Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 450: Điều Kiện

Nhiệm vụ chính của Tô Hiểu hiện giờ là lấy được la bàn trong tay lão Baltic.

Mấy ngày trước còn có thể may mắn sinh tồn ở khu vực đất đỏ, nhưng đến mấy ngày cuối cùng thì khác.

Tô Hiểu đã cảm nhận được, đến ngày thứ hai, Luân Hồi Nhạc Viên đã tăng độ khó sinh tồn lên.

Ở trong bộ tộc của lão Baltic có đồ ăn và nước ngọt, nhưng nơi này không phải nơi có thể ở lâu, năm ngày đầu thí luyện sinh tồn ở đây cũng không có vấn đề, năm ngày sau độ khó của khu vực đất đỏ sẽ rất khủng bố.

Theo lão Baltic đi vào trong bộ lạc, trong bộ lạc có rất ít đàn ông, không cần nghĩ cũng biết, đàn ông đều đi tiền tuyến đối phó trùng tộc.

Đi không lâu, một gian nhà đá to xuất hiện trong tầm mắt.

Nhà đá này nằm ở trung tâm vị trí bộ lạc, rất dễ thấy trong nhà đá thấp bé hơn nhiều.

Trên cột nhà đá có một thẻ gỗ, trên thẻ gỗ điêu khắc một cái dây leo.

Dây leo này giương nanh múa vuốt, như muốn nuốt sống người ta, giống như sống lại.

Ánh mắt Tô Hiểu lấp lóe, trong bộ lạc nhỏ chỗ bị hắn diệt cũng có loại dây leo này, loại dây leo ở bộ lạc nhỏ là đồ đằng, ở bộ lạc lão Baltic thì khác, loại dây leo này giống như chỉ là một đánh dấu nào đó.

- Vào trong ngồi đi.

Lão Baltic đi vào trong nhà đá, trong phòng đá không có vật phẩm nào, xung quanh phòng đặt một ít xương sọ động vật, chính giữa nhà đá trải lông thú.

Lão Baltic ngồi khoanh chân trên bộ lông, Tô Hiểu và đối phương ngồi đối diện nhau, Bố Bố không tới gần bộ lông kia, màu bộ lông trắng đen khiến Bố Bố rất hoảng sợ.

Lão Baltic ngồi xuống mở miệng:

- Ngươi muốn rời khỏi khu vực đất đỏ đúng không?

Tô Hiểu gật đầu, đây là chuyện rõ rành rành.

- Được rồi, chúng ta bàn điều kiện đi.

Lão Baltic để la bàn ở trước người.

- Đây là đường tắt duy nhất rời khỏi khu vực đất đỏ, không có nó ngươi không thể rời khỏi khu vực đất đỏ.

- Hả?

Tô Hiểu không kịp hỏi chuyện gì, lão Baltic đã chủ động nói.

- Ta không biết ngươi tiến vào khu vực đất đỏ thế nào, nhưng ta có thể cho ngươi xem một phần bản đồ.

Lão Baltic đứng dậy, đi tới phía sau bình gốm móc một tấm da động vật ra.

Da động vật được đặt trước mặt Tô Hiểu, hắn phát hiện đây là một bản đồ vẽ bằng than đơn sơ.

Cho dù hơi thô ráp, nhưng đây là bản đồ đảo Thôn Phệ.

Kết cấu của đảo Thôn Phệ rất thú vị, cả tòa đảo không phải là một vùng, khu vực đất đỏ là trung tâm đảo Thôn Phệ, xung quanh khu vực đất đỏ là một vòng vách núi.

Chiều ngang vách núi rộng mấy chục mét, sâu không thấy đáy, cho nên muốn rời khỏi khu vực đất đỏ thì hơi khó khăn.

Tuy xung quanh khu vực đất đỏ là một vòng vách núi, nhưng không phải không có phương pháp rời đi.

Hai bên trước sau khu vực đất đỏ mỗi bên có một cầu đá thiên nhiên, cầu đá nối với khu vực bình thường, hai cầu đá này thì có một cầu đá đã bị tổn hại một nửa, bây giờ chỉ còn một cái.

- La bàn chỉ về phía cầu đá này, cho nên ngươi muốn nhanh chóng rời đi thì phải dùng tới nó, ít nhất cần mười ngày, nhưng có la bàn, từ nơi này đến cầu đá chỉ cần một ngày.

Cho dù những lời lão Baltic nói không thể tin hoàn toàn, nhưng độ tin cậy không thấp.

Đúng là Tô Hiểu nhìn thấy vách núi, lúc trước hắn đi theo rìa rất lâu, nhưng vì trên đường đi gặp trở ngại quá nhiều, hắn chỉ có thể từ bỏ rồi.

Trước tiên không nói tới địa hình gần vách núi, riêng sinh vật chiếm giữ ở vách núi đã đủ trí mạng.

- Đây là nơi nào?

Tô Hiểu chỉ một vùng rừng rậm ranh giới đảo Thôn Phệ.

- Đây là vùng rừng rậm màu đen, vùng cấm trong vùng cấm, nếu không muốn chết thì đừng đi vào đó.

Địa hình của đảo Thôn Phệ lần này Tô Hiểu đã nắm rõ hoàn toàn.

Xa nhất phía ngoài đảo Thôn Phệ là một vùng rừng rậm, đây chính là vùng rừng rậm màu đen, chiếm diện tích lớn nhất.

Trong vùng rừng rậm màu đen là khu vực bình thường, nơi này an toàn nhất, hơn nữa tài nguyên giàu có nhất.

Lại đi về trung tâm là một vòng vách núi, một bên khác vách núi là khu vực đất đỏ.

Nếu như nhìn đảo Thôn Phệ từ trên không, sẽ phát hiện đảo này như một tấm bia ngắm, hồng tâm màu đỏ là khu vực đất đỏ, bên ngoài trung tâm màu lục là khu vực bình thường, vòng ngoài cùng màu đen là rừng rậm màu đen.

Sau khi biết rõ tình hình đảo Thôn Phệ, Tô Hiểu càng muốn rời khỏi khu vực đất đỏ.

- Nói điều kiện của ngươi đi.

Nếu muốn giao dịch, vậy thì đi thẳng vào vấn đề đi.

Lão Baltic ra hiệu cho mấy tên thổ dân trong nhà đá ra ngoài trước.

- Byakuya, hẳn là ngươi từng gặp “chiến sĩ Huyết Đằng” rồi.

- Chiến sĩ Huyết Đằng?

- Đúng vậy, trên người ngươi có mùi máu tanh của bọn họ, đừng phủ nhận chuyện này, mùi máu tanh của bọn họ rất đặc biệt.

Tay Tô Hiểu tới gần chuôi đao, trên mặt là nụ cười nhìn lão Baltic.

- Có khả năng từng gặp, giết mấy chục người.

Lão Baltic kêu một tiếng đứng dậy, nhưng đúng lúc này, một lưỡi đao sắc chống đỡ ở cổ lão ta.

- Ngươi giết bọn họ sao? Paulie cũng bị ngươi giết à, quá tốt rồi!

Lão Baltic giơ tay ra hiệu mình không có địch ý, hưng phấn ở trên mặt không thể che giấu được.

- Paulie? Chưa từng nghe tới.

- Một người Asenman sử dụng thổi tiễn.

- Là tên kia à.

Tô Hiểu gật đầu, chuyện đã tới nước này không cần phải giấu diếm, cùng lắm thì giết xông ra ngoài.

- Cảm tạ ngươi từ tận đáy lòng.

Lão Baltic biết đám thổ dân kia chết giống như rất vui vẻ.

- Em trai “thân ái” của ta, cuối cùng cũng chết rồi.

Lão Baltic đi dạo trong nhà đá, trên gương mặt không che giấu chút vui mừng nào.

- Xem ra ta giết đối thủ cạnh tranh giúp ngươi rồi, lẽ nào không có cảm ơn?

Lão Baltic dừng đi dạo, ngồi đối diện Tô Hiểu.

- Không có cảm ơn.

- Nằm trong dự liệu.

Lão Baltic đánh giá Tô Hiểu từ trên xuống dưới.

- Ngươi giết bọn họ buổi tối đúng không?

- Hả?

Tô Hiểu nghi ngờ nhìn lão Baltic.

- Đừng nghi ngờ, nếu như là ban ngày, còn trong tình huống có mặt trời, người chết sẽ là ngươi.

Lão Baltic tận mắt thấy Tô Hiểu giết địch trên chiến trường, nhưng lão ta vẫn nói như vậy.

- Ban ngày? Mặt trời?

Tô Hiểu lẩm bẩm, không tiếp tục truy hỏi.

- Đúng rồi, lúc ngươi giết chết đám Paulie, có phát hiện thứ gì trong bộ lạc bọn họ không? Ví dụ như tinh thể trong suốt, hoặc hạt giống màu đen.

Tinh thể trong suốt Tô Hiểu đoán là kết tinh linh hồn, còn hạt giống màu đen hắn không nghĩ ra được là thứ gì.

- Không phát hiện.

Cho dù phát hiện Tô Hiểu cũng không nói.

- Thật đáng tiếc, chúng ta tiếp tục bàn chuyện la bàn.

Lão Baltic im lặng mấy phút, một lúc lâu sau mở miệng nói:

- Ta có thể cho ngươi la bàn, nhưng ngươi phải làm một chuyện giúp ta.

Đây là kết quả nằm trong dự liệu.

- Chuyện gì?

Tô Hiểu đã chuẩn bị sẵn sàng cướp, bên trong nhà đá chỉ có lão Baltic.

- Là như vầy, ba ngày sau bọn ta sẽ khai chiến với trùng tộc, loại chiến tranh này là tình huống rất bình thường, nhưng quy mô không nhỏ, bọn ta chuẩn bị điều động 1 vạn năm ngàn người.

Bộ lạc Asenman có tổng cộng 50 ngàn thành viên chiến đấu, điều động 15 ngàn đã không ít.

- Sau khi khai chiến làm một chuyện giúp ta, đến sào huyệt trùng tộc đoạt một thứ.

- Không thể.

Tô Hiểu kiên quyết từ chối, trùng tộc nhất định không dễ trêu, huống chi là sào huyệt của đối phương.

- Khoan hãy từ chối.

Lão Baltic cười khẽ một tiếng, giống như đã sớm nghĩ tới Tô Hiểu sẽ từ chối.

- Ta đi với ngươi.

Rất rõ ràng, lão Baltic làm không phải vì bộ tộc, thậm chí là việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng, bằng không sẽ không tìm một người ngoài như Tô Hiểu giúp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận