Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1404: Điên cuồng kế hoạch

Đạn pháo gào thét rơi xuống đất, bùn đất giống như pháo hoa nổ tung, bắn tung tóe ra xung quanh.
Một mảnh đạn nóng hổi bay vào chiến hào, vừa vặn rơi bên chân Tô Hiểu.
Tô Hiểu lấy từ trong rương đạn một nắm, nhét năm viên vào súng bắn tỉa, rồi trả chỗ đạn còn lại về rương.
Trận công kiên đã kéo dài nửa giờ. Phe mình đẩy được khoảng bốn trăm mét, cách chiến hào địch ước hơn ba trăm mét, và cách cứ điểm St. Limen không đến bốn trăm mét.
Khi tiến đến khoảng cách này, Geya liên minh không định tiếp tục đào chiến hào. Nếu lại gần thêm chút nữa, họ sẽ lọt vào tầm bắn chính xác của súng máy hạng nặng từ cứ điểm. Đạn của loại vũ khí đó rất lớn, chỉ cần hai viên có thể xé nát một người lính.
Hai bên chiến hào cách nhau hơn ba trăm mét, chuyển sang thế giằng co, chuẩn bị tử chiến. Nếu Geya liên minh thắng, sẽ trở thành quốc gia mạnh nhất trên Lam Hải Tinh. Thái Dương vương quốc bại, sẽ vĩnh viễn mất cơ hội xoay chuyển.
Trong chiến hào, tiểu trợ thủ thò đầu ra, dùng kính viễn vọng quan sát tình hình cứ điểm St. Limen.
"Một lũ rùa rụt cổ."
Tiểu trợ thủ khẽ xì một tiếng. Trong nửa canh giờ qua, với sự hỗ trợ của cô, Tô Hiểu đã khiến cho những khẩu súng máy hạng nặng trên cứ điểm St. Limen phải khốn khổ, hễ ai dám ló đầu ra, Tô Hiểu sẽ bắn nát đầu kẻ đó trong vài giây.
Thứ thật sự đáng sợ đối với địch quân, không phải chiến hào bê tông cốt thép, hay cứ điểm St. Limen cao ngất, mà là những lô cốt nửa chôn dưới đất.
Những lô cốt này khó phát hiện. Chẳng ai biết bên trong chúng chứa loại vũ khí hạng nặng nào. Đôi khi, quân Geya liên minh vừa phá vây tiến lên, đã bị hỏa lực từ lô cốt địch dội xuống, mỗi đợt bắn phá có thể khiến hàng trăm người ngã xuống, khiến cả đội hình bị tiêu diệt.
Tô Hiểu thò đầu ra khỏi chiến hào, dùng ống ngắm quan sát tình hình St. Limen.
Trên cứ điểm St. Limen, một tay bắn tỉa đang quan sát chiến trường. Ánh phản quang từ ống kính thu hút hắn, hắn lập tức hướng họng súng về phía đó.
Một tiếng "cạch" vang lên. Sau gáy tay bắn tỉa nổ tung, máu tươi bắn tung tóe. Vách tường loang lổ vết máu. Tình huống này không phải lần đầu, khi tay bắn tỉa vừa ngã xuống, đồng đội phía sau đã lôi xác đi. Một lính dự bị khác, vừa định thò đầu ra, thì một viên đạn bay thẳng vào bên trong, găm sâu vào vách bê tông phía sau.
"Hô, hô."
Tên lính ôm súng bắn tỉa thở dốc. Hắn gầm nhẹ một tiếng, vác súng bắn tỉa lên chỗ quan sát, liều mạng bắn vài phát bừa bãi, bất kể có trúng ai không. Sau đó, hắn rụt người về sau tấm chắn. Trước khi rút, hắn cảm giác có ai đó đẩy vào ngực mình.
"Ha ha."
Tên lính cười ngây ngô. Hắn nhìn quanh, mong không ai thấy khoảnh khắc đáng xấu hổ vừa rồi. Nhưng hắn nhận ra ánh mắt của đồng đội có gì đó không đúng. Một người thậm chí còn túm lấy chân hắn, chuẩn bị kéo đi.
"Các ngươi làm gì vậy?"
Một cảm giác ấm áp lan tỏa từ ngực hắn. Hắn cúi đầu nhìn xuống, một lỗ máu to bằng miệng chén xuất hiện.
Tiếng súng ống vang lên không ngớt, như một buổi hòa nhạc ồn ào. Vé vào cửa của buổi hòa nhạc này rất đắt: đó chính là sinh mạng.
Tô Hiểu đã quên mình ám sát bao nhiêu địch quân. Dù giết được nhiều địch, anh vẫn không thể thay đổi cục diện chiến tranh, trừ khi anh có thể nổ tung cứ điểm St. Limen.
Nếu làm nổ tung St. Limen, anh chắc chắn sẽ nhận được vô số công huân từ Luân Hồi Nhạc Viên.
Trước đó, Tô Hiểu đã bắn chết hai lính bắn tỉa tinh nhuệ của địch, thu được sáu điểm công huân, tức mỗi người ba điểm.
Việc Thanh Yểm gây ra ở Thái Dương vương quốc đã lan truyền, sau khi hắn làm chuyện đó, chắc chắn đã thu được một lượng lớn công huân.
Hiện tại, Tô Hiểu đã thấy cơ hội lớn để kiếm công huân. Công huân Luân Hồi Nhạc Viên quy đổi ra nhạc viên tệ, điểm thuộc tính chân thực, linh hồn kết tinh và tài nguyên hiếm. Lợi nhuận trong thế giới chiến tranh thường được đánh giá dựa trên số lượng công huân.
"Đang!"
Tấm thép trước mặt Tô Hiểu bị bắn lõm một mảng lớn. Anh mặc kệ, tiếp tục hoàn thiện kế hoạch trong đầu.
"Trưởng quan, trưởng quan, tỉnh lại đi."
Tiểu trợ thủ như thể cắn thuốc lắc. Mỗi khi chiến tranh bắt đầu, cô nàng đều như vậy.
"Im miệng, đi chỗ khác chơi."
"Ta có thể."
Tiểu trợ thủ nhìn khẩu súng bắn tỉa trong tay Tô Hiểu. Tô Hiểu dứt khoát ném súng cho cô. Tiểu trợ thủ vừa ló đầu ra, một viên đạn pháo rơi xuống gần chiến hào, sóng xung kích hất cô ngã nhào.
Lần này, tiểu trợ thủ ngoan ngoãn hơn nhiều. Cô ôm súng bắn tỉa, bịt tai, ngồi xổm ở chỗ mát.
Tô Hiểu không phải không muốn thừa cơ kiếm công huân, mà là anh không thể ló đầu ra. Ít nhất mười mấy lính bắn tỉa và vô số pháo thủ đang nhắm vào anh. Chỉ cần anh ló đầu ra, sẽ bị bắn tan xác.
Binh lực hai bên vượt quá hàng triệu. Trong chiến tranh vũ khí nóng, cá nhân khó ảnh hưởng cục diện, trừ khi làm được chuyện kinh thiên động địa, như cho nổ tung cứ điểm St. Limen.
Theo quan sát của Tô Hiểu, phá hủy cứ điểm từ bên ngoài gần như không thể. Pháo hạng nặng ba trăm ly bắn phá, lớp kim loại bên ngoài cứ điểm St. Limen không hề hấn gì.
Kể cả khi Tô Hiểu kích hoạt Apollo rồi ném qua, cũng khó phá hủy cứ điểm. Điểm nóng chảy của hợp kim văn loa là 1600℃, nhưng đó là loại đã pha "dung dịch Yasi". Loại kim loại cường độ cao này có điểm nóng chảy cao đến phi lý.
Hơn nữa, Apollo chỉ có nhiệt độ cao trong khoảnh khắc nổ. Dù nó có thể làm tan chảy một phần nhỏ hợp kim văn loa, thì tổn thất thực tế với cứ điểm cũng không lớn.
Tô Hiểu đang nghĩ, nếu kích nổ Apollo bên trong cứ điểm thì sao? Phải biết rằng hơn bảy mươi phần trăm cấu trúc bên trong St. Limen là bê tông.
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Tô Hiểu và không thể xua đi. Hơn nữa, mục tiêu của anh ngay trong cứ điểm St. Limen, anh nhất định phải lẻn vào đó.
Đáng tiếc là Bố Bố Uông không có ở đây. Nếu có nó, chỉ cần không bị đạn lạc trúng, nó có thể ung dung đi vào cứ điểm.
"Không biết Bố Bố bên kia thế nào rồi."
Tô Hiểu không triệu hồi Bố Bố Uông là để chuẩn bị cho đại loạn đấu cuối cùng của khế ước giả.
Đã có kế hoạch, Tô Hiểu lấy lại súng bắn tỉa từ tay tiểu trợ thủ, lên đạn, ngắm bắn, một pháo thủ trên cứ điểm bị nổ đầu, một điểm công huân vào túi.
Trong chiến tranh, giết lính thường không được công huân, chỉ có hạ gục các đơn vị tinh nhuệ mới có.
Trận công kiên tiếp tục. Số thương vong của hai bên tăng lên với tốc độ chóng mặt.
Chiều hôm đó, Tô Hiểu trốn trong chiến hào, không dám ló đầu. Ít nhất năm lính bắn tỉa đang tìm kiếm vị trí của anh. Những tay súng này đã tôi luyện qua chiến hỏa, rất khó đối phó.
Một khế ước giả, mặt dính đầy bùn đất, bộ dạng như dân tị nạn, ngồi cách Tô Hiểu không xa. Nếu đây là thế giới diễn sinh, các khế ước giả sẽ cảnh giác lẫn nhau, nhưng đây là thế giới chiến tranh. Nội chiến sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Đạn gào thét bay qua đầu. Tô Hiểu đang băng bó vết thương do đạn bắn ở vai. Trong mưa bom bão đạn, anh không tránh khỏi bị thương.
Bảy giờ tối, trời nhá nhem tối. Hai bên ngừng bắn phá. Sau một ngày khổ chiến, binh lính của cả hai bên cần nghỉ ngơi. Với loại trận công kiên này, không có chuyện một đội quân lớn xông lên tập kích ban đêm. Làm vậy chẳng khác nào tự sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận