Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 797: Không ai có thể ngăn cản

Nếu như chỉ có một tên kỵ binh Đại Địa thì không sao, đáng tiếc chính là phía trước xuất hiện mấy chục tên kỵ binh Đại Địa, Tô Hiểu nhận ra đối phương, đối phương giống như cũng nhận ra Tô Hiểu.

Kẻ thù gặp mặt đặc biệt đỏ mắt, không vì những tên này, Tô Hiểu sẽ không bay tới bay lui phía sau hai quân.

Mấy chục tên kỵ binh Đại Địa hung dữ nhìn chằm chằm Tô Hiểu, hắn ta nhận ra Tô Hiểu, nếu không phải lúc trước Tô Hiểu ngăn cản bọn họ xung phong, đoàn kỵ binh Đại Địa nhất định có thể vọt qua cứ điểm Kurotsuchi, trực tiếp đẩy quân đế quốc xuống sườn dung nham đối diện.

- Trận xung phong chữ T.

Mấy chục tên kỵ binh Đại Địa nhanh chóng tập hợp, bọn họ hình thành trận xung phong chữ T cỡ nhỏ, cũng may loại hào quang màu vàng đất có thể liên kết sức mạnh không xuất hiện.

Sau khi kỵ binh Đại Địa tạo thành trận xung phong, quân bộ lạc gần Tô Hiểu bắt đầu lùi về sau, cách xa Tô Hiểu.

Tình huống hiện giờ rất đơn giản, giết tới, sống, bị đỡ được, chết.

Sống chết chỉ cách một đường, máu tươi đỏ bừng từ cằm Tô Hiểu nhỏ xuống.

- Cảm giác này, không tệ.

Tô Hiểu phun ra nước bọt có máu, tràn ngập ý chí chiến đấu, hắn cho Trảm Long Thiểm vào bao, tay phải nắm chuôi đao, tay trái nắm vỏ đao, để ngang Trảm Long Thiểm trước mặt.

300 điểm giá trị pháp lực chuyển hóa thành năng lượng Thanh Cương Ảnh bao bọc trên Trảm Long Thiểm ở trạng thái nằm ngang, Trảm Long Thiểm biến thành hoa mỹ dị thường, mặt ngoài giống như được bao bọc bởi một tầng lôi điện.

Trường đao chậm rãi ra khỏi vỏ, ánh đao sáng như tuyết xuất hiện trên chiến trường, ánh sáng màu lam hiện lên, lam quang này có lực cắt cực mạnh, khí tức của Tô Hiểu bắt đầu càng ngày càng sắc bén.

Trên mặt đất gần đó xuất hiện mấy chục vết tích trảm tinh mịn, cùng lúc đó, khiên phản kích bên cạnh Tô Hiểu biến mất, mấy chục khiên phản kích mới tinh xuất hiện. Lần này khiên phản kích không còn hình lục giác, hình dạng có chút hỗn độn, nếu tổ hợp lại khiên phản kích sẽ phát hiện, thứ này giống như một cái áo giáp toàn thân, áo giáp do khiên năng lượng tạo thành.

Khiên phản kích hình dạng khác nhau bay về phía Tô Hiểu, mấy chục mặt khiên phản kích ghép thành áo giáp toàn thân trên người Tô Hiểu, ngay cả đầu cũng bảo vệ ở bên trong. Tô Hiểu được bọc trong áo giáp năng lượng, lát nữa hắn muốn sử dụng chiêu với tốc độ rất nhanh, phải đảm bảo an toàn của bản thân trước đã, tránh đánh vào vũ khí của kẻ địch.

Cơ bắp trên chân Tô Hiểu thoáng nhô lên, cơ thể cúi thấp, đôi mắt mấy chục kỵ binh Đại Địa nghiêm túc hơn, bọn họ nhận ra được Tô Hiểu rất khó dây.

Mấy chục kỵ binh Đại Địa đã bố trí trận xung phong, động tác của bọn họ chỉnh tề, cùng vỗ lợn rừng dưới người.

“Ô la la la…”

Mấy chục kỵ binh Đại Địa xông tới trước mặt Tô Hiểu, tuy không sánh bằng khí thế xung phong của mấy nghìn kỵ binh Đại Địa, nhưng cũng rất kinh người, giống như muốn xung nát tất cả mọi thứ trước mặt, quyết chí tiến lên, phía sau tràn ngập tro bụi.

Đối mặt với mấy chục kỵ binh Đại Địa đang nhanh chóng lao tới, Tô Hiểu nhất định phải nhanh chóng giết sạch, nếu bị những tên này quấn lấy, hi vọng hắn phá được vòng vây rất nhỏ, phải biết rằng, xung quanh hắn còn có binh sĩ bộ lạc lên tới hàng ngàn, hàng vạn.

Cứ điểm Kurotsuchi đang ở trước mắt, Tô Hiểu hít sâu một hơi, cúi thấp cơ thể.

- Phá Không.

Vèo một tiếng, bùn đất chỗ Tô Hiểu tung tóe, giống như một quả bom nổ tung dưới chân hắn.

Coong!

Trảm mang màu lam thẳng tắp lóe lên trên chiến trường, trảm mang này thẳng tắp lướt qua mấy chục tên kỵ binh Đại Địa.

Trảm mang màu lam nhằng nhịt đánh chém khắp nơi lóe qua khu vực nổ tung, chỗ “Phá Không” đi qua, từng kỵ binh Đại Địa bị chém nát.

Chỉ trong nháy mắt, mấy chục kỵ binh Đại Địa chỉ còn lại bốn người sống, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều tay chân cụt.

Trên sườn đá cứ điểm Kurotsuchi, Tô Hiểu lảo đảo hai bước, “Phá Không” có gánh nặng không nhỏ đối với cơ thể, hắn từng dùng chiêu này đối phó Anh Hùng Vương.

“Phá Không” là một chiêu thức Tô Hiểu tự khai phá, uy lực đánh chém vượt qua Hoàn Đoạn, mà chiêu này có một chỗ tốt, bất cứ là đấu đơn hay đấu nhiều đều được.

Nếu như dùng “Phá Không” đánh chém một kẻ địch, lực đánh chém nhỏ hơn một chút, nhưng trảm kẻ địch bị thương, chỉ trong nháy mắt năng lượng Thanh Cương Ảnh và ánh đao cùng lúc xâm nhập vào trong cơ thể kẻ địch, mấy giây sau hình thành Ảnh Thứ trong cơ thể kẻ địch, khiến trọng thương bên trong hoặc giết chết kẻ địch.

Còn dùng “Phá Không” đối phó một đám kẻ địch, chuyện đó cần hoàn toàn phóng thích lực đánh chém “Phá Không”, làm như vậy hiệu suất càng cao hơn, lúc trước chỗ “Phá Không” đi qua đánh chém nổ tung, chính là hiệu quả của hoàn toàn phóng thích lực đánh chém “Phá Không”.

Cuối cùng Tô Hiểu cũng giết tới cứ điểm Kurotsuchi, hắn như kỳ tích từ phía sau quân bộ lạc giết tới phía trước chiến tuyến, cái giá lớn là hắn rất muốn lập tức nằm trên đất ngủ một giấc.

Nhưng mà mọi chuyện còn chưa kết thúc, Tô Hiểu còn phải giết qua đỉnh cứ điểm Kurotsuchi, đến sườn dung nham đối diện, đến nơi đó có thể nghỉ ngơi một lát, hắn thực sự quá mệt mỏi.

Kéo cơ thể mệt mỏi, Tô Hiểu múa đao chém mấy binh sĩ bộ lạc gần đó, sau khi mở ra một đường máu, hắn đi tới đỉnh cứ điểm Kurotsuchi.

- Giết!

- Cứu mạng…

- Chân của ta, chân của ta ở đâu?

Tiếng la giết cùng với tiếng binh sĩ kêu rên nối thành một vùng, Tô Hiểu một cước đá gãy cổ một tên người lùn, phía trước cách hắn không xa xuất hiện quân đế quốc.

Một tên đế quốc xông tới gần Tô Hiểu, vung kiếm chém tên người lùn bị Tô Hiểu đá ngã xuống.

Xì xì, xì xì…

Máu tươi và thịt nát bay ngang, tên binh lính đế quốc nghiến răng, trên mặt đầy giọt máu bắn lên, mãi đến khi chặt nát người lùng, hắn ta mới dừng tay.

- Chú lùn này thành thật hơn nhiều.

Binh lính đế quốc đá một cái vào thi thể người lùn, thực ra tên người lùn này đã bị Tô Hiểu đá gãy cổ, binh sĩ này chỉ muốn xả giận, mấy phút trước, chiến hữu của tiểu đội hắn ta đã chết trong tay người lùn.

Tình cảnh này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trên chiến trường, chiến tranh vì thù hận mà bùng nổ, sau khi chiến tranh bùng nổ, càng có thù hận lớn hơn xuất hiện, lấy vòng tuần hoàn ác tính này, cuối cùng hai bên trở thành tử địch.

Đế quốc và bộ lạc chính là tử địch, hai bên chiến tranh rất lâu, căn bản không có khả năng hòa giải, cho dù vương tộc hai bên muốn hòa giải đều không thể.

Một khi hòa giải, trong đế quốc và quân bộ lạc đều xuất hiện quân phản kháng, quân phản kháng sẽ dùng tất cả biện pháp lật đổ vương tộc hiện giờ, thay vào đó tiếp tục chiến tranh, mục đích rất đơn giản là báo thù.

Thực ra chiến tranh đến bây giờ, vương tộc hai bên đều muốn dừng chiến, ví dụ như tướng lĩnh đế quốc Long Đằng thu hẹp hơn một chút, ít nhất để bình dân của bộ lạc liên minh không còn chịu đói, so với tiêu hao tài nguyên trong chiến tranh, nhường một ít lãnh thổ không tính là quá dồi dào thực sự không có gì.

Nhưng mà hai bên đều cưỡi hổ khó xuống, bọn họ đã chiến tranh quá lâu, càng đáng sợ hơn là hai bên đều có chút quen thuộc chiến tranh, bộ lạc liên minh thậm chí sẽ dùng chiến tranh cắt giảm nhân khẩu, để tránh trong lãnh thổ xuất hiện nạn đói quy mô lớn.

Tô Hiểu không để ý tới quan hệ phức tạp giữa đế quốc và bộ lạc, hiện giờ hắn chỉ muốn biết, rốt cuộc trận chiến này phải kéo dài tới bao giờ.

Sau lưng Tô Hiểu chính là quân đội bạn, điều này khiến Tô Hiểu cảm thấy ổn định hơn không ít, ít nhất là có đường lui.

Lúc trước Cự Nhân tộc còn đang trên cứ điểm đã lùi về sau, bọn họ là chiến lực quan trọng của phía đế quốc, đặc biệt dùng để đối phó bộ đội tinh nhuệ bên bộ lạc.

Tuy Cự Nhân tộc hùng hổ, nhưng bọn họ e sợ “bình thiêu đốt ma trơi xanh”, hơn nữa số lượng Cự Nhân tộc ít, không phải năng lực sinh sản của người khổng lồ ít, mà vì tập tục nào đó dẫn tới loại nguyên nhân này, loại tập tục đó vương tộc đế quốc muốn hủy bỏ nhiều lần, kết quả suýt nữa khiến Cự Nhân tộc phản loạn, cuối cùng sống chết mặc bay.

Cự Nhân tộc có 600 ~700 năm tuổi thọ, người khổng lồ 50 tuổi mới được coi đi vào thanh niên, khi đó người khổng lồ mới biết cân nhắc tới vấn đề sinh sản.

Nhưng mà ánh mắt của người khổng lồ nữ rất cao, bọn họ chỉ thích phối ngẫu mạnh mẽ, cứ như vậy, Cự Nhân tộc đã có một trận quyết đấu, đánh thắng cưới được vợ, thua chỉ có thể thành lưu manh tự mình tuốt, còn cả đời không thể cưới vợ, bởi vì bọn họ là người thất bại, đây chính là tập tục của Cự Nhân tộc, chỉ có người thắng mới có quyền sinh dục, khôn sống mống chết, cá thể mạnh mẽ mới có cơ hội tiếp tục sinh sôi, lấy chuyện này đảm bảo mạnh mẽ của Cự Nhân tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận