Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 726: Ta Còn Có Thể Cướp Đoạt Một Lát

Sở dĩ Tô Hiểu bảo lão cha sứ giúp liên lạc với nhà Einzbern, chủ yếu là vì thân phận của lão cha sứ đặc biệt.

Nếu Tô Hiểu liên lạc với nhà Einzbern, rất có khả năng đối phương không trả lời, đừng nói thông qua nhà Einzbern liên lạc với Emiya Kiritsugu đang tiến hành cuộc chiến Chén Thánh.

Lão cha sứ là người giám sát cuộc chiến Chén Thánh lần thứ tư, lời nói rất có trọng lượng, yêu cầu của lão ta nhà Einzbern không thể không nghe, Tô Hiểu làm như thế, là vì tận lực lôi kéo chiến lực khác, theo đó đối phó ba Khế Ước Giả cao cấp.

Xê dịch không nhiều thời gian hẹn với không dù huynh, Tô Hiểu để lại một chuỗi số điện thoại cho cha sứ xong liền rời khỏi giáo đường.

...

Ban đêm, trong vùng rừng rậm cách thành phố Fuyuki một kilomet.

Một con chim cú mèo ngồi xổm trên chạc cây, nghiêng đầu đánh giá nhân loại ở phía dưới tàng cây, mùi máu tanh trên người đối phương gợi lên dã tính của nó.

“Cục cục, cục cục...”

Con cú kia kêu vài tiếng sau đó bay lên, so với con mồi to như vậy, nó càng thích côn trùng, chuột... hơn.

Không dù huynh dựa vào thân cây, quần áo lam lũ, trên mặt có chút cháy đen, chỗ bụng hắn ta có vết thương bị xuyên qua, vết thương này rất nghiêm trọng, tuy không xuất hiện xuất huyết nhiều, nhưng toàn bộ vết thương đã cháy khét, than hóa, bên trong có năng lượng màu đỏ sậm phun trào, giống như dung nham.

Không dù huynh lấy một cái đồng hồ ra, sau khi liếc nhìn thời gian, hắn ta bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, còn ba tiếng nữa mới tới giờ hẹn của hắn ta và Tô Hiểu, với tính cách cẩn thận của đối phương, rất có khả năng sẽ chạy tới vào thời khắc cuối cùng, với thương thế hiện giờ của hắn ta, không có khả năng kiên trì ba tiếng.

- Hoang Phần...

Không dù huynh chống lên thân cây, muốn đứng dậy, nhưng nỗ lực mấy lần đều thất bại, dưới đuổi giết hai lần của đám Hoang Phần, vật phẩm khôi phục của hắn ta đã dùng hết.

Lần thứ nhất là lúc đám Hoang Phần truy sát nhóm mạo hiểm cỡ nhỏ, không dù huynh nhân cơ hội chạy thoát, lần thứ hai là không dù huynh dựa vào năng lực phòng ngự mạnh mẽ + năng lực chạy trốn, tuy hắn ta thành thông trốn thoát lần hai, nhưng chắc chắn sẽ không có lần ba.

Hô hấp của không dù huynh càng ngày càng yếu ớt, hắn ta nắm chặt một chiếc nhẫn trong tay, đây là nhẫn kết hôn của hắn ta, sau khi nghĩ tới con gái 3 tuổi ở thế giới hiện thực, trái tim không dù huyh đau đớn từng cơn.

- Tịch Tịch, rất muốn nhìn con lớn lên...

Không dù huynh ho khan vài tiếng, bởi vì tác động tới vết thương trong cơ thể, sắc mặt hắn ta càng khó coi hơn.

Răng rắc, cách đó không xa cành cây bị giẫm đứt, đôi mắt không dù huynh mở to, miễn cưỡng đứng dậy, nếu kẻ địch đuổi theo, hắn ta chuẩn bị lưỡng bại câu thương với kẻ địch.

Bố Bố ló đầu từ trong lùm cây ra, sau khi thấy Bố Bố, không dù huynh nở nụ cười.

- Đến... Thật đúng lúc.

Vừa dứt lời, không dù huynh rầm một tiếng ngã xuống đất.

- Bố Bố, cho hắn ta cùng hưởng vầng sáng.

Tô Hiểu ngồi trên cây cách đó không xa mở miệng, hắn đã tới gần nửa tiếng, sở dĩ không lộ diện, vì quan sát không dù huynh có phải là tù binh của kẻ địch hay không?

Xác nhận không có ai giám sát, Tô Hiểu nhảy từ trên cây xuống, đi tới trước người không dù huynh.

Lúc này đồng tử của không dù huynh bắt đầu tan rã, phát hiện vết thương nghiêm trọng như vậy xong, Tô Hiểu cau mày.

Một tiếng sau, trong một biệt thự gần thành phố Fuyuki.

Không dù huynh suy yếu nằm trên giường sắt, ánh đèn chiếu rọi xuống, một người đàn ông đeo khẩu trang và đeo bao tay da đang nhìn hắn ta từ trên cao xuống, bên cạnh người đàn ông là bàn gỗ bày đủ dụng cụ dính đầy máu tươi.

Trong tay người đàn ông là một ống tiêm, giống như đang chuẩn bị tiêm cho hắn ta, không dù huynh há miệng, nhưng không thể nói ra nửa chữ.

Không dù huynh đang bị dọa sợ, tình cảnh trước mắt quá giống trong phim kinh dị, trong căn phòng đóng kín, một tên tâm lý biến thái đang giải phẫu hắn ta, hay là tiến hành cải tạo gì đó với hắn ta.

Ký ức chậm rãi rõ ràng, không dù huynh nhớ lại tình cảnh lúc trước thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

- Byakuya, đa tạ ngươi cứu... Fuck!

Không dù huynh vừa định nói cảm ơn, lúc hắn ta muốn ngồi dậy, thì phát hiện mình bị tiêm vào lượng lớn thuốc tê, càng quan trọng hơn là, mấy bộ phận quan trọng của hắn ta đã rời khỏi ổ bụng của hắn ta, ví dụ như thận, gan của hắn ta đang được treo ở giữa không trung.

- Ngươi, ngươi, ngươi...

Không dù huynh nói lắp, chuyện này có thể hiểu được, dù là ai nhìn thấy tình cảnh này đều bị dọa sợ gần chết.

- Tỉnh rồi à?

Tay Tô Hiểu cầm ống tiêm, khẩu trang trên mặt nhiễm máu.

Ừng ực một tiếng, không dù huynh nuốt nước bọt:

- Ta...

Sau khi mở miệng không dù huynh phát hiện, giọng nói của mình khô khốc, khàn khàn, mỗi khi phát ra tiếng, yết hầu giống như bị dao cùn chém rất đau đớn.

- Ngươi nói mấy thứ này sao?

Tô Hiểu chỉ nội tạng treo ở giữa không trung.

- Đúng vậy, ngươi muốn... Phẫu thuật cho ta sao?

Không dù huynh lại nuốt nước bọt, hắn ta không tính là hiểu rõ Tô Hiểu, nếu đối phương là biến thái thì nguy.

- Không, đây là phòng ngừa ngươi biến thành “rau dưa”.

- Hả?

Không dù huynh nghe không hiểu biến thành “rau dưa” là có ý gì, thực ra lấy nội tạng của không dù huynh ra là vì phòng ngừa không dù huynh cây cối hóa.

Thể chất của không dù huynh rất mạnh, Tô Hiểu pha loãng dược tề số 1 làm mấy phần rồi truyền vào trong cơ thể đối phương, với thương thế đó, chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống.

Mới đầu không dù huynh có dấu hiệu cây cối hóa nhẹ, nhưng sau khi một mặt khiên xuất hiện trên cánh tay không dù huynh xong, tình huống cây cối hóa giảm bớt.

Tô Hiểu suy đoán, đây là năng lực thiên phú của không dù huynh, có kháng tính mạnh với mất cảm giác, trạng thái dị thường.

- Ngươi có thể ngủ thêm lát nữa.

Tô Hiểu tiêm thuốc vào trong cơ thể không dù huynh, mí mắt của không dù huynh càng ngày càng nặng.

- Đợi đã, ta cảm thấy mình còn cứu được.

- Đang cứu đây...

Không dù huynh mất đi ý thức, Tô Hiểu tiếp tục phẫu thuật, có kinh nghiệm cứu giúp Nagato xong, hắn biết rõ hơn về phẫu thuật, huống hồ thể chất của Khế Ước Giả rất mạnh.

Không biết qua bao lâu, ngón tay không dù huynh giật giật, đôi mắt của hắn ta chậm rãi mở to, ý thức vừa khôi phục, đau nhức khó có thể chịu được kéo tới.

“Ừm...”

Không dù huynh rên lên một tiếng, dùng tay che bụng theo bản năng, mới chạm vào bụng, không dù huynh sửng sốt, xúc cảm ở bụng hắn ta không đúng.

Không dù huynh nhịn đau ngồi dậy, hắn ta nhìn thấy ở đầu giường có đặt một hộp sắt trước tiên, bên trong hộp sắt có một cái ống vươn ra, cái ống này đi vào trong bụng hắn ta, kết nối hắn ta với hộp sắt.

Không để ý tới đau đớn, không dù huynh xé băng vải trên bụng.

“A... a!

Không dù huynh thấy rõ tình hình xong, thì hơi hoảng sợ la to. Lúc này bụng hắn ta đã biến thành màu trắng xanh, bên ngoài còn sinh trưởng một ít mầm cây nhỏ.

Ruột của không dù huynh bị đốt cháy bốn phần năm, nếu không dùng thủ đoạn cực đoan, trong thời gian ngắn không dù huynh không thể khôi phục sức chiến đấu, hơn nữa tỷ lệ sống chưa tới 1/10.

Kinh hoảng một lúc xong, không dù huynh chậm rãi bình tĩnh lại, chỉ cần không chết, về Luân Hồi Nhạc Viên vết thương gì cũng có thể khôi phục như ban đầu.

Cửa phòng bị đẩy ra, một tiểu loli bưng đồ đi vào phòng, thấy bộ dạng của tiểu loli xong, không dù huynh sửng sốt.

- Matou Sakura?

Sakura lùi về sau hai bước, rõ ràng là hơi sợ người lạ.

- Byaku... Byakuya, người kia đã tỉnh.

Matou Sakura hét lên, mười mấy giây sau Tô Hiểu đi vào phòng.

- Byakuya, đa tạ ơn cứu mạng.

Không dù huynh không để ý chuyện bị rạch bụng lúc trước, hắn ta biết rõ, lúc trước là Tô Hiểu cứu hắn ta.

Tô Hiểu đi tới trước giường bệnh, lúc trước là Tô Hiểu cứu hắn ta.

Tô Hiểu đi tới trước giường bệnh, đánh giá không dù huynh một lát rồi gật đầu.

- Còn tưởng là ngươi sẽ chết cơ, nói một chút đi, tình hình cụ thể về ba người kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận