Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1190: Quét sạch mục tiêu

Vương đô, trong chỗ ở của Thiết Chi Thủ.

Tô Hiểu, Bố Bố, A Mỗ ngồi trước bàn ăn, trên bàn ăn bày ra mỹ thực phong phú, những mỹ thực này Tô Hiểu chưa từng thấy. Văn hóa của mỗi thế giới, sản vật cũng khác nhau, bởi vậy mỹ thực cũng có mức độ khác biệt nhất định.

“Xem ra hai người các ngươi có chút công dụng.”

Tô Hiểu nhìn bàn đồ ăn trên bàn, hắn thực sự không nghĩ hai tiểu loli khoảng 10 tuổi nấu ra nhiều đồ ăn ngon như thế trong vòng 1 tiếng kiểu gì.

Đừng cho rằng đây là chuyện đơn giản, hai tiểu loli phải đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn trước, sau đó xử lý nguyên liệu nấu ăn, nấu nướng…

Tô Hiểu thưởng thức bàn đồ ăn, mùi vị ngon một cách bất ngờ, Bố Bố và A Mỗ bắt đầu quá trình ăn ngấu nghiến.

“Đại nhân, lát nữa bọn ta có thể đi quét sân được không?”

Chị gái trong hai tiểu loli mở miệng, cho dù nàng hơi ngốc, nhưng thuộc loại chăm chỉ.

“Chỉ cần có thể lấp đầy dạ dày của nó, sau này muốn làm gì tùy ngươi.”

Miệng Tô Hiểu nhai một loại thịt thú, hắn quyết định tạm lưu lại hai bé gái này. Tuy hai người này không có sức chiến đấu, nhưng bọn họ có thể làm việc nhà, dù sao hắn còn phải ở thế giới này một tháng.

Đồ ăn trên bàn nhanh chóng bị A Mỗ càn quét sạch, hai chị em tiểu loli lập tức bưng đồ ăn tới, lần này A Mỗ hoàn toàn thả ra sức ăn, bắt đầu ăn điên cuồng.

Một tiếng sau, hai tiểu loli sắp hư thoát đứng bên cạnh bàn ăn.

“Nấc…”

A Mỗ ợ một tiếng no nên, vẻ mặt muốn bao nhiêu hạnh phúc có bấy nhiêu hạnh phúc, hảo cảm của nó đối với hai vật nhỏ này tăng phạm vi nhỏ.

“Các ngươi đi ra ngoài trước đi.”

Đương nhiên là Tô Hiểu sẽ không bảo Bố Bố và A Mỗ đi ra ngoài, mà bảo hai tiểu loli kia tránh đi. Tuy nói hai người này là cơ sở ngầm không cao, nhưng không phải không có khả năng này.

“Vâng.” X2.

Hai tên tiểu loli cùng rời khỏi phòng, lúc gần đi còn đóng cửa lại, bọn họ kéo cơ thể mệt mỏi đi thu dọn sân. Đối với hai bọn họ mà nói, chỉ có ở lại nơi này mới có thể tiếp tục sống, hỗn huyết không có chủ nô, không phải bị xử tử thì sẽ tiếp tục buôn bán. Tuy hai bọn họ ít tuổi, nhưng đã lĩnh hội được mặt tàn ác của thế giới này.

Tô Hiểu lấy một cuốn giấy da dê từ trong không gian dự trữ ra, sau khi mở tấm da dê kia, phía trên viết bốn cái tên.

Lần lượt là: Ian Polit, Warner Volt, Zab, Elvi Anthony.

Bốn cái tên nhìn như bình thường, nhưng bốn tên này đại biểu cho quyền lợi rất lớn.

Ian Polit, nghị viên của vương quốc (có tổng cộng 10 nghị viên).

Warner Volt, quan giám sát (phụ trách quản lý đạo đức chung, bảo vệ kiến trúc của vương đô, xây dựng thêm kiến trúc…)

Zab, đại tế ty của Thánh Đường (phụ trách tế điện ngày lễ, các loại nghi thức của vương tộc).

Elvi Anthony, quan tòa đứng đầu (cấp quan khá thấp, thực quyền rất cao).



Trong bốn người có nghị viên, quan giám sát, đại tế ty, còn có quan tòa đứng đầu. Thật ra ba người đầu không có gì, một người trong bọn họ là chức quan nhàn tản trong tay có chút quyền lợi, hai người khác thì phụ trách quản lý kiến tạo và tế điện, tuy không còn nhỏ tuổi, nhưng thực quyền trong tay không tính là quá to lớn.

Người cuối cùng Elvi Anthony thì khác, lão ta là quan tòa đứng đầu, ở trong thế giới thông tin vô cùng lạc hậu này, quyền hành của quan tòa đứng đầu được phóng to nghiêm trọng. Lão ta có thể sử dụng phương thức xảo diệu phán một người có tội, cũng có thể sử dụng phương thức thích hợp miễn giảm tội của một người.

Những phú thương kia, bình dân, quan chức tầng trung hạ nếu xúc phạm pháp luật của vương quốc, đều do lão ta thẩm phán, điều này sẽ đưa tới lão ta có giao tiếp khổng lồ và tài lực ở trong vương đô.

Thiết Chi Thủ từng thanh lý rất nhiều dị kỷ cho lão quốc vương, nhưng chuyện thanh lý chức quan quan trọng như quan tòa đứng đầu thì tương đối ít gặp.

“Đây là muốn giết gà dọa khỉ.”

Lão quốc vương làm như thế chính là muốn cảnh báo tất cả quan chức, nói cho bọn họ biết, tuy sắp bắt đầu tranh cướp quyền lợi, nhưng các ngươi phải thành thật một chút, nếu không Thiết Chi Thủ sẽ cắt đứt cổ các ngươi.

Ngay khi Tô Hiểu suy nghĩ tối nay hành động thế nào, trong gian phòng đột nhiên có một con chuột chui vào.

Dáng vẻ của con chuột này không có gì đặc biệt, nhưng nó không e ngại huyết khí của Tô Hiểu, trái lại chạy tới dưới chân hắn, ngẩng đầu dùng đôi mắt nhỏ màu đen sẫm nhìn Tô Hiểu.

Tô Hiểu đánh giá con chuột dưới chân, rất nhanh hắn phát hiện chỗ bụng con chuột này có khác thường, dường như chỗ đó cột thứ gì đó.

A Mỗ nắm lấy con chuột, con chuột không giãy dụa, trái lại dùng đầu cọ ngón tay của A Mỗ, rõ ràng là con này được nhân loại thuần hóa.

Ở bụng con chuột, Tô Hiểu nhìn thấy một ống giấy nhỏ, hắn kéo ống giấy xuống mở ra kiểm tra, phía trên vẽ đồ án vặn vẹo.

Tô Hiểu từng thấy loại đồ án này, lúc trước khi Luân Hồi Nhạc Viên giới thiệu thân phận của Thiết Chi Thủ, phía dưới đánh dấu mật mã này.

Tô Hiểu dựa theo mật mã giải những đồ án vặn vẹo này, rất nhanh hắn biết ba chữ.

“Có ta à.”

Phần tin nhắn này không đánh dấu họ tên, nhưng Tô Hiểu biết đây là ai gửi tin, là quan tài vụ của vương quốc Lowen Xavi, chính là lão đầu gặp lúc trước, va vào vai Tô Hiểu còn trật eo mình.

Phải biết rằng Lowen Xavi là một trong bốn người lão quốc vương tin tưởng nhất, có địa vị không thua kém gì Tô Hiểu trong lòng lão quốc vương. Nhân vật như thế lại bắt đầu lo lắng cho an nguy, có thể thấy tranh cướp quyền lợi sắp bắt đầu tàn khốc cỡ nào.

Nếu như là thế giới hòa bình, loại tranh cướp quyền lợi gần như công khai này rất não tàn, nhưng nơi này là thế giới chiến tranh gần ngàn năm, thế giới này đã phát triển ra hệ thống quyền lực ổn định, nhìn như hoang đường, thực tế là hệ thống rất hoàn thiện.

Tô Hiểu cầm tờ giấy trong tay xoa nát, ra hiệu cho A Mỗ thả con chuột kia đi, không hồi âm thì đại biểu trong danh sách quét sạch tối nay không có Lowen Xavi.

Thiết Chi Thủ trước nhất định có tư giao rất tốt với Lowen Xavi, nếu không Lowen Xavi gửi thứ này tới chẳng khác nào muốn chết, phần quan hệ này đương nhiên Tô Hiểu sẽ duy trì. Đối phương là người nắm giữ tài chính, vào thời khắc quan trọng nhất định có thể dùng tới.

Quét sạch tối nay, thời gian thích hợp nhất là khoảng 8 giờ, khi đó trời mới tối, người trong vương đô đều mới ăn bữa tối không lâu, đang trong giai đoạn không có việc gì để làm. Nếu như lúc này xảy ra chuyện lớn gì, tuyệt đối sẽ lan truyền ra ngoài, đây là hiệu quả lý tưởng nhất.

Quét sạch bốn tên quan chức kia nhìn có vẻ đơn giản, nhưng Tô Hiểu còn nhiều chuyện cần phải chuẩn bị. Ví dụ như phải chuẩn bị địa đồ tỉ mỉ, ít nhất hắn phải có địa hình vương đô.

Nếu như là hiện đại, địa đồ là thứ có thể tùy ý thấy được, nhưng ở trong thế giới này, giá trị của địa đồ rất cao, còn thuộc loại đồ cấm. Ngoại trừ vương tộc hoặc quan chức, bình dân không cho phép tự ý chế tạo địa đồ.

Đầu tiên, Tô Hiểu phải làm một tấm bản đồ chi tiết của vương đô, nghĩ tới đây, hắn đứng dậy đi ra ngoài phòng, với chức vụ Thiết Chi Thủ của hắn, làm một tờ bản đồ không tính là khó.

Ba tiếng sau, trong trạch viện của Thiết Chi Thủ, Tô Hiểu có được địa đồ của vương đô, nhưng túi tiền của hắn bị thương rất nặng.

Thiết Chi Thủ là chức quan thu nhập cao, nhưng mà Thiết Chi Thủ trước để lại không nhiều kim tệ, chỉ có 350 đồng tiền vàng. Một đồng tiền vàng khoảng 12.000 nhân dân tệ, mà tấm bản đồ trong tay Tô Hiểu, khiến hắn phải bỏ ra 285 đồng tiền vàng. Không sai, giá địa đồ của vương đô khuếch đại như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận