Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 434: Buổi Đấu Giá

Trên đường tới hội trường trung tâm, Tô Hiểu phát hiện có rất nhiều Khế Ước Giả chạy về phía tương đồng.

Nửa tiếng sau, Tô Hiểu tới gần hội trường trung tâm.

Không có quy định của Luân Hồi Nhạc Viên cưỡng chế, muốn duy trì trật tự không có khả năng lắm, phần lớn Khế Ước Giả tán nhân đều kiêu căng khó thuần.

- Vé vào cửa hàng thứ 80 hội trường trung tâm, 500 Nhạc Viên Tệ một vé, tới trước được trước.

- Vé vào cửa hàng thứ 50 hội trường, giá bán 800 Nhạc Viên Tệ, không trả giá.

Mấy Khế Ước Giả bán vé vào cửa ở cửa hội trường trung tâm, những người này bán với giá rất cao, không cần phải nói, những người này là “bọn cơ hội”.

Đấu giá bình thường là theo chế độ dùng tiền thế chấp, nhưng nhóm mạo hiểm Thần Hoàng và thương hội Hắc Phàm mở lối riêng, lựa chọn phương thức bán vé vào cửa.

Đồng ý tốn mấy trăm Nhạc Viên Tệ mua vé vào cửa, nói rõ những Khế Ước Giả kia có tài lực tham dự bán đấu giá.

Nếu trong tay không đủ Nhạc Viên Tệ, không ai đồng ý tốn mấy trăm Nhạc Viên Tệ xem trò vui.

Tính toán mỗi người 1000 Nhạc Viên Tệ, nếu có 500 Khế Ước Giả tham dự bán đấu giá, Thần Hoàng và thương hội Hắc Phàm có thể thu hồi phí tổn.

Nhưng Tô Hiểu thấy không chỉ 500 tên Khế Ước Giả, 5000 người còn chưa hết.

Đáng tiếc chính là, tiền lời vé vào cửa không thể vào hết tay Thần Hoàng và thương hội Hắc Phàm.

Trong đó thuế của Luân Hồi Nhạc Viên chiếm phần lớn, cộng thêm tuyên truyền và phí sân bãi, Thần Hoàng và thương hội Hắc Phàm chỉ thu hồi được phí tổn.

Nhưng kiếm tiền trong buổi đấu giá không phải vé vào cửa, mà là các món đồ đấu giá.

Thời gian hiện giờ là bảy giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa là mở màn buổi đấu giá.

Đám Khế Ước Giả lục tục tiến vào hội trường trung tâm, Tô Hiểu đi theo dòng người tiến vào trong hội trường.

- Chào quý khách, mời lấy vé vào cửa.

Một thành viên của nhóm mạo hiểm Thần Hoàng đứng ở cửa, ưỡn lưng thẳng tắp, có thể tổ chức buổi đấu giá ở Luân Hồi Nhạc Viên là một loại vinh dự.

Tô Hiểu lấy vé vào cửa mua từ chỗ Thần Hoàng ra, sau khi đưa vé vào cửa cho đối phương, sắc mặt Khế Ước Giả kia hơi thay đổi.

- Hóa ra là Byakuya tiên sinh, mời vào.

Trên mặt Khế Ước Giả là nụ cười, xem ra Thần Hoàng đã thông báo trước.

Không xuất hiện tình tiết con đường VIP, lối vào hội trường trung tâm chỉ có hai cửa, cửa trước và cửa sau.

Cửa trước là khách ra vào, cửa sau là vận chuyển món đồ đấu giá, cho nên không có VIP, cho dù là PVI cũng phải vào cửa trước.

Đi vào hội trường trung tâm, hội trường như giảng đường bậc thang cỡ lớn, thính phòng hình thành nửa vòng tròn vờn quanh sân khấu trung tâm.

Hội trường trung tâm có thể nói là vàng son lộng lẫy, dù sao mỗi tiếng 2 vạn Nhạc Viên Tệ, không xa hoa mới kỳ lạ.

Tô Hiểu đi thẳng tới hàng đầu, hắn ngồi ghế số 8.

Số 8 ngồi ở hàng đầu, gần sân khấu nhất, Tô Hiểu có thể nhìn thẳng món đồ đấu giá, 10 Khế Ước Giả bên ngoài phải nhìn thông qua màn hình lớn.

Bố trí vị trí số 8 không tệ, trước một chiếc sofa ba người ngồi bày một cái bàn tròn, trên bàn tròn đặt trái cây và bánh ngọt tinh xảo.

Tô Hiểu ngồi trên ghế sofa, Bố Bố ngồi một bên, Khế Ước Giả vội vàng liếc mắt nhìn, 50 ghế đầu không bán ra bên ngoài.

- Xem ra tên Thần Hoàng kia kiếm lời lớn rồi.

Tô Hiểu dựa vào ghế sofa, nghiêng đầu nhìn đám Khế Ước Giả nhốn nháo phía sau.

“Gâu.”

Bố Bố kêu một tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm điểm tâm trên bàn tròn, giống như đang dò hỏi Tô Hiểu: “Thứ này có thể ăn không, có thể làm mất mặt hay không.”

Tô Hiểu cười khẽ một tiếng.

- Bỏ ra 2000 Nhạc Viên Tệ, có gì không thể ăn.

Tô Hiểu cầm một quả táo đỏ, cắn rắc một cái, nước ngọt ngào, phần thịt quả no đủ.

Tử thần thích ăn táo, rất trùng hợp, Tô Hiểu cũng thích.

Bố Bố ăn điểm tâm trên bàn, chỉ ăn một miếng nhỏ liền mất hứng thú, mấy thứ này kém xa đồ ăn vặt.

Hội trường càng ngày càng có nhiều người, chỗ trống số 1, là dành cho Thần Hoàng.

Số hai là lão đại thương hội Hắc Phàm, đây là một tên mập mạp mặt đỏ bừng, tuy cười bình dị gần gũi, nhưng tên này tuyệt đối không phải hạng người lương thiện.

Số ba là Sira, từ điểm đó có thể nhìn ra, có thực lực đáng tin hơn có tiền.

Ngoại trừ ba vị trí đầu, từ vị trí 4 ~ 50 không có ý nghĩa đặc biệt, tới trước được trước mà thôi.

- Đại ca, hội trường này không tệ, lần này “lão đại Thần Hoàng” kiếm lời lớn rồi.

- Ngươi hiểu cái quái gì, thuê hội trường trung tâm cần quyền hạn rất cao, “lão đại Thần Hoàng” cướp sạch một thế giới diễn sinh, được một vật phẩm cao cấp, sau khi bán cho Luân Hồi Nhạc Viên mới có quyền thuê.

- Đại ca anh minh.

- Nhị ca uy vũ.

- Tam đệ khiêm tốn quá rồi, ngươi cũng không tệ.

Không cần nghĩ, đây là tổ ba tên đùa bức, phóng tầm mắt toàn bộ Luân Hồi Nhạc Viên chỉ có ba anh em Quốc Túc.

Ba người hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tới hàng trước, vị trí của bọn họ là số 49.

- Đại ca, tên kia cũng ở đây.

- Ai?

- Mãnh nhân sử dụng đao.

Đám Quốc Túc nhìn thấy Tô Hiểu ăn táo, ba người nóng lòng muốn thử, giống như muốn xếp trận gì đó.

Sau khi cân nhắc thiệt hơn một phen, ba người thành thật ngồi xuống, trang bức đánh đổi quá cao, không cẩn thận sẽ chết.

- Ô, không nhìn ra, hắn ta lại thu thập ba người nghe lời như thế.

Sira mở miệng, anh trai nàng không ở bên cạnh, nên ác miệng của nàng xông thẳng lên level MAX.

- Bitch, ngươi biết cái vẹo gì?

- Bitch, ngươi thì hiểu cái vẹo gì?

- Bitch, ngươi quên bị ba huynh đệ bọn ta quần ẩu tới “tuyệt vọng” rồi à?”

Tố chất ba liên kích chọc người rất chói mắt, Khế Ước Giả ở một bên tràn đầy phấn khích nhìn mấy người.

- Ba kẻ dở hơi này, chuyện đó cân nhắc thế nào? Đãi ngộ đầy đủ, chỉ cần các ngươi chịu trở về.

Thần Hoàng đi tới, ngăn cản Sira ác miệng.

- Thần Hoàng lão đại, ba bọn ta đã quen xông pha riêng, đa tạ chăm sóc của ngài lúc trước.

Đám Quốc Túc luôn đùa bức khiếp sợ, xưng hô với Thần Hoàng là ngài.

- Vậy thì thôi, dù sao con người có chí riêng, nếu như gặp phải chuyện phiền phức không thể giải quyết được có thể tìm ta, dù sao trước đây chúng ta cũng là huynh đệ một nhà, sau này vẫn vậy.

Thần Hoàng đi lên trước, vỗ vai lão đại Quốc Túc.

- Cường tráng hơn trước đây.

“Ha ha ha.”

Lão đại Quốc Túc gật đầu.

- Bắp thịt to hơn không ít, nhưng rõ ràng là IQ giảm sút.

Sira bưng một ly nước chanh, trong lời nói không có ý khác, giống như trêu chọc lão hữu nhiều năm.

- Sira đẹp như hoa x3.

Giọng ba huynh đệ Quốc Túc đồng thanh, chẳng biết vì sao, câu nói này khiến Sira rất tức giận.

- Các ngươi không thể nói câu khác à!



Tô Hiểu ở một bên gặm táo xem cuộc vui, Bố Bố thì lấy popcorn vị sữa ra ăn.

- Byakuya, sau khi đấu giá kết thúc có hứng thú đánh một trận không?

Tiếng la truyền tới, nghe giọng nói liền biết là ai, là tên vú em ban đầu học sai năng lực chiến đấu.

- Không có hứng thú.

Tô Hiểu kiên quyết từ chối đề nghị của Phong Nãi, muốn đấu thì đấu trong thế giới diễn sinh, như vậy mới kích thích.

- Đúng là đáng tiếc, nhưng ta càng hi vọng gặp được ngươi trong thế giới diễn sinh.

- Vậy thì gặp trong thế giới diễn sinh.

Lúc trước Tô Hiểu từng giao đấu với Phong Nãi, tuy Tô Hiểu bán vật phẩm cho nhóm mạo hiểm Thần Hoàng, nhưng giữa hắn và Phong Nãi là ân oán cá nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận