Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1549: Thánh công hội

Trở thành thợ săn phù thủy, Tô Hiểu bắt đầu đi lại trong Thánh Dũ giáo hội. Hắn vừa lên lầu hai, liền nghe thấy tiếng quát thô lỗ.
"Ê, người mới à?"
Một người đàn ông râu quai nón gọi Tô Hiểu lại, trông gã rõ ràng không phải hạng người tử tế.
"Đi ăn cơm đi, nhà ăn ở lầu ba, đến lầu ba thì rẽ trái."
Khác với tưởng tượng về cảnh tượng kẻ cả ức hiếp người mới, tên thợ săn phù thủy này tuy giọng điệu không tốt, nhưng trong lời nói vẫn lộ ra chút thiện ý. Dù sao đều là những người cùng phù thủy liều mạng, lại thêm hệ thống quyền lực đơn giản, khó có khả năng xảy ra chuyện nội bộ đấu đá.
Những người sáng lập Thánh Dũ giáo hội rất có tầm nhìn xa, họ chia hệ thống quyền lực của Thánh Dũ giáo hội thành hai bộ phận: bộ phận vũ lực và bộ phận quản lý.
Trụ sở chính của Thánh Dũ giáo hội thuộc về bộ phận vũ lực. Mọi quyết sách ở đây đều do thánh công hội quyết định. Thánh công hội có mười hai thánh nghị viên, lão đầu tên Carmen trước đó chính là một trong số đó.
Mười hai thánh nghị viên trực tiếp quản lý toàn bộ thợ săn phù thủy, kỳ thật cũng không cần quản, nhiệm vụ duy nhất của thợ săn phù thủy là điều tra, săn giết phù thủy.
Bộ phận quyền lực thứ hai của Thánh Dũ giáo hội là bộ phận quản lý, tức đám quan viên của Thánh Dũ thành. Họ chịu sự quản lý của giáo hoàng, mà giáo hoàng, về bản chất, chính là quốc vương.
Quân đội, tài chính, quan viên đều do giáo hoàng quản chế. Giáo hoàng không được can thiệp vào thánh công hội và thợ săn phù thủy bằng bất kỳ hình thức nào. Dù là quốc vương, ông ta cũng không thể mệnh lệnh thợ săn phù thủy làm bất cứ điều gì. Chỉ có thánh công hội mới có quyền sai khiến họ.
Giáo hoàng cao hơn thánh nghị viên một bậc, nhưng mười hai thánh nghị viên có thể dễ dàng phế truất giáo hoàng nếu họ đồng lòng. Giáo hoàng được bầu chọn từ những quan viên được dân chúng yêu quý.
Quyền lợi, tài chính, vương quyền, mặt thần bí. Có thể nói, nội bộ Thánh Dũ giáo hội được phân chia rạch ròi, bởi vậy giữa các thợ săn phù thủy không tồn tại cảnh lục đục với nhau. Ai biết ngày nào đó lại chết trong khi săn giết phù thủy, còn hơi đâu mà đấu đá nội bộ.
Đừng tưởng rằng thợ săn phù thủy rất hòa thuận, ai nấy đều hai tay dính đầy máu tươi. Một số thợ săn phù thủy cực đoan thậm chí không quan tâm đến sống chết của dân thường.
Tô Hiểu chào hỏi người đàn ông râu quai nón xong liền xoay người đi sâu vào lầu hai. Hắn định đến thư viện xem, đây cũng là nguyên nhân chính khiến hắn gia nhập Thánh Dũ giáo hội. Điều tra thông tin liên quan đến chữ 'Ma', trước khi nắm rõ tình hình nơi này, hắn sẽ không tùy tiện hỏi han người khác.
Phần lớn gian phòng ở tầng hai là nơi ở, bày biện lâu ngày không sửa chữa. Bên ngoài chặt chẽ, bên trong lỏng lẻo, đây chính là cảm giác mà tổng bộ Thánh Dũ giáo hội mang lại cho người ta. Các thợ săn phù thủy đã đủ vất vả khi liều mạng ở bên ngoài mỗi ngày, nếu ở đây còn thêm chế độ hà khắc thì sớm muộn cũng xảy ra vấn đề.
Dọc đường, Tô Hiểu thấy một gã đại hán mình trần ngồi trên bệ cửa sổ ngoáy chân, thấy một nữ thợ săn phù thủy mở cửa phòng, trần truồng quỳ trên mặt đất cầu nguyện, thậm chí còn có người kỳ lạ treo ngược mình trong phòng để rèn luyện khả năng chiến đấu trong tình huống dựng ngược.
Sau một hồi quanh co, Tô Hiểu đến trước cửa thư viện ở vị trí đẹp nhất của tầng hai. Đẩy cửa ra, hắn dường như thấy một thế giới khác. Thư viện rộng ít nhất hơn ngàn mét vuông, môi trường khô ráo và ấm áp, các dãy giá sách được sắp xếp chỉnh tề, mặt đất không một hạt bụi.
Vừa bước vào thư viện, Tô Hiểu đã thấy một người quen, là thiếu nữ tóc vàng tên Shirley.
"Ai đó?"
'Shirley' vung cây chổi bên cạnh lên, tư thế như thể đang cầm súng bắn đạn ghém, sẵn sàng 'phun' cho Tô Hiểu 'một trận'.
Tô Hiểu nhíu mày. Quan sát kỹ, hắn nhận ra kiểu tóc của 'Shirley' này có gì đó không đúng. Shirley trước kia để tóc xõa, rất có phong thái nữ thần, còn người này lại buộc tóc đuôi ngựa lệch. Nhìn tư thế cầm chổi, tám chín phần mười là một kẻ thần kinh.
"Thợ săn phù thủy."
"Hừ, đừng hòng qua mặt ta. Ta đây là Snowy - Christine, khắc tinh của phù thủy!"
Tô Hiểu không thèm để ý đến kẻ thần kinh này nữa.
"Chán thế, lại thêm một tên vô vị."
Snowy ném chổi xuống, ngồi phịch xuống ghế.
"Thợ săn trắng chỉ được mượn đọc sách ở khu bên ngoài thư viện thôi. Khu trong cùng chỉ có thợ săn huyết mới được mượn đọc, toàn cơ mật cả đấy !"
Nói xong, Snowy lại ngồi phịch xuống ghế, chán chường nhìn lên trần nhà. Cô ta và chị gái Shirley có tính cách hoàn toàn khác biệt.
Tô Hiểu bắt đầu đọc từng quyển sách. Ban đầu, hắn chỉ muốn tìm kiếm thông tin, nhưng sau một thời gian, hắn nhận ra sách ở đây rất có giá trị, chủ yếu liên quan đến chiến đấu. Quyển sách có giá trị nhất đối với Tô Hiểu là một cuốn bút ký.
Cuốn bút ký cổ xưa này ghi lại cuộc đời của một nhân vật tàn nhẫn. Người này không để lại tên, cũng không để lại công tích. Cả nhà người đó bị phù thủy hại chết, vì vậy anh ta cầm kiếm lên, khổ tu kiếm thuật. Từ đó về sau, trong cuộc đời anh ta chỉ có kỵ sĩ kiếm, không còn gì khác. Những gì anh ta để lại chỉ là cuốn bút ký cổ xưa này.
"Toàn là hư cấu. Làm gì có ai dùng kiếm đến mức đó chứ."
Nhân viên quản lý sách Snowy thò đầu ra. Tô Hiểu đọc sách, cô ta cứ đứng bên cạnh quan sát, đuổi cũng không chịu đi.
"Nhất niệm nhưng thông thần, không gì là không thể."
Tô Hiểu đặt bút xuống đánh dấu rồi tiếp tục đọc quyển sách khác.
"Ngươi thật kỳ lạ, không đi săn giết phù thủy à? Nếu ta là thợ săn phù thủy, ta nhất định sẽ dạy cho lũ phù thủy một bài học."
"Im miệng, ồn ào quá."
"Ách, được thôi. Vừa nãy nói đến đâu rồi ấy nhỉ."
Có lẽ vì lâu lắm rồi không có ai đến thư viện, Snowy bắt đầu luyên thuyên không ngừng.
"Ở đây. không có ai khác đến sao?"
"Không có, sao vậy?"
"Vậy thì tốt."
Một phút sau, dưới gầm bàn gỗ ở cửa thư viện, Snowy bị trói chặt giãy giụa như một con sâu róm.
Chín giờ đêm, Tô Hiểu đọc với tốc độ ánh sáng, lật xem hơn chín mươi phần trăm số sách trong thư viện. Việc này giúp hắn xác định rằng khu sách này không ghi chép quá nhiều bí mật. Những cuốn sách mà thợ săn huyết mới được mượn đọc mới là thứ hắn cần.
Nhận ra điều đó, Tô Hiểu thả xuống một cuốn sách về cách bố trí cạm bẫy. Người viết cuốn sách này có thể gọi là thiên tài, với những ý tưởng đột phá. Tô Hiểu đã có được không ít cảm hứng về cạm bẫy từ cuốn sách đó.
Vừa đến cửa, Tô Hiểu liền nghĩ đến thiếu nữ tóc vàng dưới gầm bàn. Khi hắn nhìn xuống, thiếu nữ đã ngủ.
Tô Hiểu cởi trói rồi rời khỏi thư viện. Ngay khi hắn vừa đi, Snowy ngồi bật dậy.
"Thế nào?"
Một giọng nói già nua vang lên từ sau giá sách.
"Hắn đến tìm một số bí mật liên quan đến kiếm, rất có thể là liên quan đến phù thủy. Nếu đoán không sai, mục tiêu tiếp theo của hắn là trở thành thợ săn huyết."
Vẻ hoạt bát của Snowy biến mất. Cô ta vươn vai, toàn thân kêu răng rắc.
"Vậy thì tốt. Thăm dò bí mật cũng không có gì nguy hiểm, huống chi lại là bí mật liên quan đến phù thủy."
Carmen bước ra từ sau giá sách.
"Lão già, ông xác định không có vấn đề gì chứ? Khả năng vật lộn của gã đó đúng là quái vật, dù là phù thủy cũng không chịu nổi đâu."
"Ta già rồi, cháu nên tôn trọng ta một chút."
"Thôi đi, đều là thánh nghị viên cả, ai thèm tôn kính ông chứ. Nhưng nói chung, tên Kukulin - Byakuya này có vẻ không có vấn đề gì, ít nhất là việc trở thành thợ săn phù thủy."
Vừa dứt lời, cửa thư viện bị đẩy ra, chị gái sinh đôi của cô, Shirley, bước vào phòng.
"Hắn nhận ủy thác săn giết phù thủy."
Shirley vốn đã mang vẻ nữ thần, từng hành động cử chỉ đều toát lên điều đó. Vẻ nữ thần của cô không phải kiêu ngạo mà là ôn hòa.
Nghe chị gái nói, em gái Snowy hỏi:
"Hắn nhận bao nhiêu ủy thác?"
"Toàn bộ."
Snowy và Carmen đều ngạc nhiên.
"Cả cái ủy thác đó hắn cũng nhận?"
Con ngươi của Carmen dường như đang tỏa sáng.
"Hắn do dự vài giây rồi nhận ngay. Ta đã nhấn mạnh nhiều lần, đó là một phù thủy nguyên tố cấp năm."
"Hắn nói gì?"
"Nha."
"Cái gì?"
"Hắn chỉ 'a' một tiếng rồi cầm lệnh truy nã đi."
Shirley bắt chước vẻ mặt của Tô Hiểu, Snowy bật cười. Shirley bắt chước rất giống.
Mấy người dừng cuộc trò chuyện. Cách đó không xa, Bố Bố ngáp một cái, tắt thiết bị theo dõi rồi nghênh ngang đi ra khỏi Thánh Dũ giáo hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận