Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 366: Ngươi Ăn Cái Gì

- Ngươi sẽ không vô duyên vô cớ tìm bọn ta, nếu như nói là giao dịch, bọn ta không thích tiền…

Robin nói được nửa thì dừng lại, liếc nhìn Nami.

- Ta.. Ta cũng không thích tiền.

Nami hơi chột dạ, nàng cảm thấy có chuyện gì đó không ổn lắm.

Tô Hiểu vẫy tay một cái, chỉ Luffy.

- Đánh thức hắn ta, ta muốn bàn chuyện với mấy người, muốn thuyền trưởng mấy người đưa ra lựa chọn.

- Không thể, Luffy rất mệt, có chuyện gì nói thẳng ra đi.

Sanji không đồng ý, nhưng Zoro lại đẩy Luffy một cái.

- Đầu tảo xanh, ngươi làm gì thế?

- Đầu bếp chết tiệt, mọi chuyện không ổn.

Sanji suy nghĩ một lát, gật đầu.

Ở bước nguy nan, quyết định sách lược của Sanji và Zoro rất giống nhau.

- Vậy thì đánh thức Luffy đi.

Zoro đẩy Luffy mấy lần, nhưng Luffy không có chút phản ứng, còn vừa ngủ vừa ăn.

Sanji ngăn Zoro lại, ra hiệu để hắn ta, Sanji cầm lấy một trái ớt, đặt vào tay Luffy.

Luffy nhắm mắt nhận ớt, nhét thẳng vào miệng nhai răng rắc, răng rắc.

Ba giây sau, bỗng nhiên mắt Luffy trợn to.

- Cay quá!

Luffy bị cay tỉnh, đầu lưỡi vươn ra rất dài, Sanji đưa một cốc sữa bò, sau khi Luffy uống xong tốt hơn nhiều.

Mới tỉnh lại Luffy hơi mờ mịt, Zoro nói rõ tình hình với Luffy, vẻ mặt Luffy nghiêm túc hơn.

- Ta nhận ra ngươi, ngươi là tên ở trên mái nhà Tower of Justice.

- Đúng vậy, có chuyện muốn nói với ngươi.

- Chuyện gì?

Tô Hiểu lấy đồng hồ quả quýt ra, còn hai tiếng nữa hải quân sẽ tới.

- Thay ta đi làm giao dịch với hải quân, ta sẽ đưa cho các ngươi một thứ, đến lúc đó giao thứ kia cho hải quân, hải quân sẽ đưa hai thứ cho các ngươi, giao hai thứ đó cho ta, giao dịch hoàn thành, đây là Denden Mushi liên lạc với ta.

Tô Hiểu lấy một cái Denden Mushi ra đặt lên trên bàn.

Luffy cau mày, hắn ta hiểu ý của Tô Hiểu, bảo bọn họ cầm thứ gì đó đi giao dịch với hải quân.

- Tuy không rõ nguyên nhân là gì, nhưng ta từ chối.

Luffy kiên quyết từ chối.

- Nhớ kỹ, giao dịch với các ngươi là một nữ hải quân 25 tuổi trở xuống, nếu phát hiện tình huống không đúng, lập tức hủy thứ trong tay.

Tô Hiểu tiếp tục miêu tả quá trình giao dịch.

- Ta đã nói rồi, ta từ chối.

Luffy ấn mũ rơm trên đầu.

- Ngươi sẽ không từ chối, ta tin chắc là vậy.

- Không, ta sẽ từ chối.

Tô Hiểu cười khẽ:

- Trên đường giao dịch không có nguy hiểm, nhưng sau khi giao dịch phải chú ý bị hải quân theo dõi.

Luffy đứng dậy, nhìn thẳng Tô Hiểu.

- Chuyện này vừa nghe đã biết không phải chuyện tốt gì, vì lẽ đó bọn ta sẽ không làm.

Tô Hiểu gật đầu, đây đúng là không phải chuyện tốt đẹp gì.

- Chuyện đó, ngay cả tính mạng của đồng bạn cũng không đáng kể sao?

Khi Tô Hiểu nói chuyện lấy một viên bom luyện kim đặc cấp ra, sau khi biến bom luyện kim đặc cấp thành hình rắn thì hắn ném ra khỏi nhà dân.

Bùm!

Âm thanh đinh tai nhức óc truyền đến, một bên cửa sổ thủy tinh nhà dân bị nát hết.

Rầm một tiếng, Nami quỳ chân trên đất, tay đè vào bụng, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Sao lại thế…

Luffy không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Sanji phát hiện ra được dị thường, bước nhanh tới gần Nami.

- Đừng tới gần ta!

Nami kêu to một tiếng, nhanh chóng lùi về trong góc phòng, cố gắng tránh xa đồng bạn.

- Đây là…

Sanji nhìn Nami với vẻ mờ mịt, Nami há to miệng thở hổn hển.

- Loại bom kia… Ta nuốt một viên, ở ngay trong bụng ta.

Giọng Nami run rẩy, nhưng nàng vô tình hay cố ý tới gần Tô Hiểu, đây là một hành động rất thông minh, như vậy sẽ giảm tỷ lệ Tô Hiểu cho nổ bom.

- Như mọi người thấy rồi đấy, hoàn thành giao dịch giúp ta, ta lấy bom ra cho nàng, giao dịch cứ thế vui vẻ đạt thành rồi.

Tô Hiểu đứng dậy ra khỏi phòng, hắn không hỏi Luffy có đồng ý không, đối phương chắc chắn sẽ đồng ý.

- Đợi đã.

Bỗng nhiên Zoro mở miệng.

- Để ta đi giao dịch.

- Có thể, người ta lựa chọn trước tiên là ngươi.

Zoro gật đầu, Luffy nắm chặt tay, nhưng hắn ta không nói gì nữa, hắn ta muốn đi, nhưng hắn ta đã không còn sức chiến đấu, toàn thân ở trạng thái mất sức, bước đi cũng khó khăn.

- Đi thôi.

Tô Hiểu nhìn về phía Nami, Nami do dự một lát, chậm rãi đi theo Tô Hiểu, trong cơ thể nàng có bom, tạm thời không thể ở cạnh đồng bạn.

- Nami.

- Đừng đi.

Nami dừng bước lại, quay đầu mỉm cười với mấy người, tuy trong cơ thể nàng có bom, nhưng nàng cảm thấy chuyến đi này không nguy hiểm.

- Không sao, ta sẽ trở về nhanh thôi.

Nói xong Nami rời khỏi phòng, đi theo Tô Hiểu.

Sau khi rời khỏi nhà dân, Tô Hiểu ngắm nhìn bốn phía, hắn đang tìm kiếm điểm cao nhất có thể quan sát mọi chuyện.

Một tòa nhà cao màu đỏ lọt vào tầm mắt, nơi đó hầu như là điểm cao nhất của Water Seven.

Nami bước đi theo sau Tô Hiểu, hai người tới sân thượng của tòa nhà cao nhất đó.

Tô Hiểu lấy ống nhòm ra ngắm nhìn bốn phía, tầm nhìn không tệ, cho dù xuất hiện tình huống khẩn cấp hắn vẫn có thể lựa chọn tình huống nhảy lầu chạy thoát, phía dưới có đường thủy, có thể trốn vào trong biển rộng.

Nami im lặng không lên tiếng đứng sau lưng Tô Hiểu, nàng lén lút lấy gậy thời tiết ra, đôi mắt to như đầu trộm đuôi cướp nhìn chằm chằm sau gáy Tô Hiểu.

Đang quan sát xung quanh vẻ mặt Tô Hiểu cứng đờ, hắn quay đầu nhìn về phía Nami, hắn rất ghét bị người ta nhìn chằm chằm sau gáy, như vậy sẽ khiến hắn nhớ lại cảm giác bị Luân Hồi Nhạc Viên truyền tống.

- Bố Bố, để ý nàng.

Bố Bố xông tới bên cạnh Nami, mắt nhìn chằm chằm Nami.

Nami liếc mắt nhìn hình thể của Bố Bố, lại liếc nhìn tay chân nhỏ bé của mình, thành thật co quắp ở mái nhà.

- Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?

Nami vừa nói chuyện, Bố Bố đứng dậy, lộ ra răng nanh sắc bén.

- Ta… Ta không cử động mà.

Bố Bố đánh giá chân dài trước mặt, đối phương rất không thành thật, Bố Bố rất không cao hứng.

Tô Hiểu đi tới bên cạnh Nami, nhìn Nami:

- Không còn nhiều thời gian lắm, nằm xuống.

- Hả?

Vẻ mặt Nami kinh ngạc, hai tay vòng quanh ngực.

- Ta… Ngươi, đừng tới đây.

- Bớt nói linh tinh đi, cởi quần áo.

- Hả?

Nami càng sợ hãi hơn.

Tô Hiểu cau mày, hắn nói như vậy đúng là dễ khiến người ta hiểu lầm.

- Đừng nên hiểu lầm, ta chỉ muốn kiểm tra kết cấu cơ thể của ngươi mà thôi.

Nami sửng sốt, nàng chưa từng nghĩ tới có người ép buộc phụ nữ xxx mà nói nhẹ nhàng thoát tục như vậy.

- Ta không hiểu nhầm, ngươi đừng tới đây, tới nữa ta nhảy lầu đó.

- Lấy bom mà thôi, nằm xuống!

Nami im lặng, hình như nàng thật sự hiểu lầm gì đó, do dự một lát, Nami ngoan ngoãn nằm xuống.

Tô Hiểu tiến lên cởi quần áo Nami, đôi mắt Nami trợn tròn, lập tức bắt đầu giãy dụa.

Tô Hiểu dùng gối đè lên bụng trắng nõn của Nami, ngón tay chạm vào ngực nàng.

- Cứu mạng…

Giãy dụa một lát, Nami phát hiện không đúng, Tô Hiểu không tiến thêm một bước nữa, nhưng hiện giờ nàng để nửa trên trần, có chút hơi xấu hổ.

- Ngừng thở, hô hấp sẽ ảnh hưởng đến cảm nhận của ta.

Nami cắn môi, lựa chọn nhắm mắt lại, đồng thời nín thở.

Một phút sau, Nami có chút thiếu oxi.

“Phù, phù…” Nami há to miệng thở, gương mặt đỏ lên khôi phục như thường.

Nami thử dò hỏi:

- Lấy ra chưa?

Tô Hiểu sửng sốt nhìn Nami, tình huống có chút không đúng lắm.

- Lúc trước ngươi ăn thứ gì, dáng dấp như một vật dính.

- Ta ăn ít bánh ngọt dính.

Nghe thấy lời Nami nói, Bố Bố ở bên cạnh bắt đầu trợn trắng mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận