Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 738: Người này tà ma ngoại đạo

Thẻ màu đỏ tươi chậm rãi hòa tan thành một đám chất lỏng đỏ như máu, chất lỏng màu đỏ như máu chậm rãi trôi nổi giữa không trung, chậm rãi chuyển động.

Đám chất lỏng màu đỏ này chuyển động càng lúc càng nhanh, mười mấy giây sau, một đạo vòng xoáy màu đỏ xuất hiện.

Thẻ màu đỏ tươi của Điệp có tổng cộng ba cơ hội lấy đồ, có thể lấy được vật phẩm trong không gian chứa đồ của Điệp, cũng có khả năng là trang bị hoặc năng lực.

Vật phẩm và trang bị Tô Hiểu đều từng lấy được, còn năng lực...

Hắn vô cùng hoài nghi, trong thẻ màu đỏ tươi căn bản không rút được năng lực của người chết, ít nhất hắn không rút được.

Bố Bố đang vươn đầu trước vòng xoáy màu đỏ, có thể thấy được con hàng này hơi sốt ruột, dù sao đây cũng là thẻ màu đỏ tươi của Khế Ước Giả cấp ba.

- Đã tới lúc bày ra kỹ thuật, Bố Bố.

“Gâu!”

Bố Bố ngẩng đầu ưỡn ngực, lúc này nó không phải là một con chó chiến đấu, mà là hai con! Nếu Tô Hiểu biết ý nghĩ lúc này của Bố Bố, lát nữa sẽ lấy dép cỡ lớn ra.

Dưới ánh mắt chờ mong của Tô Hiểu, Bố Bố nuốt nước bọt, vươn đầu vào trong vòng xoáy màu đỏ, bắt đầu dùng mũi cảm nhận vật phẩm.

Tô Hiểu yên lặng chờ đợi, nhưng mấy phút trôi qua, Bố Bố vẫn không ngậm vật phẩm ra, trái lại tiến nửa người vào trong vòng xoáy màu đỏ, hai cái chân ở bên ngoài đạp loạn, cái đuôi đầy lông lắc lư trái phải.

Đột nhiên cái đuôi của Bố Bố không rung nữa, nó lùi về phía sau, cả người thoát khỏi vòng xoáy màu đỏ.

Tô Hiểu nhìn chằm chằm miệng Bố Bố, đó là vật phẩm Bố Bố chọn mấy phút, chỉ thấy Bố Bố ngậm trong miệng một pho tượng loại nhỏ, dưới góc nhìn của Tô Hiểu chỉ có thể nhìn thấy đáy pho tượng.

- Là đạo cụ à?

Tô Hiểu lấy “pho tượng loại nhỏ” từ miệng Bố Bố, thứ này rất mềm, toàn cảnh của “pho tượng loại nhỏ” xuất hiện trong tầm mắt hắn, tay của hắn cứng đờ.

[Liệp Sát Giả nhận được mô hình Garage Kit số bảy Lỗ Ban (bản điển tàng).]

Tình cảnh rất lúng túng, Tô Hiểu đánh giá Garage Kit trong tay, hắn cảm thấy nhân vật này hơi quen thuộc.

- Đây là... Nhân vật trong game mobile nào đó sao?

Tô Hiểu nhớ ra, đây không phải nhân vật trong game Bố Bố chơi lúc trước sao, vì chơi game này, Bố Bố còn mua một trang bị có thể kết nối mạng với thế giới hiện thực, chỉ là có rất nhiều hạn chế không thể gửi tin ra bên ngoài.

Tuy trước khi mở thẻ màu đỏ tươi Tô Hiểu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mở ra vật phẩm mới mẻ như vậy, khiến hắn không thể bình tĩnh nổi.

Tô Hiểu chỉ có thể tiếp nhận sự thực này, đồ xxx hắn đều mở ra, huống chi là một cái Garage Kit, huống hồ nhìn dáng vẻ Bố Bố, hình như nó rất thích thứ này, vậy cũng có chút giá trị.

- Tiếp tục.

Tô Hiểu để sang một bên, Bố Bố tiếp tục lấy vật phẩm trong vòng xoáy, còn hai cơ hội nữa.

Có giáo huấn lần đầu tiên, tốc độ lấy đồ của Bố Bố tăng nhanh.

[Liệp Sát Giả nhận được một bộ son môi bản limited của Dior Noel (năm thỏi).]

Lần này là son môi, Tô Hiểu lắc đầu, thứ này không phải trang bị, chỉ là món đồ bình thường.

[Liệp Sát Giả nhận được thư mời của Iris.]

Vòng xoáy màu đỏ biến mất, trong tay Tô Hiểu có một phong thư màu đen tuyền, phong thư dùng xi niêm phong lại.

[Thư mời của Iris]

Nơi sản xuất: Không biết.

Phẩm chất: Không biết.

Loại hình: Thư mời.

Hiệu quả: Không biết.

Cho điểm: Không biết.

Giới thiệu tóm tắt: Một phong thư mời, mời ngươi tiến vào...

Giá cả: ? ? ?

...

Tô Hiểu quan sát thư mời trong tay, tuy hắn không rõ tác dụng của thứ này, nhưng trực giác nói với hắn, có lẽ giá trị của thứ này rất lớn.

Tô Hiểu thử mở thư mời, nhưng phong thư giống như đã chết, căn bản không mở ra được.

Phát hiện điểm ấy, Tô Hiểu do dự một lát, bắt đầu thử dùng lực mạnh xé rách phong thư.

Hai tay nắm lấy phong thư dùng lực, trên thái dương và trên cánh tay Tô Hiểu dần có mạch máu nhô lên, có thể thấy được hắn dùng lực cỡ nào.

Ken két...

Phong thư kia bị kéo xuất hiện vết nhăn, âm thanh lôi kéo khiến người ta sợ hãi nhưng không ảnh hưởng gì, nửa phút sau, gương mặt Tô Hiểu đỏ lên, hắn bất đắc dĩ phải từ bỏ.

“Phù, phù, phù...”

Tô Hiểu há miệng thở dốc, mặt đỏ lên rồi khôi phục bình thường, thứ này rắn chắc một cách kỳ lạ, lực tay của hắn rất mạnh nhưng hết cách với thứ này, điều này cho hắn niềm tin vững chắc, thứ này không đơn giản.

- Xem ra lực mạnh không được.

Ngay lúc Tô Hiểu nghiên cứu mở phong thư thế nào, điện thoại trong túi áo hắn vang lên, lấy điện thoại ra, dĩ nhiên số trên màn hình cũng không biết, hắn có chút không nói gì, chức năng vật phẩm hiện giờ không biết thì thôi, ngay cả số gọi tới cũng không biết.

Tô Hiểu nhận điện thoại, hắn không chủ động mở miệng, bên đối phương cũng không mở miệng.

- ...

- ...

Hai bên đều im lặng, loại im lặng này duy trì 3 phút.

- Emiya Kiritsugu?

Tô Hiểu phá vỡ trầm mặc trước tiên, biết số điện thoại này chỉ có lão cha sứ, lúc trước hắn ủy thác lão cha sứ liên lạc với nhà Einzbern, muốn thông qua nhà Einzbern liên lạc với Emiya Kiritsugu, Emiya Kiritsugu là con rể của nhà Einzbern.

Lão cha sứ và nhà Einzbern đều không có khả năng dùng số không biết liên lạc với hắn, người trước là không cần phải làm như vậy, người sau là chẳng đáng, hay là khinh thường làm vậy, dù sao cũng là gia tộc ma thuật lớn, liên lạc với người khác cần giấu đầu lòi đuôi, khó tránh khỏi lưu lại miệng lưỡi.

Bởi vậy dùng loại số không biết liên lạc với hắn chỉ có khả năng là một người, đó chính là Emiya Kiritsugu, Emiya Kirutsugu không để ý tới danh tiếng, dưới cái nhìn của người đàn ông kia, chỉ cần có kết quả tốt, thủ đoạn dơ bẩn cỡ nào cũng không sao.

- Là ta, thông qua nhà Einzbern liên lạc với ta, là muốn liên thủ à?

Lúc này Emiya Kiritsugu đang ở trong một trang viên bên ngoài vùng ngoại thành của thành phố Fuyuki, ngoại trừ tình huống cần thiết, hắn ta sẽ không ở lại thành phố Fuyuki.

- Đúng, liên thủ.

Trên mặt Tô Hiểu xuất hiện nụ cười, nếu là một ngày trước, hắn xác thực sẽ liên thủ với Emiya Kiritsugu, dù sao áp lực của Khế Ước Giả cấp ba còn đó.

Nếu khi đó Emiya Kiritsugu liên lạc với Tô Hiểu, hắn thậm chí sẽ dùng Chén Thánh thuộc về đối phương để đàm phán, đáng tiếc đối phương suy nghĩ quá lâu, Khế Ước Giả cấp ba đã bị hắn đánh đuổi, Emiya Kiritsugu đã bỏ lỡ cơ hội.

- Nếu liên thủ, ta có thể được gì, sao ta có thể tin tưởng một tên cải tạo ngự chủ thành quái vật Anh Linh.

- Ngươi có thể có được gì sao? Chén Thánh thì thế nào?

- ...

Emiya Kiritsugu đang ở trong nhà ăn của trang viên, hắn ta đang ăn cùng vợ và nữ trợ thủ, Saber thì ngồi ở một bên.

Trải qua một quãng thời gian ở chung, tính cách của Saber và Emiya Kiritsugu càng ngày càng bất hòa, bất hòa tới mức không dễ dàng trò chuyện.

Lúc này Emiya Kiritsugu mở loa ngoài, bên trong phòng không có người ngoài, đều là người tham dự chiến tranh Chén Thánh.

Nghe Tô Hiểu nói về Chén Thánh Irisviel vợ Emiya Kiritsugu có chút không dám tin, nữ trợ thủ ở bên cạnh khịt mũi coi thường.

- Ngươi đồng ý từ bỏ Chén Thánh sao?

Emiya Kiritsugu híp mắt, tuy người bên kia điện thoại có vẻ nói ôn hòa, nhưng hắn ta cảm thấy sát khí tứ phía.

- Vì sao không cần, đa số tình huống đều là ngự chủ truy cầu Chén Thánh, loại Anh Linh như ta không có hứng thú với Chén Thánh, lẽ nào ta ước nguyện phục sinh với Chén Thánh? Đi tới thế giới hiện tại, thì phải giết phóng khoáng, giống như khi “ta còn sống”.

Tô Hiểu bắt đầu nói dóc, hắn đang dẫn dụ Emiya Kiritsugu xuất hiện, ghi nợ ân tình của lão cha sứ, nếu không thu hồi chút gì đó, chẳng phải thiệt sao?

Nghe xong lời Tô Hiểu nói, biểu cảm của Emiya Kiritsugu và nữ trợ thủ không thay đổi, nhưng sắc mặt Irisviel và Saber không dễ nhìn, đặc biệt là Saber.

- Đừng đàm phán, hợp tác với loại ác ma này rất nguy hiểm.

Saber nhỏ giọng mở miệng.

- Là Saber sao? Đừng nghĩ ta bị điếc, giết người là ác đồ sao? Khi ngươi còn sống giết ít à?

- Tà ma ngoại đạo.

- A... Tà ma ngoại đạo thì sao, dưới cái nhìn của ta, kỵ sĩ bằng ngu.

- Ngươi nói cái gì?

Saber đứng dậy, tuy nàng biết đây là phép khích tướng của kẻ địch, nhưng bất cứ người nào đều không thể sỉ nhục từ kỵ sĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận