Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 861: Mã Bàn Tử

Bên trong cửa hàng trang sức, Mã Bàn Tử dựa vào ghế sofa, lão ta ngậm một điếu thuốc, đôi mắt nhìn thẳng trần nhà, trên bàn trà trước người có đặt một địa lôi dính đầy bùn đất.

Kíp nổ viên địa lôi này đã được gỡ bỏ, Tô Hiểu không bố trí địa lôi hình thức phát động càng nguy hiểm hơn ở sân sau, hắn cần là cảnh giới, không dùng địa lôi giết địch.

Cho dù Mã Bàn Tử giẫm địa lôi nổ tung, nhiều nhất chính là tạo ra tiếng vang rất to, lực sát thương thực tế, chỉ khiến Mã Bàn Tử nổ ngã mà thôi.

- Ta nói này, ngươi đây là quá hùng hổ, sân sau chôn địa lôi, nghề nghiệp lúc trước của ngươi không phải sát thủ sao, sao ta cảm thấy ngươi giống gián điệp hơn.

Mã Bàn Tử run rẩy hút điếu thuốc an ủi, lão ta không rõ uy lực thực tế của viên địa lôi này, chỉ cho rằng thứ này sẽ nổ lão ta thịt nát bay ngang, giống y như trong phim điện ảnh.

- Mìn phóng cảnh báo BKT-35, thứ này nhiều nhất xem như là món đồ chơi chiến tranh, tính chất plastic, do một đồng liêu nào đấy phát minh ra, tiếng nổ mạnh tương tự với nổ tung. Ngươi có thể hiểu thế này, lúc trước ngươi nhiều nhất xem như giẫm lên một viên pháo nổ tung kéo dài 15 giây mới nổ, nhiều nhất nổ ngươi lờ mờ, không cần phải sợ như thế.

Tô Hiểu nhấc một túi du lịch màu đen, từ trong phòng hầm ngầm đi tới.

- Nói rất ung dung, lúc đó ta suýt bị dọa tiểu ra quần.

Mã Bàn Tử liếc một cái.

- Nhưng mà, thứ này ngươi bố trí bao nhiêu?

- Mấy chục viên.

Tô Hiểu ngồi sau quầy bar, đặt túi du lịch lên trên bàn gỗ ở quầy bar.

- Ngươi đúng là có bệnh.

Mã Bàn Tử hút điếu thuốc xong, đột nhiên nở nụ cười.

- Ta như vậy có tính giẫm lên lôi nhân không? Đáng tiếc, chuyện này không thể tuyên dương với bên ngoài.

Mã Bàn Tử đối với chuyện của Tô Hiểu luôn miệng kín như bưng, Tô Hiểu vẫn tính tin tưởng Mã Bàn Tử, dù sao Mã Bàn Tử giúp hắn tị nạn mấy lần.

Lúc trước khi Tô Hiểu báo thù, từng bị sát thủ khác truy sát, trong lúc vô tình Mã Bàn Tử biết được chuyện này, đã ném chìa khóa nhà ở quê cho Tô Hiểu, ý là Tô Hiểu đến quê nhà lão ta tị nạn. Mà sau đó, Mã Bàn Tử cũng biến mất một thời gian.

Lúc trước Tô Hiểu và Mã Bàn Tử chỉ có thể coi là bạn bè bình thường, nhưng mà địa điểm đối phương cho đủ hẻo lánh, hắn tị nạn ở ngay gần hương trấn, hơn nữa quê nhà Mã Bàn Tử bố trí trang bị cảnh giới.

Sự thực chứng minh, lúc trước chỉ tính là bạn bè bình thường Mã Bàn Tử không bán Tô Hiểu, sau đó, Tô Hiểu tin tưởng Mã Bàn Tử hơn nhiều.

Tuy Mã Bàn Tử là “đại sư phong thủy dởm”, nhưng lão ta thuộc loại giang hồ bịp bợm có lương tri, hơn nữa tên này rất có nghĩa khí.

Tô Hiểu ngồi phía sau quầy bar, mùi tương tự dầu máy truyền ra. Mũi Mã Bàn Tử khịt khịt, có chút ngạc nhiên tiến lên trước.

- Mẹ nó! Ngươi đổi nghề kinh doanh súng đạn à?

Chẳng trách Mã Bàn Tử kinh ngạc như vậy, lúc này trên bàn gỗ sau quầy bar bày ba khẩu súng, cùng với một đống linh kiện súng.

Khi Tô Hiểu làm sát thủ cơ bản không cần súng, nhưng chuyện này không trở ngại hắn thu gom một số vật phẩm súng ống không tệ lắm. Thường pha trộn trong thế giới hắc ám, hắn kiếm được không ít các loại súng ống, đều dùng cho thu gom.

Lúc này trên bàn gỗ có tổng cộng ba khẩu súng, một khẩu súng lục, một khẩu súng tự động, một súng ngắm bán tự động.

Với mắt nhìn của Tô Hiểu hiện giờ, tính năng thực chiến của ba khẩu súng này thiên về trung đẳng, không phải lý tưởng nhất, cũng may đủ cho sử dụng.

Nhưng mà, lúc trước hắn không tính hiểu rõ súng ống, kiếm được súng xong, cơ bản là bắn một phát, rồi cất giữ vĩnh viễn. Chuyện này dẫn tới súng ống vì thời gian dài không bảo dưỡng, xuất hiện nhiều vấn đề, hiện giờ hắn đang giải quyết những vấn đề này.

Bởi vì đã lâu không tiếp xúc với đám con buôn vũ khí ở thế giới hiện thực, Tô Hiểu lại nghĩ kiếm được súng rất phiền phức, về phần hắn thu gom súng ống, có thể sử dụng bình thường chỉ có mấy cái này, trong đó súng tự động có nguy cơ tạm dừng bất cứ lúc nào.

Tô Hiểu mở toàn bộ ba khẩu súng, với mức độ hiểu biết về súng ống của hắn hiện giờ, giải quyết vấn đề của ba khẩu súng này vô cùng đơn giản.

Súng lục là M9, lượng đạn là 15 phát, súng dài 217 mm, nặng 1.1 kg, đầu đạn sơ tốc 390 mét/giây, tuổi thọ toàn súng lớn hơn 5000 phát, uy lực coi như không tệ.

Súng tự động HK-416, lượng đạn 30 phát, đạn 5.56x45mm, thường cưỡng chế thu gom.

Còn súng ngắm bán tự động, Tô Hiểu đã từ bỏ, hắn được khẩu súng này xong bắn mấy phát, với mức độ xạ kích lúc trước của Tô Hiểu, phát huy đủ “bắn cái nào chỉ cái đó”, lòng tự ái bị thương rất nặng, bị Hải Đông cười nhạo rất lâu, sau đó bỏ mặc khẩu súng này, chưa từng bảo dưỡng, cộng thêm hoàn cảnh ẩm ướt của tầng hầm xi măng, dẫn tới khẩu súng này đã nửa báo hỏng, mức độ sửa khó hơn chế tạo.

Sau khi tỉ mỉ bảo dưỡng súng lục và súng tự động, Tô Hiểu nhìn hai ống hãm thanh một dài một ngắn, khóe miệng hơi nhếch lên.

Có trời mới biết lúc trước hắn trúng tà gì, lại tìm người cải tạo hai khẩu súng này thành trang bị có thể chuyên cách âm.

Súng lục còn đỡ, còn súng tự động, lúc trước Tô Hiểu sửng sốt phát hiện, thứ này lắp ống hãm thanh xong, tiếng súng vẫn không nhỏ, mà trong tình huống cần sử dụng súng tự động, truyền ra tiếng súng hay không thực ra đã không quan trọng, huống hồ ống hãm thanh không có hiệu quả tốt như dự đoán, nhiều nhất là bảo vệ thính lực.

Ống hãm thanh chỉ là xưng hô thông tục, chân chính gọi là ức chế nòng súng, khi giảm xạ kích sinh ra tạp âm và ánh lửa, cũng sẽ hạ thấp tốc độ bắn của viên đạn.

Tô Hiểu bảo dưỡng cho hai khẩu súng xong, ít nhất đảm bảo hai khẩu súng sẽ không tạm dừng hoặc nổ tung. Còn độ chính xác xạ kích, vậy chỉ có thể dựa vào vận may + thương pháp.

- Tô Hiểu, ngươi muốn đi cướp ngân hàng à?

Đôi mắt Mã Bàn Tử lộ ra ánh sáng, ánh mắt nhìn hai khẩu súng tràn ngập lửa nóng, rất rõ ràng, đây là lần đầu tiên lão ta nhìn thấy súng thật.

- Đây là… M416 sao?

Mã Bàn Tử nhìn súng tự động trên bàn.

- Hả? Ngươi biết rõ về súng ống à?

- Đương nhiên, tối qua ta còn dùng nó diệt một đội.

- Hả?

Tô Hiểu đánh giá Mã Bàn Tử từ trên xuống dưới.

- Khụ, trong game…

Tô Hiểu biết rõ, HK-416 là một khẩu súng kinh điển, Mã Bàn Tử biết rõ thực ra không kỳ lạ.

- Muốn thử không?

- Có thể chứ?

- Đương nhiên… Không được.

Súng tự động cho dù có ống giảm thanh cũng tạo ra âm thanh không nhỏ, lúc trước Tô Hiểu còn hoài nghi, có phải con buôn vũ khí kia bán cho hắn hàng giả.

- Súng tự động không được, súng lục thì có thể.

Tô Hiểu cắm băng đạn cho súng lục, lắp ống giảm thanh, mở chốt an toàn, cũng nói cho Mã Bàn Tử phương thức cơ bản sử dụng súng lục.

- Đến phòng dưới đất, nhớ đóng cửa.

Mã Bàn Tử nhận lấy súng lục, lại cầm hai băng đạn, vô cùng hưng phấn đi tới phòng dưới đất.

- Nhớ hai tay nắm chặt, lực đàn hồi của súng lục cũng không nhỏ, đừng bạo đầu mình. Còn nữa, bắn về phía rương gỗ dưới đất.

- Biết rồi.

Mã Bàn Tử rầm một tiếng đóng cửa lại, rất nhanh trong phòng dưới đất truyền ra tiếng súng nhẹ nhàng.

Khi Tô Hiểu thu dọn xong hành lý, xách theo túi du lịch đi tới cửa phòng dưới đất, Mã Bàn Tử đang cởi băng đạn, cắm băng đạn cuối cùng vào.

Chỉ thấy Mã Bàn Tử ngồi xổm trung bình tấn, hai tay nắm súng, cánh tay hơi cong lên. Ngay khi Mã Bàn Tử kéo cò súng, hai cánh tay lão ta duỗi ra.

Nhìn thấy động tác xạ kích này, Tô Hiểu lập tức liên tưởng tới, chẳng lẽ đây chính là xạ kích pháp của hán gian trong truyền thuyết? Hắn lùi tới bên cạnh vách tường theo bản năng.

Phốc phốc phốc…

Hai tay Mã Bàn Tử trước sau co duỗi, bắn không biết trời đâu đất đâu, thấy tình cảnh này khóe miệng Tô Hiểu không khỏi co giật.

- Hăng hái.

Mã Bàn Tử bắn hết đạn xong, còn thổi với nòng súng, nụ cười thỏa mãn trên mặt lộ ra một chút hèn mọn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận