Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 767: Hiểu Ra X Tỉnh Ngộ

Nếu như người bình thường gặp phải chuyện như vậy, nhất định sẽ lấy thủ đoạn bình thường biểu dương chính nghĩa, nhưng Hải Đông không giống, hắn ta là một sát thủ, hắn ta biết rõ, với tài lực và địa vị xã hội của đối phương, thủ đoạn bình thường không thể đòi lại lẽ phải cho con trai hắn ta, hắn ta căn bản không để ý tới tiền của đối phương, hoặc khiến đối phương ngồi tù.

Hải Đông bắt đầu trả thù, hắn ta chỉ dùng một ngày đã điều tra rõ ràng mọi chuyện, nhưng phản ứng của đối thủ nhanh hơn, càng kỳ lạ chính là, vụ án mạng này cảnh sát lại không quá coi trọng, chuyện này đã rất dị thường.

Cha Trương Húc Thiên là ông trùm bất động sản, tên là Trương Đạt, làm nghề bất động sản này, loại người nào cũng đã tiếp xúc, chính vì như vậy, lão ta thông qua con đường đặc biệt biết được thân phận của Hải Đông xong, lập tức biết rõ, chuyện này không phải thông qua bồi thường tiền hoặc con đường pháp luật có thể giải quyết.

Đây gọi là hoặc là không làm, đã làm phải làm tới cùng, nếu đối phương là sát thủ, vậy thì càng tốt, sẽ không có người truy cứu cái chết của đối phương, Trương Đạt thông qua bạn bè giới thiệu, liên lạc với một số “sát thủ”.

Sau khi gặp mặt Trương Đạt phát hiện, những “sát thủ” này chỉ là một đám quê mùa, có người ngay cả súng đều chưa từng sờ qua, chỉ dựa vào dũng khí của bản thân giết người.

Phát hiện ra điểm này, Trương Đạt không từ bỏ, đối phương là sát thủ lành nghề không giả, nhưng lão ta có tiền, có tiền thì có thể sai khiến được ma quỷ, lão ta không tìm được sát thủ lành nghề, vậy thì tìm nhiều nghiệp dư hoàn toàn không thành vấn đề, huống hồ bọn họ là phe phòng thủ, đợi đối phương tới trả thù là được.

Trương Đạt cũng đủ tàn nhẫn, thuê hơn 80 sát thủ nghiệp dư, tuy thủ pháp của những người này không được, nhưng bọn họ có can đảm, Trương Đạt còn mua ít súng lục, đám sát thủ nghiệp dư này có súng xong, sức chiến đấu đã tăng lên.

Hai bên giao đấu bốn ngày, kết quả là Hải Đông chơi chết hơn 40 sát thủ nghiệp dư, thân trúng ba viên đạn.

Nói một cách tổng hợp, chuyện này đã không cần dùng đúng sai ước định, hai bên đều không phải là người tốt, nếu đều không phải là người tốt, vậy thì dùng phương pháp nguyên thủy nhất giải quyết, kết quả là Hải Đông bại.

Trong một trang viên ở ranh giới thành phố, đây là nhà Trương Đạt, xa hoa tới mức khiến người ta không dám tin.

Lúc này bên trong biệt thự đang tiến hành một buổi tụ họp, nhân vật chính của buổi tụ họp là một người trung niên vóc người không cao, rất đầy đặn.

Người trung niên này rất chú ý cách ăn mặc, lời nói hành động lộ ra vẻ vô lại, lão ta chính là Trương Đạt, dựa vào cố chấp phá lập nghiệp, tiến quân vào nghề bất động sản.

- Các vị, đại ân này không lời nào cảm ơn hết.

Trương Đạt giơ chén rượu lên, lão ta không để những sát thủ nghiệp dư này lập tức rời đi, lão ta sợ Hải Đông còn chưa chết.

Những người khác ngồi cạnh bàn giơ ly rượu lên với vẻ ứng phó, bọn họ đều có chút mất tập trung, dù sao mới trở về từ cõi chết, vào hôm nay bọn họ đã thấy được chênh lệch giữa sát thủ nghiệp dư và sát thủ chuyên nghiệp, nếu không phải bắn loạn mấy súng trúng, bọn họ đều sẽ phải chết, đối phương xuất quỷ nhập thần, giết bọn họ như làm thịt chó gà.

Lúc này trong lòng Trương Đạt không chắc chắn, lần này chết hơn bốn mươi người, tuy những người này không phải tội phạm bỏ trốn thì chỉ có một mình, hơn nữa thi thể đã được xử lý, nhưng tiếng súng lúc trước không tiện lấp liếm cho qua, may mà nơi này không phải trung tâm thành phố, lấy cớ qua loa là được.

Thực ra Trương Đạt lo xa quá, bây giờ cảnh sát không có thời gian để ý tới bọn họ, trong thành phố còn có chuyện phiền phức hơn, tất cả cảnh sát đều bận rộn sứt đầu mẻ trán.

- Ông chủ Trương khách sáo quá, không biết thù lao...

Những sát thủ nghiệp dư này đâu có tâm tư uống rượu, hiện giờ bọn họ chỉ muốn cầm tiền rời đi.

Két...

Tiếng phanh xe gấp truyền từ bên ngoài trang viên tới, trái tim Trương Đạt lạnh lẽo, cho rằng cảnh sát đến theo bản năng.

Một người đàn ông mặc âu phục màu đen đẩy cửa biệt thự ra, nhìn quần áo của người tới, Trương Đạt thở phào nhẹ nhõm một hơi.

- Vị này là?

Trương Đạt đứng dậy, nghênh đón người đàn ông mặc âu phục, hai người mới tới gần, Trương Đạt đột nhiên cảm thấy mặt nóng rát.

Bốp! Sau cái tát vang dội này, trong phòng yên tĩnh tới mức một cái châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Có khi nào Trương Đạt chịu loại sỉ nhục này, trên mặt lão ta nổi đầy gân xanh, toàn thân run lẩy bẩy, tuy phẫn nộ, nhưng lão ta cảm thấy mọi chuyện không đúng theo bản năng.

- Người nào ngươi cũng trêu chọc, một thương nhân bất động sản như ngươi lấy đâu ra lá gan như vậy? Ban đầu ta đã bận rộn tới mức sứt đầu mẻ trán, bây giờ lại tới một gia hỏa càng kinh khủng hơn.

- Ngươi...

Trương Đạt còn chưa kịp mở miệng, lão ta nhìn thấy từng binh sĩ mặc đồng phục tác chiến màu đen xông tới gần ngôi nhà, những binh sĩ này đều có vũ khí tiên tiến, chỉ có thể thấy trong phim điện ảnh.

- Đội trưởng, đã khống chế toàn bộ người có liên quan, xin chỉ thị.

Một quân nhân cấp bậc thiếu úy cung kính hành lễ theo kiểu quân đội với người đàn ông mặc âu phục.

- Rất tốt.

Người đàn ông mặc âu phục thở dài, đám người trong biệt thự đều là thẻ đánh bạc, lát nữa khi đàm phán với người nào đó, thì có đường sống đọ sức.

- Quan trên, ta và...

Trương Đạt vừa định lập quan hệ, người đàn ông mặc âu phục lại tát mạnh một cái.

- Đừng tìm ta nói ngươi là ai, thành thật đợi ở đây.

Đúng lúc này, di động trong túi Trương Đạt vang lên, người đàn ông mặc âu phục lấy di động ra, nghe máy, sau khi nói mấy câu thì cúp điện thoại.

Trong mắt Trương Đạt lộ ra vẻ chờ mong, đây là thủ đoạn dự bị của lão ta.

- Tự ngươi đi chết là được, đừng liên lụy tới người khác.

Di động từ tay người đàn ông mặc âu phục rơi xuống, bị hắn ta giẫm nát bấy, mặt đất đều hơi lõm xuống, quan quân ở bên cạnh không khỏi liếc mắt, hắn ta không biết nhiều, chỉ biết người đàn ông mặc âu phục có vị trí quyền lợi rất lớn.

Không sai, người đàn ông mặc âu phục là một Khế Ước Giả, hắn ta là thành viên của người quét đường, sự việc quan trọng nhất của người quét đường chính là trấn áp hoặc dẹp yên Khế Ước Giả ở thế giới hiện thực.

Phần Khế Ước Giả không thành thật đều là cấp ba trở xuống, đến cấp ba trở lên, ngoại trừ tình huống đặc biệt, đa số Khế Ước Giả đều không gây chuyện ở thế giới hiện thực.

Nếu như là Khế Ước Giả cấp ba trở lên, thực ra người quét đường cũng hết cách, Khế Ước Giả cao cấp căn bản không để ý tới đãi ngộ của người quét đường, không muốn nhận ràng buộc của người khác.

Tuy nói như vậy, nhưng cơ quan quốc gia không phải để trang trí, có rất ít Khế Ước Giả cao cấp nhậm chức ở cơ quan quốc gia, bọn họ đều rất cẩn thận, sẽ không dễ dàng ra tay ở thế giới hiện thực, bọn họ là thủ đoạn ứng phó cuối cùng. Nếu như bọn họ ra tay, thế giới hiện thực sẽ rối loạn, đến lúc đó Luân Hồi Nhạc Viên sẽ thể hiện ra mặt dữ tợn của nó, đối với Luân Hồi Nhạc Viên thế giới hiện thực rất đặc biệt.

Xung quanh biệt thự, từng người đã bày sẵn trận địa chờ quân địch, Tô Hiểu từng giúp bọn họ giải quyết Khế Ước Giả cấp hai, mà vào hôm nay, Tô Hiểu không phải người cùng một phương với bọn họ.

Sống trong một ngày bằng một năm chờ đợi, màn đêm buông xuống, đèn xung quanh biệt thự sáng lên, một người một chó đứng dưới đèn đường.

- Chính là nơi này.

Tô Hiểu bỏ tài liệu trong tay xuống, phía trên là thông tin và ảnh chụp của Trương Đạt và Trương Húc Thiên, trong hơn mười tiếng trước, hắn đã hiểu rõ mọi chuyện.

Đúng sai là chuyện đứa nhóc quan tâm, huống chi chuyện này không có đúng sai, phát triển cuối cùng, chỉ là so quả đấm của người nào cứng hơn.

Nắm đấm của Hải Đông không cứng, nhưng bạn của hắn ta là Tô Hiểu lại có “nắm đấm hợp kim Titan”.

Ban đêm gió to giết người, đêm nay cha con Trương Đạt và Trương Húc Thiên đều phải chết, không phải bọn họ chết, chính là Tô Hiểu chết, không có cơ hội lựa chọn.

Sau khi tới gần biệt thự, Tô Hiểu phát hiện ra người quét đường, những người này mặc âu phục đen mang tính đặc trưng tiêu biểu.

- Anh bạn bên kia, đợi ngươi đã lâu.

Một người đàn ông mặc âu phục tiến lên đón, hắn ta chính là người tát Trương Đạt hai cái, Tô Hiểu không che khí tức, bị hắn ta phát hiện là chuyện rất bình thường.

- Người quét đường xuất hiện, ta có thể nhận định các ngươi là đứng eben Trương Đạt hay không?

- Đương nhiên không phải, bọn ta đứng bên phía ngươi, dù sao chúng ta ở cùng một chỗ vào sinh ra tử, chuyện về Hải Đông bọn ta đã điều tra rõ, phí an ủi ta không muốn nói, ta chỉ có thể nói, có lẽ đây chính là mệnh.

Người đàn ông mặc âu phục đưa hai bức ảnh.

- Bạn ngươi đã được an táng, ngay ở thành đông, nơi đó cảnh sắc không tệ.

Tô Hiểu nhìn ảnh, thái độ của người quét đường khiến hắn rất bất ngờ, thực ra người quét đường cũng hoàn toàn bất đắc dĩ, tình hình Lâm thị càng khó thu thập hơn nơi này.

Người đàn ông mặc âu phục thử thăm dò:

- Cha con nhà họ Trương nhất định phải chết à?

- Đúng vậy, bọn họ chết, hoặc là ta chết.

Nhận được câu trả lời này, người đàn ông mặc âu phục cười khổ một tiếng.

- Một người bạn sát thủ, đáng giá không? Những người này đều không sống nổi, bọn họ phải nhận trừng phạt nên có.

- Bạn chính là bạn, không có gì đáng giá hay không.

Hải Đông từng giúp Tô Hiểu giết người, ngày hôm nay Tô Hiểu giúp hắn ta diệt kẻ thù.

- Cũng được, cha con nhà họ Trương cũng không phải loại tốt lành gì, làm ra một đống chuyện phiền phức, còn đám sát thủ nghiệp dư kia, bỏ đi, tùy ngươi làm gì thì làm. Chỉ là có một chuyện, không thể gây ra động tĩnh quá to, ví dụ như sử dụng súng hoặc chất nổ, bằng không hai bên chúng ta đều không có kết cục tốt.

Tô Hiểu đi qua bên cạnh người đàn ông mặc âu phục, đi thẳng tới biệt thự, lúc này người quét đường trong biệt thự đã rút lui hết.

Tô Hiểu đẩy cửa đi vào biệt thự, một đám sát thủ nghiệp dư quần áo khác nhau cầm chân ghế chân bàn hoặc cây phơi đồ bày sẵn trận địa đón địch, vũ khí của bọn họ đã bị tịch thu, hiện giờ bọn họ chỉ có thể tính là lính tôm tướng cua.

Gương mặt cha con nhà họ Trương xám như tro tàn, nhưng khi thấy chỉ có mình Tô Hiểu, hai cha con cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, bọn họ đã đoán được đại khái mọi chuyện.

- Chơi chết hắn ta, ta cho các ngươi gấp mười thù lao!

Đám sát thủ nghiệp dư không cử động, bọn họ không rõ rốt cuộc là tình hình thế nào.

- Lo lắng cái gì, ngày hôm nay không phải hắn ta chết, thì chính là chúng ta chết.

Trương Đạt cầm lấy gậy bóng chày, khi lão ta còn trẻ chính là một tên tay chân, có chút sức chiến đấu.

Tô Hiểu trực tiếp đi vào trong phòng, thuận tay cầm lấy dao trên bàn ăn, nhìn thấy động tác này của hắn, trong mắt đám sát thủ nghiệp dư lộ ra tàn nhẫn.

Mười giây sau, trong phòng khách trừ Tô Hiểu ra, không còn ai còn sống.

...

Mười ngày sau, thành đông, mặt trời lên cao, gió nhẹ hiu hiu.

Một người đàn ông ngồi trước hai ngôi mộ một to một nhỏ.

- Đông Tử, lại tới thăm ngươi, mang theo gà quay.

Tô Hiểu châm một điếu thuốc, đặt trước mộ Hải Đông.

- Có lẽ ngươi nói đúng, cuộc sống sát thủ căn bản không phải là cuộc sống, đó chỉ là đang sinh tồn, may mà ta tìm được một nơi thú vị, ở nơi đó ta có thể tìm được lạc thú. Ta từng vì báo thù mà chiến đấu, sau đó phát hiện, hứng thú của ta chính là chiến đấu, đấu với người ta rất vui vẻ, nếu như có thể đứng ở điểm cao nhất, có lẽ có thể nhìn thấy cảnh sát không giống nhau, không hề bị một tồn tại nào đó điều động.

Bây giờ Tô Hiểu nhìn giống như mạnh mẽ, nhưng thực tế bản thân hắn chịu Luân Hồi Nhạc Viên điều động, còn ý nghĩ hủy diệt Luân Hồi Nhạc Viên, hắn chưa từng có, nhận điều động cũng tốt, bị cưỡng ép cũng được, Luân Hồi Nhạc Viên đang giúp hắn trở nên mạnh mẽ, chỉ là thủ đoạn trở nên mạnh mẽ hơi cực đoan.

Muốn chân chính tự do về mặt ý nghĩa, chỉ có thể đứng trên vị trí xác định kia, theo thực lực trở nên mạnh mẽ, phong cảnh nhìn thấy cũng càng bao la, có thể làm được nhiều chuyện, so với một đời tầm thường, Tô Hiểu càng muốn hưởng thụ phong cảnh trong trở nên mạnh mẽ, cho tới người ký thác tinh thần, tâm trí đủ mạnh, căn bản không cần dựa vào những thứ đó.

Mạnh mẽ trong cơ thể, sẽ ôn dưỡng ra nội tâm càng mạnh hơn, nội tâm mạnh mẽ tới mức khi núi Thái Sơn sập vẻ mặt vẫn không thay đổi, hai thứ này Tô Hiểu đều chiếm được, cho nên hắn có thể sống tới bây giờ trong Luân Hồi Nhạc Viên.

Nghĩ thông suốt điểm này, Tô Hiểu phát hiện cả thế giới cũng khác biệt, tối tăm trong lòng chậm rãi tản đi, hơi thở âm u đầy tử khí của hắn cũng xảy ra biến hóa, trở nên thuần túy, sắc bén, hung bạo, kèm theo tính xâm lược. Thực ra đây là những thứ người luyện đao cần thiết nhất, lúc trước hắn không nhận ra được điểm này, mà bây giờ, hắn nhận ra được.

- Hải Đông, cảm ơn, ngươi đã khiến ta rõ ràng một số chuyện.

[Nhắc nhở: Thế giới diễn sinh mới sắp mở ra, Liệp Sát Giả chuẩn bị trở về Luân Hồi Nhạc Viên, mong đảm bảo bên cạnh không có người chứng kiến.]

[Nhắc nhở: Thế giới diễn sinh mới là thế giới cực lớn, sẽ có mười nhóm mạo hiểm trở lên tiến vào, liên quan tới đối kháng với thế lực ngoại lai, chiến trường cỡ lớn...]

[Hệ thống công huân của Nhạc Viên sắp mở ra.]

[Cuộc chiến tranh đoạt thế giới sắp mở ra.]

[Đang truyền tống... Vị trí truyền tống: Luân Hồi Nhạc Viên.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận