Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 779: Bố Bố tá túc địch

Thành Thánh Long.

Là thủ đô của đế quốc Long Đằng, nhân khẩu trong thành Thánh long không phải nhiều nhất, nhưng nó ở vị trí trung tâm đế quốc, cộng thêm bốn mùa như xuân, mức độ phồn vinh không phải những thành phố khác có thể so được, nơi này hầu như là toàn bộ điểm then chốt kinh tế của đế quốc, mỗi ngày có vô số đoàn thương nhân lớn nhỏ lui tới, kéo kinh tế của nơi này lên.

Phía dưới sự phồn vinh của thành Thánh Long ở mặt ngoài, cũng có hắc ám khiến người ta căm ghét, giống như quý tộc to nhỏ hoành hành, thế lực thuộc hạ của đám quý tộc tranh sáng đấu ngầm.

Đế quốc Long Đằng đã tồn tại 3700 năm, chính vì vương tộc xử lý đế quốc không tệ, cộng thêm chiến tranh uy hiếp kéo dài tuổi thọ của đế quốc lên mức độ lớn, nhưng nó đã tồn tại quá lâu, lại như một cây cổ thụ, nhìn có vẻ cành lá xum xuê, thực tế rễ cây dưới lớp bùn đất đã thối rữa từng mảng, chẳng biết sẽ ngã rầm xuống bất cứ lúc nào.

Trước tiên không nói mâu thuẫn của đám quý tộc, chỉ riêng lão quốc vương đã nắm quyền 60 năm, cũng khiến người ta lo lắng.

Vương tử nhậm chức đã gần 50 tuổi, loại tuổi này sớm nên kế thừa vương vị mới đúng, nhưng hai năm trước, vương tử nhậm chức bị lão quốc vương hủy bỏ, lão quốc vương lập vương tử mới, tân vương này chỉ mới 30 tuổi, là người nhỏ nhất trong dòng dõi của lão quốc vương, tư chất bình thường nhất, thậm chí có người đồn, người này căn bản không phải dòng dõi của lão quốc vương.

Có một số quý tộc thông minh đã đoán được lão quốc vương muốn làm gì, đây rõ ràng là không muốn nhường vương vị, nhưng lão quốc vương đã 83 tuổi, nhưng như một hùng sư già lọm khọm, không muốn từ bỏ lãnh địa, cho dù có thuốc phép chống đỡ, lão quốc vương cũng không sống hơn trăm tuổi.

Tiền tuyến căng thẳng, trong vương tộc cũng bẩn thỉu xấu xa, may mà có năm đại công tước và bảy vị thân vương chống đỡ, bằng không thế cuộc đế quốc đã sớm rối loạn.

Cho dù như vậy, muốn chém ngã cây “cổ thụ” đế quốc này cũng không phải chuyện sớm chiều, huống hồ tình hình bên bộ lạc liên minh cũng không tốt hơn đế quốc bao nhiêu, riêng quyền lợi phân hóa nghiêm trọng đủ khiến trí mạng, huống hồ mỗi chủng tộc bên trong bộ lạc liên minh không ngừng xảy ra mâu thuẫn.

Coong, coong, coong...

Tháp đồng hồ ở thành Thánh Long vang lên, trên con đường phiến đá gọn gàng, người đi đường bận rộn qua lại, tiểu thương qua lại nối liền không dứt.

Trong lòng đất thành Thánh Long, nơi này có hơn trăm thông đạo dưới lòng đất thông tới bốn phương, nối với bốn thành phố ở xung quanh, đây là đường hầm đào mạng của vương tộc hoặc đại quý tộc vào thời khắc mấu chốt, dân thường tuyệt đối không thể tiến vào nơi này.

Trong thông đạo dưới lòng đất vốn yên tĩnh truyền ra tiếng bước chân, hơn mười nam nữ đi trong thông đạo dưới lòng đất, tốc độ của bọn họ rất nhanh, dẫn theo tro bụi, đồng thời bóng người đã biến mất.

Hơn mười nam nữ mới chạy tới chỗ rẽ, phía sau truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn.

- Chạy đi đâu rồi?

- Bên này.

- Nhất định phải đoạt lại Thế Giới Chi Hạch, nếu để bọn họ chạy trốn tới trên đất thì nguy.

Đám người chạy phía trước là Khế Ước Giả bên Thiên Khải Nhạc Viên, còn đám người ở phía sau đuổi theo, không cần phải nói, nhất định là Khế Ước Giả của Luân Hồi Nhạc Viên.

Lúc này Bố Bố đang xen lẫn ở bên trong Khế Ước Giả của Luân Hồi Nhạc Viên, cái mũi của nó rung động, nó nhanh chóng ngửi được mùi đặc biệt, đó là mùi của oan gia.

Trên mặt chó của Bố Bố lờ mờ có thể thấy mấy vết cào, gương mặt chó vốn đẹp trai của Bố Bố giống như bị mèo cào.

Không sai, Bố Bố chính là bị mèo cào, tuy đối phương là một con mèo đẹp tới mức câu hồn nhiếp phách, còn là giống cái, nhưng Bố Bố không có hứng thú với con mèo cái đó, hiện giờ nó chỉ muốn tìm đối phương, khiến con mèo chết tiệt kia biết vì sao bông hoa đỏ như vậy!

- Cẩu huynh, đừng nóng giận, lúc trước là bọn ta sai.

Một thiếu niên Khế Ước Giả mở miệng khuyên bảo, Bố Bố không để ý tới đối phương, chỉ chăm chú lần theo mùi của con mèo kia.

- Lúc trước còn cho rằng nó làm phản. Không ngờ nó còn có thủ đoạn như vậy, trâu bò.

Một Khế Ước Giả nói một câu xúc động, giống như thấy chuyện gì hủy tam quan.

“Gâu.”

Bố Bố kêu lên về phía một con đường, trực tiếp xông vào lối đó, dùng lời nói của Bố Bố chính là: “Nó đã ngửi thấy được mùi vị của kẻ địch.”

Trong đường hầm cách tiểu đội của Bố Bố mấy chục mét, một con mèo nhanh chân chạy trong thông đạo dưới lòng đất, sau lưng nó có hơn mười Khế Ước Giả của Thiên Khải Nhạc Viên.

Con mèo này nhìn có chút giống mèo Ragdoll, đôi mắt giống như bảo thạch, lớn lên “mi thanh mục tú”.

- Con chó chết tiệt kia.

Con mèo mở miệng nói tiếng người, bộ lông toàn thân dựng lên, rõ ràng là không nhịn nổi tức giận, chính vì bộ lông trơn bóng trên đầu nó đã dính đầy nước bọt, giống như bị sinh vật gì ngậm vào miệng, không sai, đây là do Bố Bố làm.

- Besni, đừng nóng giận, có thể đoạt lại Thế Giới Chi Hạch đã là may mắn, con chó kia thực sự xuất quỷ nhập thần.

Đám Khế Ước Giả của Thiên Khải Nhạc Viên trong lòng vẫn còn sợ hãi, bọn họ tìm được Thế Giới Chi Hạch xong, phát hiện thứ này không thể cho vào trong tất cả dụng cụ không gian, chỉ có thể mang theo bên người.

Chuyện này vốn không có gì, nhưng khi bọn họ chuẩn bị chạy trốn, Thế Giới Chi Hạch mất, bọn họ thậm chí không biết mất thế nào!

May mắn chính là Besni con mèo đẹp phát hiện ra khác thường, đoạt lại Thế Giới Chi Hạch từ miệng Bố Bố, cái giá lớn phải trả là nó bị Bố Bố ngậm trong miệng vung trái vung phải, vung tới mức đầu óc choáng váng.

Một chó một mèo “tranh bá” bắt đầu như vậy, bây giờ miêu tinh nhân chiếm ưu thế, uông tinh nhân theo sát phía sau không nghỉ.

- Ta không tin nuốt Thế Giới Chi Hạch vào bụng, con chó chết kia còn có thể... Meo!

Một bóng dáng trắng đen lao từ chỗ rẽ ra, cắn lên Besni đang chạy trốn, từ đầu tới cuối không ngừng lại.

- Nhanh cứu bản miêu!

Giọng nói của Besni đi xa trong đường hầm, đám Khế Ước Giả của Thiên Khải Nhạc Viên sửng sốt, tất cả mọi người đều có một ý nghĩ: “Hình như vừa nãy có thứ gì vèo một tiếng đi qua.”

Mấy giây sau, thần kỹ “ngươi không nhìn thấy ta” của Bố Bố mất đi hiệu lực.

- Đuổi theo!

Một người đàn ông cao gầy khàn giọng gầm lên, giọng hét rất cao, đám Khế Ước Giả của Thiên Khải Nhạc Viên đều vắt chân lên cổ điên cuồng đuổi theo, năng lực chiến đấu của Bố Bố thực sự không ưu tú, nhưng tốc độ chạy trốn của nó chỉ có thể dùng nhanh như chớp để hình dung.

Phía trước Besni bị Bố Bố ngậm sắp khóc tới nơi, nó dùng móng vuốt gãi mặt Bố Bố, Bố Bố bị đau, đầu vung trái vung phải, mấy giây sau, móng vuốt xù lông của Besni xụi lơ rủ xuống.

- Cứu mạng...

Besni không dám cào Bố Bố, nó chỉ là trinh sát, tố chất thể lực kém Bố Bố rất nhiều.

Bố Bố đắc thế không tha cho con mèo, lại vung Besni trái phải mấy lần.

- Ô... Ta sai rồi, ọe...

Nước mắt đảo quanh trong đôi mắt màu xanh thẳm của Besni, nó muốn ói, nhưng Thế Giới Chi Hạch cỡ móng tay ở trong bụng nó, nó không dám ói.

Bố Bố đoạt lại Thế Giới Chi Hạch lần nữa, thuận tiện bắt cóc con mèo đẹp này.

- Con chó chết tiệt, quyết đấu một trận công bằng đi, có dám không?

Nghe câu này của Besni, Bố Bố đã chạy đi xa dừng bước, nó vung Besni về phía tường.

Rầm!

Besni bị đập rên lên một tiếng thê thảm, vừa rơi xuống đất nó đã nghĩ tới việc trốn, nhưng đôi móng vuốt to đã nhào lên.

- Ô meo!

- Meo sao ngươi dám...

“Gâu!”

Sau khi ầm ĩ một trận, trên mặt Bố Bố có thêm mấy vết cào ngậm Besni tiếp tục chạy trốn, lần này Besni thành thật hơn trước nhiều, nước mắt chảy ra làm ướt bộ lông nó, nó bị Bố Bố đánh khóc.

- Ô... Chủ nhân, mau tới cứu bản miêu, bản miêu không đánh lại được con chó này, cứu mạng!

Bố Bố giống như con gà trống hăng máu, nhanh chóng chạy đi xa, nó không định đi tìm đám Khế Ước Giả loại nhanh nhẹn cùng trận doanh, những người đó không đáng tin, Thế Giới Chi Hạch nó chỉ giao cho một người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận