Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 413: Tốc Độ

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tô Hiểu, Tô Hiểu không để ý ánh mắt của những người khác, hắn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Sloth lười biếng.

Tuy bộ dạng Sloth ngu si, nhưng hắn ta là người có tốc độ nhanh nhất trong đám người nhân tạo.

Người nhân tạo đều có từng sở trường riêng, sắc dục là Ultimate Spear, tham lam là Ultimate Shield, tham ăn là thôn phệ, ngạo mạn thì có hình thể khổng lồ.

Những kẻ địch này Tô Hiểu từng giao đấu rồi, hay là nói, sau khi hắn tiến vào thế giới diễn sinh cơ bản không làm những chuyện khác, chuyên tìm người nhân tạo giết.

Khế Ước Giả khác đều có ý nghĩ tương tự, nhưng bọn họ không nhanh như Tô Hiểu.

Vững vàng rơi xuống đất, Tô Hiểu cởi áo, để mình trần thân trên.

Lúc này trên hai tay Tô Hiểu là vòng khóa kim loại, đây là hắn mua được trong Luân Hồi Nhạc Viên, vòng khóa kim loại rất nặng, có thể rèn luyện sức mạnh cánh tay của hắn.

Bởi vì gần đây không chiến đấu, Tô Hiểu mới đeo vật này trên tay, nối kèm hai tay có thể khiến hắn khống chế được sức mạnh của mình, thời khắc nguy hiểm đánh chém càng tinh chuẩn.

- Bố Bố, tranh thủ giúp ta mười giây.

Răng rắc, răng rắc, Tô Hiểu bắt đầu mở khóa vòng kim loại trên cánh tay.

“Gâu.”

Bố Bố xông về phía Sloth lười biếng, nó thường chiến đấu với Tô Hiểu, tuy nó không tham gia đấu chính diện, nhưng luyện ra được chút bản lĩnh, ví dụ như năng lực kéo cừu hận.

Bố Bố bắt đầu vờn quanh Sloth, Sloth mê man nhìn Bố Bố.

“Gâu gâu.”

Leng keng, leng keng…

Vòng khóa kim loại trên tay Tô Hiểu rất nặng, đập trên mặt đất phát ra từng tiếng vang trầm thấp.

Tô Hiểu cử động cánh tay, hiệu quả rất tốt, bỗng nhiên lấy vật nặng xuống khiến hắn có cảm giác ung dung.

Trảm Long Thiểm xuất hiện trong tay, Thanh Cương Ảnh mở mức sử dụng tốt nhất.

- Không phải tên này được xưng là luyện kim thuật sư Bạo Viêm sao? Hắn ta không cần bom vật lộn với quái vật này à? Đang tự tìm đường chết ư?

Olivier không rõ, nhưng nàng nhanh chóng để ý thấy, tư thế cầm đao và bước tiến của Tô Hiểu còn chuyên nghiệp hơn cả nàng.

- Phải làm việc, không thể ngủ, đúng là phiền phức.

Sloth không có ý chiến đấu, mục đích của hắn ta là đào động.

- Lười biếng.

Nghe thấy tiếng la của Tô Hiểu, Sloth nghiêng đầu.

- Ngươi biết ta à?

- Đương nhiên là biết.

- Nhân loại… Trên người ngươi có mùi máu tanh của đố kỵ và tham ăn, kẻ thù, báo thù.

Tuy nhìn như trì độn, nhưng năng lực cảm nhận của Sloth không kém một chút nào, lập tức phát hiện Tô Hiểu giết đố kỵ và tham ăn.

- Đố kỵ là anh em, phải báo thù!

Bắp thịt trên người Sloth chậm rãi căng cứng, đi về phía Tô Hiểu.

Tô Hiểu cũng đi tới trước mặt Sloth, tình huống một chọi một, trong người nhân tạo ngoại trừ đối chiến nổi giận không có phần thắng, những người khác hắn luôn không lơ là.

Cách càng ngày càng gần, Edward ở phía xa cau mày.

- Này, cơ thể tên kia bất tử, cho dù bị thương…

Ánh đao sáng như tuyết lướt qua, lưu lại một đường cong màu lam nhạt trong không trung.

Phập!

Máu tươi lao ra dũng mãnh, huyết châu phiêu tán trong không trung.

- Hả?

Tô Hiểu nghiêng đầu nhìn nhân vật chính Edward, hình như vừa rồi đối phương nói gì đó.

- Làm sao có khả năng… Tốc độ này là sao đây?

Một đao của Tô Hiểu nhanh tới cực hạn khiến mọi người ở đây khiếp sợ, càng khiếp sợ chính là, đạn đặc đều không thể thương tổn được cơ thể, vậy mà ở dưới đao của hắn thì đơn giản như cắt đậu phụ.

Tô Hiểu nắm lượng lớn kỹ năng bị động và độ sắc bén của Trảm Long Thiểm lộ ra lúc này, sức phòng ngự, áo giáp bảo vệ chỉ là trang trí trước mặt hắn.

Sloth nhìn về phía tay cụt, một đao vừa rồi hắn ta có cơ hội tránh thoát, nhưng hắn ta do dự trong chớp mắt, vì né tránh tấn công quá phiền phức.

Những người nhân tạo đều có chỗ thiếu hụt, thiếu hụt không tính là nghiêm trọng, tính cách của Sloth lười biếng lại là trí mạng.

Cánh tay tráng kiện hóa thành tro tàn trên đất, tốc độ tái sinh của Sloth không tính là nhanh, nhưng cũng không chậm, mấy giây sau cánh tay Sloth tái sinh.

- Phải nghiêm túc sao, nghiêm túc thật phiền phức, nhưng phải báo thù, còn phải đào động, phiền phức muốn chết.

Khí thế của Sloth xảy ra biến đổi, bên trong con mắt kia tỏa ra ánh sáng đỏ.

Hô hấp của Tô Hiểu chậm lại, nếu vừa rồi uy hiếp của Sloth đối với hắn là 5, vậy hiện giờ là 50.

- Thiếu tướng, chúng ta làm sao bây giờ?

Thuộc hạ của Olivier mở miệng.

- Đừng sốt ruột, nhìn tình hình trước đã.

Chiến đấu đang tiếp tục, lần này Tô Hiểu không chủ động xông lên trước, hắn chuẩn bị tránh né bất cứ lúc nào.

Mặt đất dưới chân Sloth xuất hiện vết lõm.

Bùm!

Sloth như viên đạn bay ra khỏi nòng súng, hóa thành một đạo tàn ảnh trong mắt mọi người.

Tô Hiểu lập tức nghiêng người né tránh, sức gió xẹt qua bên cạnh hắn, mái tóc ngắn màu đen bay lên, con mắt hắn nheo lại theo bản năng, trên cánh tay xuất hiện mấy vết máu.

Nhanh, nhanh tới cực hạn.

Tuy hình thể của Sloth khổng lồ, nhưng sau khi dùng hết tốc lực lại nhanh như tàn ảnh.

Trong đám người nhân tạo, tốc độ của Sloth nhanh nhất, tuy rằng hắn ta vô cùng lười biếng.

Chiêu thức của Sloth chỉ có một loại, đó là dùng hết tốc lực va về trước.

Rầm rầm!

Đầu Sloth va vào vách tường sau lưng Tô Hiểu, vách tường bằng sắt bị đụng ra một cái hố to, đầu Sloth đều bị va tới biến dạng.

Tốc độ của Sloth thực sự quá nhanh, ngay cả hắn ta đều không thể khống chế được, trước khi đụng phải thứ gì, hắn ta không thể dừng lại.

Khói lửa bao bọc Sloth, mấy giây sau, Sloth trên đầu lấp lóe điện quang màu đỏ đi từ trong khói lửa ra.

- Quái vật như vậy đối phó kiểu gì đây?

Edward muốn tiến lên giúp đỡ, tuy Tô Hiểu không phải đồng minh của hắn ta, nhưng người nhân tạo là kẻ thù chung.

- Anh trai, chúng ta có cần đi giúp đỡ không?

- Cần phải đi.

- Nhưng mà… Chúng ta giúp thế nào đây? Ta không thấy rõ quỹ tích hành động của tên kia.

Những lời Alphonse nói khiến Edward im lặng, đúng vậy, phải giúp thế nào đây, tốc độ của Sloth quá nhanh, bọn họ mà giúp sẽ gây phiền phức.

Phụt.

Giới đoạn tuyến được Tô Hiểu thả ra, hắn bày kết giới trước người, nếu như nhĩn kỹ, có thể thấy trước mặt hắn nhằng nhịt sợi dây màu xanh.

Sau khi cơ thể Sloth khôi phục hoàn toàn, nhìn về phía Tô Hiểu.

Rầm rầm, dưới chân Sloth xuất hiện vết rách lớn.

Chỉ trong chớp mắt Sloth hóa thành một đạo tàn ảnh va về phía Tô Hiểu, Sloth còn chưa đụng vào Tô Hiểu, hắn ta đã va vào giới đoạn tuyến.

Kẽo kẹt…

Âm thanh tối nghĩa truyền tới, cơ thể Sloth rất cứng, giới đoạn tuyến bắt đầu cắt chém hơi khó khăn, có nguy hiểm đứt bất cứ lúc nào.

Phát hiện ra điểm này, Tô Hiểu thêm Thanh Cương Ảnh lên giới đoạn tuyến.

Xì xì, Sloth vọt qua giới đoạn tuyến, cơ thể bị cắt thành mười mấy đoạn.

Theo lý thuyết Sloth đã mất đi năng lực tấn công, sự thực không phải như vậy, cơ thể Sloth bị cắt thành mười mấy đoạn vẫn bay về phía Tô Hiểu.

Một cái đầu đang đập tới chính diện Tô Hiểu, lúc này muốn tránh cũng không tránh được.

Tấm chắn trong suốt xuất hiện xung quanh Tô Hiểu, cái đầu to đập lên tấm chắn.

Rầm một tiếng, tấm chắn bị phá nát, đầu tiếp tục đập về phía Tô Hiểu, thanh đao trong tay hắn chém về phía cái đầu.

Boong.

Đầu bị chém làm hai, bay qua hai bên người hắn.

Rất nhiều tàn thể ở bên cạnh Tô Hiểu, máu tươi chậm rãi nhuộm mặt đất.

- Giết chết rồi sao? Tên này đúng là quái vật, không, còn mạnh hơn cả quái vật.

Sắc mặt Olivier không được tốt, nàng để một người như vậy ở trong cứ điểm mấy ngày, hơn nữa chỉ có hơn mười binh sĩ giám sát.

Đương nhiên Sloth lười biếng không chết đơn giản như vậy, nhưng đã cách tử vong không xa, vết thương như vậy, số lần cơ thể Sloth khôi phục không nhiều, nhiều nhất là thêm mấy lần.

Vẩy máu tươi trên Trảm Long Thiểm, Tô Hiểu nhìn về phía thi thể Sloth trên đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận