Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 725: Khế Ước

Từ thái độ của lão cha sứ có thể nhìn ra, muốn rẻ hơn rất khó khăn.

Tô Hiểu không rõ còn có cơ hội tới nơi này không nữa, cho dù có cơ hội, công huân của giáo hội Thánh Đường cũng không dễ kiếm.

- Cha sứ, ngươi muốn Chén Thánh không?

- Chén Thánh sao?

Nụ cười trên mặt lão cha sứ dần mất đi, ánh mắt nhìn về phía mu bàn tay của Tô Hiểu.

- Quả nhiên, ngươi có liên quan tới cuộc chiến Chén Thánh, lần đầu tiên gặp ngươi ta đã phát hiện ra lệnh chú, chẳng lẽ ngươi là...

Nghĩ tới khả năng nào đó, lão cha sứ hơi hãi hùng khiếp vía.

- Không phải là ngươi nghĩ ta là Anh Linh đấy chứ?

Tô Hiểu dựa vào ghế ngồi, hai chân bắt chéo, thần thái ung dung.

“Ồ.”

Lão cha sứ cảm thấy buồn cười, lão ta từng gặp rất nhiều Anh Linh, lời nói hành động khác hoàn toàn với người hiện đại, mà cơ thể của Anh Linh do năng lượng xây dựng ra, lão cha sứ có phương pháp nhận biết được.

- Không phải ngự chủ, cũng không phải Anh Linh, lẽ nào ngươi dự định tham dự vào cuộc chiến Chén Thánh?

Đôi mắt lão cha sứ có chút hưng phấn, Tô Hiểu có thể san bằng Ryuudou Temple, nói rõ có chỗ hơn người, nếu gia nhập trận doanh của lão cha sứ, sẽ là trợ lực rất mạnh.

- Ai biết, nhưng có lẽ sau này ngươi sẽ cần ta giúp đỡ.

Trên gương mặt Tô Hiểu là nụ cười nhìn lão cha sứ, hắn giao lưu với nhân vật không đối địch trong nguyên tác, bình thường đều mang theo nụ cười, như vậy có thể ẩn giấu cảm xúc khác.

- Ta suy nghĩ một chút...

Trong lòng lão cha sứ vô cùng xoắn xuýt, một lúc lâu sau, lão ta gật đầu.

- Sẽ giảm 5% cho ngươi, đợi ta một lát.

Lão cha sứ rời khỏi giáo đường, hẳn là tới mật thất dưới lòng đất trong giáo đường, không lâu sau, trong tay lão cha sứ có thêm ba vật phẩm.

- Đây là khoáng thạch do linh hồn ngưng tụ, nước thánh, cuối cùng là U Hồn Liệp Thủ.

Ba vật phẩm đặt trước người Tô Hiểu, hắn cất kết tinh linh hồn (đại) và nước thánh đi, còn U Hồn Liệp Thủ, đây là một cái cung nỏ tinh vi, có cấu tạo bằng kim loại, toàn thân màu đen, nhìn có chút giống đồ cổ.

Tô Hiểu vừa định kéo dây nỏ, lão cha sứ đưa một bộ kéo nỏ loại nhỏ.

- Dùng thứ này, sức người không thể kéo... Đùa gì thế?

Lão cha sứ mở to mắt.

Cọt kẹt...

Tô Hiểu kéo dây, lực công kích của cái nỏ này gần với Spider Queen, có thể tưởng tượng được nặng cỡ nào.

Sau khi chạm vào U Hồn Liệp Thủ, giá trị pháp lực của Tô Hiểu chậm rãi tiêu hao, một cung tên năng lượng chậm rãi sinh thành trên U Hồn Liệp Thủ.

- Ngươi vừa mới nói gì?

Vừa nãy Tô Hiểu chăm chú nghiên cứu U Hồn Liệp Thủ, không nghe rõ lời lão cha sứ nói.

Lão cha sứ liếc mắt nhìn bàn kéo loại nhỏ trong tay, lắc đầu.

- Không có gì, lúc trước chúng ta nói đến đâu?

- Chén Thánh.

Tô Hiểu giữ thăng bằng U Hồn Liệp Thủ, thứ này bắn chính xác trong vòng 150 mét, nếu xa hơn thì không thể bắn trúng mục tiêu, đừng nên xem thường 150 mét này, đối với vũ khí loại nỏ này mà nói, 150 đã là siêu tự nhiên.

- Đúng rồi, Chén Thánh, ngươi có hứng thú giúp ta đoạt Chén Thánh không? Ta có thể cho ngươi...

Lão cha sứ có chút chờ mong.

- Không có.

Tô Hiểu cất U Hồn Liệp Thủ đi, thứ này không tệ, uy lực mạnh, lặng yên không tiếng động, thích hợp ám sát ở khoảng cách vừa.

- Ngươi thẳng thắn từ chối ta như vậy, có cân nhắc tới tâm trạng của lão già này không, ta mới giảm 5% cho ngươi đấy.

Lão cha sứ có chút không vui nói.

- Chính vì cân nhắc tới tâm trạng của ngươi, ta mới từ chối.

Lời nói của Tô Hiểu khiến lão cha sứ bị nghẹn, sắc mặt lão cha sứ bắt đầu khó coi.

- Cha sứ, với trạng thái cơ thể của ngươi, sống đến 80 hoặc 90 tuổi đều không thành vấn đề, cần gì phải nóng lòng đi chịu chết.

- Có ý gì?

- Ý chính là... Người đoạt Chén Thánh đều phải chết.

- Ngươi...

Lão cha sứ rất tức giận, nhìn Tô Hiểu một lát xong, lão ta nghiêng đầu đi.

- Cha sứ, đừng hiểu lầm, lúc trước ngươi giúp ta một lần, không có khẩu súng kia ta không thể rời khỏi Ryuudou Temple.

Tô Hiểu lấy một trái táo ra, cắn một miếng to, nước quả chảy từ khóe miệng hắn ra.

- Vậy sao ngươi không chịu giúp ta?

Tức giận của lão cha sứ biến mất một chút, lão ta nghe ra được thâm ý trong lời nói của Tô Hiểu.

- Có mấy lời không thể làm rõ, theo ta được biết, cha sứ ngươi từng tham dự cuộc chiến Chén Thánh một lần?

- Đúng vậy, ta giám sát cuộc chiến Chén Thánh lần ba.

- Nhìn thấy Chén Thánh chưa?

- Đã nhìn thấy.

Tay của lão cha sứ xoa ống quần, đôi mắt hơi vô thần.

- Nếu từng thấy, ngươi còn muốn lấy được thứ kia, nguyên lý của thứ kia hẳn là ngươi biết rất rõ, hai Đại Chén Thánh trước đúng là bảo vật vô giá, còn tới thứ ba, ta không nói ngươi cũng đoán được, hiện giờ đã là Đại Chén Thánh thứ tư, ngươi đoán xem bên trong thứ kia tụ tập bao nhiêu ác niệm, ngươi... Muốn chết như vậy à?

Tô Hiểu nhìn chằm chằm lão cha sứ, quả táo trên tay chỉ còn lại cái hột.

- Không truy cầu ai sẽ cam tâm, không chỉ có ta biết rõ, nhà Matou, nhà Tohsaka, nhà Einzbern đều biết rõ, đó là máy ước nguyện vạn năng, bị bẩn rồi thì thế nào, cứ thế từ bỏ sao?

Lão cha sứ thở ra một hơi, vươn tay về phía Tô Hiểu.

- Cho ta một điếu thuốc.

Tô Hiểu đưa một điếu thuốc.

- Tuy đến bây giờ còn chưa rõ ngươi tên là gì, nhưng so với hợp tác với một số người, ta càng tin tưởng ngươi hơn, ít nhất ngươi không có địch ý với ta.

Lão cha sứ phả ra một làn khói xanh, dưới lôi kéo của Tô Hiểu, lão cha sứ tái phát nghiện thuốc lá, cũng có khả năng là gần đây số ruột quá nhiều.

Dưới can thiệp của Luân Hồi Nhạc Viên, quan hệ của Tô Hiểu và lão cha sứ sẽ không đối địch, cho nên cha sứ mới tin tưởng Tô Hiểu, Tô Hiểu thành công san bằng Ryuudou Temple xong, loại tin tưởng này sẽ tăng lên.

- Không tận mắt thấy sẽ không cam tâm sao, sức mê hoặc của Đại Chén Thánh đúng là không thể kháng cự.

Tô Hiểu không lên tiếng nữa, sở dĩ hắn còn ở lại giáo đường, bởi vì hắn còn mục đích khác.

- Nghe ý của ngươi, ngươi hoàn toàn không có hứng thú với Chén Thánh à?

- Không, cảm thấy có hứng thú, ta rất tò mò xúc cảm của thứ đó.

“Khụ khụ khụ...”

Lão cha sứ ho khan một trận, theo ho khan, khói xanh phả ra từng luồng từ miệng lão ta.

- Tò mò xúc cảm sao? Ý nghĩ này của ngươi đúng là lạ...

Lão cha sứ có chút khinh thường, dưới cái nhìn của lão ta, không phải là Tô Hiểu hoàn toàn không có hứng thú với Chén Thánh.

- Đúng rồi, cha sứ.

- Làm sao?

Sau khi bắt chuyện một lát, rõ ràng là hai người thân quen hơn không ít.

- Ngươi có thể liên lạc được với nhà Einzbern không?

- Chuyện này... Cơ mật.

Lão cha sứ rất kín miệng, lão ta mơ hồ cảm thấy không đúng.

- Nếu có thể liên lạc, ta chuẩn bị tiếp xúc với nhà Einzbern, yên tâm, sẽ không liên thủ với bọn họ đối phó ngươi, nếu liên lạc thành công, ta sẽ ngăn cản bọn họ tìm ngươi gây phiền phức.

- Ta sẽ cân nhắc...

- Chuyện này không có thời gian cân nhắc, mấy ngày này ta không có thời gian.

Tô Hiểu muốn tăng nhanh hành động, không dù huynh có thể chết bất cứ lúc nào.

- Ta có thể hiểu được, ngươi có thể giúp ta kiềm chế nhà Einzbern sao?

- Đúng vậy, nhưng ta có một số việc cần đàm phán với bọn họ.

Lão cha sứ bắt đầu do dự, kết quả trong lý tưởng của lão ta là Tô Hiểu gia nhập trận doanh của lão ta, giúp lão ta cướp được Chén Thánh.

- Có thể, nhưng có một điều kiện phải nói trước, ngươi không thể liên hợp với bọn họ đối phó trận doanh của ta, tuy không rõ sao ngươi biết tình huống của ta, nhưng chuyện ta mưu đoạt Chén Thánh không thể truyền ra.

Lão cha sứ lấy một tấm da dê màu trắng ra, sau khi viết viết vẽ vẽ lên giấy, lão ta giao tấm da dê cho Tô Hiểu, đây là “chứng văn tự mình cưỡng chế”, một thứ giống như lời thề.

Có thể nói lão cha sứ như con cáo già, đã chuẩn bị kỹ càng trước đó.

Liếc mắt nhìn nội dung của “chứng văn tự mình cưỡng chế”, Tô Hiểu ký kết phần khế ước này, có một chuyện lão cha sứ không biết, chính là “chứng văn tự mình cưỡng chế” có hạn chế, nó chỉ nhằm vào sinh vật trong cơ thể có ma lực, hoặc là chỉ có tác dụng với người dân ở thế giới Chén Thánh.

Tô Hiểu không phải người dân ở thế giới Chén Thánh, trong cơ thể lại không có chút ma lực nào, ký thứ này không khác gì ký tên lên giấy vệ sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận