Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 624: Hố Lẫn Nhau

Rất nhiều Khế Ước Giả dùng hết tốc lực chạy băng băng, bộ dạng giống như muốn ăn tươi nuốt sống Tô Hiểu.

Tô Hiểu quay đầu nhìn phía sau, số lượng Khế Ước Giả không ít, hơn nữa sau khi chiến đấu với Cự Quái Độc Nhãn khiến hắn bị thương không nhẹ, lúc này bị bao vây rất không ổn.

Phía sau là tiếng la ngút trời, nhưng đến chỗ Bố Bố thì thay đổi, lúc con hàng này chạy băng băng thì lè lưỡi ra, đôi môi đón gió phấp phới.

Số lượng truy binh không ít, nhưng tốc độ của truy binh không nhanh bằng Bố Bố, ở phương diện chiến đấu Bố Bố rất tầm thường, nhưng chạy trốn thì tuyệt đối số một.

- Có gan thì đánh một trận! Con mẹ nó đừng chạy!

Một Khế Ước Giả phát hiện Tô Hiểu càng chạy càng xa, hắn ta phát ra tiếng hét không cam lòng, từ hành động ném rìu ra của hắn ta có thể nhìn ra được, lúc này hắn ta tuyệt vọng cỡ nào.

Bố Bố chạy thật sự quá nhanh, rất nhiều Khế Ước Giả chỉ có thể ăn tro ở phía sau, có lẽ đây là “chạy nhanh như chó” trong truyền thuyết.

Năm phút sau, Bố Bố biến mất trong tầm mắt của rất nhiều Khế Ước Giả, đám Khế Ước Giả dồn dập dừng lại.

- Dừng, tên này chạy nhanh lắm.

- Còn cơ hội, nhất định là hắn ta sẽ ở lại thành phố Yorknew.

Nghe thấy câu này, mấy Khế Ước Giả đều cười nhạt.

- Ở Yorknew thì thế nào? Ngươi dám đơn độc đi tìm hắn ta không? Tên này một mình đấu với sinh vật cấp lãnh chúa đấy.

- Ồ...

Tên Khế Ước Giả nổi giận đùng đùng không nói tiếp nữa.

- Hay là, chúng ta tạo thành liên minh?

Sau khi một Khế Ước Giả mở miệng, chính hắn ta cũng không nhịn được cười ra tiếng, tuy rương báu màu vàng nhạt quý giá, nhưng không có giá trị liên minh.

- Quên đi, coi như là tới xem trò vui, ban đầu cũng đã nghĩ tới chuyện không đạt được rương báu màu vàng nhạt.

Đám Khế Ước Giả làm bộ tản đi, đi chưa được mấy bước thì đều dừng lại.

- Các ngươi còn chưa rút à?

- Không phải là ngươi cũng không đi à?

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thi thể không đầu của Cự Quái Độc Nhãn, thứ này có thể bán ra giá cao ở thế giới Hunter, chỉ cần có tiền lời thì có thể tham gia buổi đấu giá, do đó vững vàng vượt qua thế giới diễn sinh này.

Đám Khế Ước Giả không dám làm xằng làm bậy ở thế giới Hunter, muốn kiếm được tiền tốt nhất là thông qua thủ đoạn chính quy.

Thế giới Hunter không phải là thế giới không có chính phủ, nơi này có năm chính phủ cỡ lớn, càng đáng sợ chính là năm chính phủ cỡ lớn này còn ở trạng thái liên hợp, hơi tương tự Liên Hợp Quốc, năm đại chính phủ này gọi chung là V5.

V5 mới thật sự là khủng bố, bọn họ nắm giữ khoa học kỹ thuật tiên tiến ở thế giới Hunter.

Ở trong vở kịch, Chimera Ant xâm lấn, đồng thời chiếm lĩnh một tiểu quốc, thế lực V5 căn bản không đứng ra, chỉ cho hiệp hội thợ săn tin tức, hiệp hội thợ săn lập tức phái người tới, cuối cùng hội trưởng của hiệp hội thợ săn đồng quy vu tận với Ant King.

Từ đầu tới cuối, V5 căn bản không coi Chimera Anta là uy hiếp, hiệp hội thợ săn chỉ là một tổ chức vũ lực dân gian được thế lực V5 thừa nhận, cho các loại đặc quyền mà thôi.

Cho nên nói, chỉ cần hiểu rõ nhất định đối với thế giới Hunter, sẽ không dám làm xằng làm bậy ở đây, làm ra chuyện khiến người khác chú ý.

Bị hiệp hội thợ săn hoặc chính phủ địa phương nhìn chằm chằm là việc nhỏ, nếu như bị V5 nhìn chằm chằm, đừng nói là Khế Ước Giả cấp hai, Khế Ước Giả cấp năm trở xuống chắc chắn phải chết, đây là giáo huấn đẫm máu.

Ở dưới loại hạn chế này, muốn kiếm được số tiền lớn ở thế giới Hunter không đơn giản, cho nên đám Khế Ước Giả đều nhìn chằm chằm thi thể của Cự Quái Độc Nhãn, vật này có thể bán được rất nhiều tiền, mười mấy ức Jeni không thành vấn đề.

- Thi thể này thuộc về ta.

Một gã đại hán mới mở miệng, máu tươi bắn ra tung tóe, có người chém cánh tay của Cự Quái Độc Nhãn.

Có người này dẫn đầu, tình cảnh rất sôi động, có người băm thây Cự Quái Độc Nhãn, cũng có người vì khí quan của Cự Quái Độc Nhãn mà ra tay đánh nhau, nhưng đám Khế Ước Giả tương đối kìm nén, tất cả mọi người đều biết thứ này không đáng để liều mạng.

Phía trên bồn địa, hai bóng người đội mũ trùm nhìn một màn phía dưới.

- Xem ra thông tin không sai, thi thể này đúng là Cự Quái Độc Nhãn, chúng ta đã tới chậm.

- Làm sao bây giờ? Phía trên muốn con độc nhãn kia, vật kia có thể hiến cho V5, rồi nhận được hảo cảm của V5.

- Còn có thể làm gì, đuổi theo tên cưỡi sói kia, sau đó giết chết hắn ta, có thể lần theo mùi không?

- Không thành vấn đề.

Hai bóng người lắc mình rời đi, đi thẳng về phía Tô Hiểu rời đi.

..

Thành phố Yorknew, trong một phòng khách ở khách sạn xa hoa.

Bên trong phòng vệ sinh truyền tới tiếng nước ào ào, hơi nóng bốc lên.

Tô Hiểu đứng trước vòi phun, nước làm trôi vết máu trên người hắn xuống, cầm lấy ống nghiệm thô to, mặt ngoài ống nghiệm đầy máu đen.

Dùng nước rửa sạch máu ở mặt ngoài ống nghiệm, bên trong đựng đầy dung dịch sáng rực, trong dung dịch ngâm một con mắt to, trên nhãn cầu có mười mấy con ngươi màu đen.

Tô Hiểu gõ ống nghiệm, mười mấy con ngươi màu đen trên nhãn cầu chậm rãi mở ra, sau khi âm thanh biến mất lại khôi phục như ban đầu.

Con mắt này không có ý nghĩa thực tế, nếu như là ở thế giới diễn sinh khác có lẽ không đáng giá, nhưng ở thế giới Hunter thì khác, nơi này có nhiều nhà sưu tập rất kỳ lạ, vì những thứ này bọn họ có thể đánh đổi rất lớn.

Nhãn cầu của quái thú đến từ lục địa hắc ám, còn là con mắt có thể cảm nhận âm thanh, có thể nói là tràn đầy mánh lới.

Lúc đầu Tô Hiểu không biết con mắt của Cự Quái Độc Nhãn có loại năng lực đặc biệt, hắn không thể mang theo cả thi thể của Cự Quái Độc Nhãn đi, bị ép lựa chọn hắn thấy đầu khả thi hơn.

Sau khi giải phẫu đầu, chỉ có nhãn cầu là có giá trị thu gom, những vị trí khác cho Bố Bố ăn một ít.

Lúc này gương mặt Bố Bố xanh xao, nội tạng co giật, thỉnh thoảng nôn khan một tiếng, còn mắt thì trợn trắng.

Bố Bố ăn đủ loại sơn hào hải vị, nó lựa chọn đồ ăn đã không giống dã thú, sống không ăn, nhìn buồn nôn không ăn, sinh vật khả nghi không ăn, quá mặn cũng không ăn, dễ rụng lông.

Dưới “khuyên bảo” “thân thiết” của Tô Hiểu, Bố Bố “hài lòng” rưng rưng ăn ba bát to.

Lúc này thỉnh thoảng sẽ có nhắc nhở xuất hiện.

[Servant Bubtney của Liệp Sát Giả đã thôn phệ huyết nhục của sinh vật bậc cao, +1 sức mạnh.]

[Servant Bubtney của Liệp Sát Giả đã thôn phệ huyết nhục của sinh vật bậc cao, +2 nhanh nhẹn.]

- Cảm giác không tệ đúng không, có muốn ăn chút nữa không?

Tô Hiểu dùng nĩa cắm một miếng thịt tươi, Bố Bố lùi về sau theo bản năng, ánh mắt giống như nói: “Chủ nhân, mùi vị của thứ này rất ngon, còn đại bổ, hay là ngài nếm thử xem?”

Đây là một người một chó hố nhau hàng ngày.

Tô Hiểu cười nhạt, cầm dĩa để sang một bên, rơi vào trầm tư.

Bây giờ đã không cần cân nhắc gia nhập thế lực nào, chỉ cần bán nhãn cầu này ra, hắn có thể lấy được thân phận khách quý tham dự đấu giá.

Hơn nữa [Rương báu của lãnh chúa (màu vàng nhạt)] đến tay, đang đợi hắn mở ra, trong lúc rảnh rỗi, hắn chuẩn bị thử vận may.

Ngay lúc hắn định mở rương báu, Bố Bố đang nôn khan đột nhiên ngẩng đầu.

“Gâu!”

Bố Bố kêu một tiếng, âm thanh không to, nhưng bộ lông sau lưng nó xù lên, lộ ra răng nanh trắng như tuyết.

- Mấy người?

“Gâu gâu.”

- Vị trí.

“Gâu.”

Tô Hiểu mình trần thân trên đột nhiên đứng dậy, tuy hắn không cảm nhận được kẻ địch, nhưng Trảm Long Thiểm xuất hiện trong tay.

Lỗ tai giật giật, có tiếng vang nhẹ nhàng truyền từ ngoài phòng đến, hướng đó không phải hành lang hoặc phòng bên cạnh, mà là ngoài tường, phải biết rằng đây là tầng 16, ai sẽ bò đến ngoài tường.

Năng lượng Thanh Cương Ảnh leo lên Trảm Long Thiểm, Tô Hiểu thu lại khí tức, chậm rãi đi tới bên tường.

Két, két...

Tiếng nhẹ nhàng leo lên truyền đến, nếu không phải khoảng cách khá gần, Tô Hiểu không nghe được âm thanh.

Cánh tay nhô lên bắp thịt, hắn không có dấu hiệu nào đâm ra một đao.

Xoạt một tiếng, Trảm Long Thiểm đâm thủng vách tường như chọc thủng tờ giấy, xúc cảm như đâm trúng kẻ địch, không có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, có khả năng là đâm trúng điểm yếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận