Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 864: Chặn đường

Mấy phát súng của Tô Hiểu bắn về phía mấy thủ vệ đang mơ hồ, băng đạn bị bắn hụt, hắn lấy băng đạn mới từ dây lưng bên hông ra, chỉ trong thời gian ngắn hoàn thành đổi đạn.

Vươn mình tiến vào nhà xưởng, Tô Hiểu cúi thấp người, hai tay nâng súng, nhắm ngay một máy móc bỏ không, đồng thời bước nhanh về trước.

Phốc.

Tô Hiểu đột nhiên nổ súng, đinh một tiếng, trên máy móc bỏ không kia có ánh lửa dấy lên, lính đánh thuê thủ vệ ở phía sau máy móc rúc đầu về.

- Expert (cao thủ).

Lính đánh thuê thủ vệ trốn phía sau máy móc bỏ không, hắn ta cởi mặt nạ phòng độc ra, lộ ra gương mặt người da trắng.

Lính đánh thuê thủ vệ thử ném mặt nạ phòng độc ra.

Phốc phốc phốc.

Trong tay truyền tới xung lượng mạnh, mặt nạ phòng độc lập tức bị bắn nát tan.

Leng keng, một viên vật thể đen nhánh được quăng tới gần lính đánh thuê thủ vệ, toàn thân lính đánh thuê thủ vệ phát lạnh, hắn ta cho rằng là lựu đạn theo bản năng.

Chỉ trong nháy mắt lính đánh thuê thủ vệ làm ra phán đoán, hắn ta kéo áo xuống, tung áo ra, thả người nhào về phía ngược lại, muốn nhảy tới một vật che khác.

Phốc phốc phốc phốc…

Tiếng súng rất có tiết tấu truyền tới, trên người lính đánh thuê thủ vệ nhảy lên giữa không trung xuất hiện mấy đám huyết hoa, hắn ta bị trúng năm phát súng, rầm một tiếng rơi xuống đất, xung lượng viên đạn thay đổi phương hướng nhảy lên của hắn ta.

Bị trúng năm phát, hẳn là vết thương phải chết, nhưng mà lính đánh thuê thủ vệ lăn khỏi chỗ, còn không thèm để ý tới vết thương.

Phốc.

Tô Hiểu bắn ra viên đạn cuối cùng trong súng lục, viên đạn bắn vào hốc mắt lính đánh thuê thủ vệ, không phá não mà ra, lực xoay tròn của viên đạn lập tức quấy đại não lính đánh thuê thủ vệ thành hồ dán.

Rút băng đạn, lắp đạn một lần nữa, vẻ mặt Tô Hiểu không được tốt lắm. Lúc trước hắn bắn trúng tên thủ vệ kia năm phát, đối phương vẫn có thể đứng dậy.

Phải biết rằng uy lực của viên đạn đường kính 9mm không nhỏ, hơn nữa khoảng cách giữa hai bên chỉ có mười mấy mét, với thương pháp của Tô Hiểu, năm phát trúng thân mục tiêu, có một phát thậm chí xuyên qua phổi.

Kẻ địch rất khó đối phó, chỉ dựa vào một khẩu súng lục, rất có khả năng không thể ứng phó.

Tô Hiểu đi tới cửa cầu thang đi vào lòng đất, một thủ vệ bị mảnh đạn nổ bị trọng thương vươn tay ra, cầm lấy súng trường bên cạnh.

Tô Hiểu thuận tay bắn cho đối phương một phát, cũng kéo xuống lựu đạn bên hông đối phương. Do dự một lát, hắn nhặt mặt nạ phòng độc lên đeo vào.

Tiếng bước chân ầm ĩ truyền từ ngoài xưởng vào, đám lớn thủ vệ xông tới cửa xưởng.

Tô Hiểu kéo khuyên lựu đạn, ném lựu đạn về phía cửa, hắn lắc mình tiến vào cửa cầu thang.

Bùm!

Lựu đạn nổ tung, Tô Hiểu đã bịt kín lỗ tai, bạch quang xuất hiện bên trong nhà xưởng, ngược lại là từng tiếng gào thét đau đớn, lựu đạn nổ ban đêm sẽ tạo thành thương tổn không thể nghịch đối với thần kinh thị giác.

Tô Hiểu theo cầu thang chậm rãi tiến xuống dưới, phía trước xuất hiện ngã rẽ, hắn dựa vào vách tường chỗ rẽ, lấy một cái gương soi bên hông ra, thông qua gương nhỏ quan sát tình hình sau chỗ rẽ.

Hơn mười thủ vệ trấn giữ ở phía dưới cửa cầu thang, bọn họ bưng các kiểu súng tự động, nòng súng chĩa về phía trên cầu thang.

Pằng!

Tiếng súng truyền tới, vách tường xi măng bên tai Tô Hiểu nổ tung, là đạn lạc!

Mảnh vỡ xi măng cứa qua gò má Tô Hiểu, máu tươi theo gò má hắn chảy xuống, theo khóe môi chảy vào miệng, trong miệng xuất hiện vị rỉ sắt. Trên mặt Tô Hiểu xuất hiện nụ cười, tim đập chậm rãi tăng nhanh, trên người hắn lấp lóe tia sáng phong ấn áp chế hắn.

- Khó đối phó.

Tô Hiểu thuận tay ném túi du lịch ra, cũng nhanh chóng lùi về sau.

Thình thịch…

Viên đạn dày đặc bắn về phía túi du lịch, túi du lịch lập tức bị bắn thành đống vải rách, trên súng trường trong túi du lịch xuất hiện tảng lớn vết lõm, ở khoảng cách gần, súng lục càng tiện sử dụng hơn súng trường.

Xì xì.

Chỗ bả vai Tô Hiểu xuất hiện máu tươi, hắn lùi về sau hai bước, đây là trải qua đạn lạc đàn hồi trên vách tường bắn trúng hắn.

Cửa cầu thang phía trên truyền tới tiếng bước chân, Tô Hiểu bị chặn đường ở đây.

Khi tiếng súng phía dưới bậc thang thưa thớt, Tô Hiểu tiến lên mấy bước, gần nửa người + đầu + hai tay vươn ra ngoài tường, nhanh chóng kéo cò súng.

Phốc phốc phốc phốc…

Mấy tên thủ vệ bị bạo đầu, một tên thủ vệ vừa định kéo cò súng, viên đạn đã bắn vào trán hắn ta, óc tung tóe.

Đối mặt với thương pháp tinh chuẩn đến khủng bố của Tô Hiểu, những thủ vệ kia lập tức rút về hai bên cầu thang.

Loại cơ hội tốt này sao Tô Hiểu sẽ bỏ qua, hắn quăng súng lục tới tay trái, rút một đoản đao 40 cm từ bên bắp chân phải, xông xuống cầu thang.

Mới lao ra khỏi cầu thang, Tô Hiểu lập tức cúi người, ánh mắt nhanh chóng ngắm nhìn xung quanh.

Còn thừa sáu tên thủ vệ, ba tên cầm súng trường trong tay, hai tên súng lục, một tên cầm lựu đạn. Sáu người lần lượt đứng hai bên cầu thang trái phải, bên trái hai người, bên phải bốn người, trong hai người bên trái, có người cầm lựu đạn.

Súng trong tay Tô Hiểu giơ ngang, hơi thở chậm lại, kéo cò súng.

Phốc.

Tên thủ vệ nắm lựu đạn trúng đạn, phát súng này bắn vào cổ tay hắn ta. Mục tiêu của Tô Hiểu vốn là bắn trúng lựu đạn, nhưng mà sở trường súng ống lv5 không tinh chuẩn tới mức độ bắn chuẩn lựu đạn, huống hồ Tô Hiểu đang di chuyển.

Tô Hiểu chỉ có thể lùi lại, bắn hai phát súng, bắn bạo đầu hai thủ vệ bên trái.

Mới giải quyết hai thủ vệ bên trái, sau eo Tô Hiểu tê rần, trúng đạn. Hắn lập tức lăn một vòng, trên mặt đất bên cạnh xuất hiện từng hố bom.

Phốc phốc phốc.

Tô Hiểu bắn ba phạt, băng đạn súng lục bị bắn hụt, thủ vệ bên phải hai người bị bạo đầu, một người bị bắn trúng yết hầu, một người còn lại thì bưng súng trường, nòng súng nhắm ngay Tô Hiểu.

Đương nhiên là Tô Hiểu biết rõ bên trong có mấy viên đạn, khi viên đạn của hắn bắn hụt, chỉ trong nháy mắt đoản đao trong tay khác tung ra.

Soạt một tiếng, đoản đao đâm vào ngực tên thủ vệ cuối cùng, súng trường trong tay hắn ta mất đi độ chính xác, điên cuồng bắn mấy phát với xi măng gần Tô Hiểu.

Tô Hiểu lập tức rút băng đạn, khi băng đạn còn đang ở giữa không trung, băng đạn mới đã cắm xong, viên đạn lên đạn.

Phốc, phốc.

Hai phát súng, tên thủ vệ cuối cùng bị bạo đầu.

Không phải Tô Hiểu yêu thích bạo đầu, mà vì những thủ vệ này không phải người bình thường, nếu trúng mục tiêu thân người, chỉ cần không xuyên thủng trái tim, sức chiến đấu của bọn họ sẽ không giảm quá nhiều.

Giải quyết tên thủ vệ cuối cùng, đồng thời Tô Hiểu lao nhanh về phía thi thể một thủ vệ, kéo một lựu đạn trên thi thể này xuống.

Bùm!

Tiếng nổ mạnh truyền từ trong cầu thang tới, xung lượng mạnh mẽ đẩy Tô Hiểu lùi lại vài bước.

Bùm, bùm, bùm.

Từng viên lựu đạn nổ vang bên trong cầu thang, Tô Hiểu trốn phía sau một trụ xi măng, lúc này hắn đang ở trong phòng dưới đất cỡ mấy trăm mét vuông.

Trong phòng dưới đất là mấy dãy bàn phẳng thép không rỉ, trên bàn xếp đầy ống nghiệm hoặc cốc chịu nhiệt, ở một bên còn có nhiều túi ni lông hình vuông chứa bột màu trắng.

Một số công nhân mặc trang phục phòng hộ đứng ngây ra trước bàn, có tổng cộng mấy chục người. Một người trong đó chậm rãi lùi về sau, trên bàn cách hắn ta không xa đặt một khẩu súng lục.

Tô Hiểu giơ súng nhắm chuẩn, một phát súng bạo đầu.

Hai giây sau.

“A!”

Mấy chục công nhân hét lên sợ hãi, bọn họ ngồi xổm trên đất, hai tay ôm đầu theo bản năng.

Tô Hiểu vươn tay ném lựu đạn về phía những người này, phần lớn mọi người đều ngồi xổm trên đất không nhúc nhích, nhưng có ba người lập tức nhảy về phía vật chắn, động tác mạnh mẽ.

Phốc, phốc, phốc.

Ba phát súng vang lên, ba công nhân lao về phía vật chắn bị bắn bạo đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận