầu trở thành đại diện của trận doanh thứ ba.

Mọi người trong sân vương cung có thể chia ra làm bốn trận doanh, trận doanh thứ nhất là tiểu đội tạm thời thành lập lão Yên, Trần, Thủy Tiếu. Ý đồ của ba người này không rõ, có thể tới cướp giật trái tim trong tay Tô Hiểu.

Trận doanh thứ hai, không, thực ra không tính là trận doanh thứ hai, bởi vì chỉ có mình Tô Hiểu.

Trận doanh thứ ba lấy nhóm mạo hiểm Tinh Hỏa làm đại diện cho liên minh nhóm mạo hiểm. Trong này có tổng cộng ba nhóm mạo hiểm cỡ nhỏ, cùng với nhóm mạo hiểm Tinh Hỏa cỡ trung, còn có một số tán nhân không ngừng đung đưa, có tổng cộng khoảng 70 người.

Còn trận doanh thứ tư, trận doanh này rất thú vị, bọn họ ngoại trừ là trận doanh nhiều nhất ngoài liên minh nhóm mạo hiểm cỡ trung, nhân số của bọn họ nhiều hơn nhóm mạo hiểm Tinh Hỏa, nhưng bọn họ không tích cực đối với việc cướp giật trái tim của Ant King.

Loại thái độ này biểu đạt một ý, chính là bọn họ đã thu hoạch đủ nhiều ở thế giới Hunter, hiện giờ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ chính là được, không cần dấy lên nguy hiểm tổn thất đoàn viên đi ra sức cướp giật trái tim của Ant King.

Đương nhiên, chuyện này không có nghĩa là bọn họ không cần trái tim của Ant King, chỉ là bọn họ cần không nhiều, trên 30 khắc là được.

Tạm thời Tô Hiểu sẽ không đối địch với trận doanh thứ tư, nguyên nhân rất đơn giản, em gái vú em đáng yêu kia là người của trận doanh này. Lúc trước lão Yên đồng ý trả thù lao cho em gái đáng yêu là một mảnh trái tim của Ant King, từ thế cuộc trước mắt, hứa hẹn này là vô căn cứ.

Như vậy đối địch với Tô Hiểu chỉ có lão Yên, Thủy Tiếu, Trần, đám đoàn trưởng đầu trọc.

Đám lão Yên chỉ là có thể ra tay, hiện giờ bọn họ chiếm được 1/3 trái tim, thuộc ngồi chắc thuyền câu cá, cướp giật càng nhiều trái tim là bán ra ngoài.

Trái tim trong tay Tô Hiểu đột nhiên biến mất, được hắn thu vào không gian dự trữ.

Hành động này của Tô Hiểu, khiến đoàn trưởng đầu trọc cùng với Khế Ước Giả xung quanh lộ ra sắc mặt khó coi. Nếu như lúc trước bọn họ chỉ uy hiếp, vậy hiện giờ chính là sát ý sôi trào.

Rắc, rắc.

Tô Hiểu cử động gân cốt, lúc trước chiến đấu với Khế Ước Giả, thực ra hắn vẫn chưa phát huy toàn bộ sức chiến đấu. Hay là nói, tình hình lúc trước khiến hắn không thể phát huy ra toàn bộ sức chiến đấu, hắn phải thường xuyên đề phòng có người đụng tới thi thể của Ant King, do đó cướp đi trái tim.

Sự thật chứng minh, Tô Hiểu rất am hiểu giết địch, nhưng hắn không am hiểu bảo vệ hay là nói chăm sóc thứ gì đó. Dù sao năng lực của hắn đều thiên về phía tấn công, nếu không đã không bị lão Yên trộm đi thi thể của Ant King.

Hiện giờ trái tim tới tay, Tô Hiểu có thể thoải mái tay chân đi chiến đấu.

“Bảo đảm tính mạng của ta ở trên mức an toàn.”

Tô Hiểu mở miệng, hắn đang giao tiếp với em gái vú em kia.

“Được, trên 50%, ta hiểu.”

Em gái vú em lập tức đồng ý, lúc này trái tim của nàng đập rất nhanh, bởi vì nàng chưa từng phụ trợ cho Khế Ước Giả mạnh như Tô Hiểu.

Vú em tiêu hao hết tài nguyên vào tăng năng lực của người khác, mà nhìn thấy người được tăng thêm vô cùng dũng mãnh trong chiến đấu, loại cảm giác thành tựu tuyệt đối không thấp.

Hiện giờ, em gái vú em cảm thấy thành tựu đã tăng cao, giống như giết địch ở sân không phải là Tô Hiểu, mà là bản thân nàng.

“Trên 30%.”

“Ồ…”

Dường như em gái vú em có chút không thích ứng.

“Tình hình hiện giờ đã rất rõ ràng, giao trái tim ra, ân oán lúc trước của chúng ta xóa bỏ. Đương nhiên, ngươi có thể ở lại hoàn thành số lượng nhiệm vụ của mình.”

Tuy đoàn trưởng đầu trọc có thù với Tô Hiểu, nhưng hắn ta rất kiêng kỵ Tô Hiểu, bởi vậy đưa ra yêu cầu khá lịch sự, khiến Tô Hiểu giao ra toàn bộ trái tim đoạt được.

“Ồ?”

Tô Hiểu tràn ngập hứng thú đánh giá đoàn trưởng đầu trọc, tên này nhìn không có gì đặc biệt, thực lực cũng không tính là mạnh, nhưng hắn ta lại dẫn dắt nhóm mạo hiểm cỡ trung, chuyện này đã nói rõ năng lực của hắn ta.

“Nói thật, không phải vạn bất đắc dĩ ta không muốn liều mạng với ngươi, ngươi làm việc… Quá điên cuồng.”

Đoàn trưởng đầu trọc không nói mấy lời linh tinh, ví dụ như “tất phải báo thù giúp đám đoàn viên đã chết”, hắn ta rất lý tính, gần như là lý tính tới lãnh khốc.

Người bị chết = không có bất cứ giá trị gì, loại diễn xuất này rất giống một “người quen” của Tô Hiểu, “người quen” kia tên là Stan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận