Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 811: Quấy rầy

Trảm Long Thiểm xuất hiện trong tay Tô Hiểu, hắn nhắm ngay yết hầu Lưu Ly đâm một đao, hắn nhận ra được đối phương, đây chính là thiếu nữ tóc bạc lúc trước thoát khỏi tay hắn.

Trường đao chém qua cổ Lưu Ly, Lưu Ly không hốt hoảng chút nào, trái lại nở nụ cười, nàng không phải là thực thể, cũng không phải linh thể, mà do một loại năng lượng đặc biệt tạo thành phân thân.

- Đã lâu không gặp, đao nam.

Lưu Ly chính là thiếu nữ lúc trước bị Tô Hiểu dùng Spider Queen bắn nát nửa người dưới, tên kia giống như “cưỡi tôm tít” chiến đấu.

- Bất ngờ không?

Lưu Ly chống eo, ánh mắt nhìn quanh phòng.

- Đãi ngộ của ngươi chẳng ra sao, nói đi nói lại, lúc trước có khả năng bổn tiểu thư bị ngươi đánh gần chết, bây giờ, tới thời gian trả thù.

Tô Hiểu không để ý tới lời nói của Lưu Ly, hắn truyền năng lượng Thanh Cương Ảnh lên trên Trảm Long Thiểm, chém một đao về phía Lưu Ly.

Nhưng mà không có hiệu quả, trạng thái của Lưu Ly hiện giờ hẳn là một loại phân thân hư huyễn nào đó, tạo thành nàng có tính chất hư huyễn, cũng không thể tấn công Lưu Ly, Tô Hiểu cũng không tấn công được đối phương.

Quan trọng nhất là, Tô Hiểu không cảm nhận được bất cứ uy hiếp gì, chuyện này cơ bản nói rõ, lực công kích của Lưu Ly hầu như là không.

- Đừng phí sức, ta không có bất cứ tính công kích nào, báo lại không có tính chất công kích, ngươi dùng bất cứ phương pháp gì đều không đánh tan được ta, cho dù có thể đánh tan được ta cũng không sao, loại phân thân này chi phí rất thấp, chi phí không vượt qua một viên kẹo.

Lưu Ly nở nụ cười, cười hì hì.

- Ngươi là đến đàm phán hay tuyên chiến?

Tô Hiểu có chút không rõ mục đích Lưu Ly phân thân tới nơi này.

- Không phải, đúng rồi, lặp lại lần nữa, ta tên Lưu Ly, nhớ kỹ tên này, đây là “ác mộng” mấy ngày sắp tới của ngươi.

- Ác mộng sao?

Tô Hiểu không quan tâm tới uy hiếp của Lưu Ly, đối phương không thể tấn công hắn, còn nói gì tới chuyện ác mộng.

Tô Hiểu không biết, lúc trước Hi bảo Lưu Ly đi làm chuyện am hiểu nhất, chính là làm chuyện hiện giờ, đây chính là chuyện nàng am hiểu nhất.

Loại năng lực này của Lưu Ly tên là Vi Hư Huyễn Kính Thân, không có lực công kích, có thể xuyên qua vô số vật thể, xuyên tường hoặc độn địa hạ bút thành văn.

Đây vốn là một loại năng lực điều tra bình thường, nhưng tới tay tiểu thư Lưu Ly não vô cùng to, loại năng lực bình thường này không thể bình thường hơn nữa.

Tuy nàng không thể tấn công kẻ địch, nhưng từ phong cách chiến đấu của nàng có thể nhìn ra, đây là một em gái đáng yêu đê tiện.

Lưu Ly không thể tấn công kẻ địch không sai, nhưng nàng có thể nhiễu loạn kẻ địch, lúc kẻ địch ngủ nàng hát, lúc kẻ địch ăn cơm nàng làm bộ nôn mửa, lúc kẻ địch đi vệ sinh nàng nhìn chăm chú, nói chung, làm thế nào khiến kẻ địch không dễ chịu, nàng sẽ làm thế đó.

Dựa vào loại năng lực “phát điên” này, Lưu Ly ở một thế giới cỡ lớn nào đó (thế giới tính khai phá) dằn vặt một tên Khế Ước Giả cấp ba dục tiên dục tử, tên Khế Ước Giả cấp ba kia rất bất đắc dĩ, ký kết hiệp ước hai bên không trêu chọc lẫn nhau với Lưu Ly.

- La la la, hoa nhỏ của ta hoa…

Lưu Ly bắt đầu hát ở trong phòng, Tô Hiểu nhìn chằm chằm đối phương, hiện giờ hắn có cảm giác, rất phiền, con hàng này đã hát hơn một tiếng, càng buồn nôn chính là, con hàng này chỉ hát một bài, còn hát lệch tông.

- Hình như ngươi rất tức giận, lúc này mới một tiếng mà thôi, yên tâm đi, nhiệm vụ ở thế giới này còn phải kéo dài hai mươi mấy ngày, hai mươi mấy ngày này có em gái đáng yêu như ta ở bên làm bạn, ngươi sẽ không “cô đơn”.

Lưu Ly tung bay giữa không trung, che miệng nở nụ cười, cười rất mê người, nhưng mà, Tô Hiểu không cảm thấy mê người.

Đừng nói là hai mươi mấy ngày, con hàng này chỉ ở bên cạnh hắn hát hơn một tiếng, hắn đã cảm thấy cả người không được tốt.

- Ngươi tên Lưu Ly đúng không?

- Hừm, đã nhớ kỹ tên ta chưa, đây là một bắt đầu không tệ, nhưng mà… Ta sẽ không nói chuyện với ngươi.

Lưu Ly tiếp tục hát, vẫn là hoa nhỏ, cỏ nhỏ gì đó, nếu Tô Hiểu đoán không sai, con mẹ nó hẳn là nhạc thiếu nhi.

Bị nhạc thiếu nhi tẩy não tuần hoàn vô hạn, Tô Hiểu đừng nói là nghỉ ngơi, muốn bình ổn tâm trạng cũng khó khăn.

Tô Hiểu ngồi khoanh chân trên giường, cố gắng bỏ qua tạp âm bên tai, lợi dụng minh tưởng khiến nội tâm bình tĩnh.

Tạp âm bên tai chậm rãi đi xa, ba tiếng sau, cổ họng Lưu Ly đều đã khô, Tô Hiểu vẫn ngồi khoanh chân trên giường như cũ, vẻ mặt bình tĩnh.

- Tên này là gỗ à?

Lưu Ly hắng giọng một cái, nói thật, vẫn hát, còn phải cố gắng một chút, đây là một việc tay chân.

Đôi mắt Tô Hiểu đột nhiên trợn to, Lưu Ly thấy thế trong lòng vui vẻ.

- Ngươi hát không tệ.

Tô Hiểu đứng dậy đi tới bên ngoài, là Bố Bố tới gần cứ điểm, hơn nữa, Bố Bố mang Thế Giới Chi Hạch trở về!

- Hát… Không tệ sao?

Lưu Ly ở giữa không trung, giống như có chút hoài nghi nhân sinh.

- Kẻ địch mạnh, bổn tiểu thư không chỉ biết hát thôi đâu.

Tô Hiểu đi về trước, Lưu Ly bay ở phía sau, bởi vì Lưu Ly là phân thân hư huyễn không có lực công kích, binh sĩ trong cứ điểm không để ý tới nàng.

Tô Hiểu theo lối ra chếch cứ điểm đi xuống cứ điểm, từ khoảng cách rất xa, hắn nhìn thấy Bố Bố nhanh chóng chạy tới, mấy ngày không gặp, Bố Bố gầy đi một ít, hẳn là ở bên ngoài ăn gió nằm sương mấy ngày.

Theo khoảng cách gần hơn, Tô Hiểu phát hiện Bố Bố ngậm thứ gì đó trong miệng, vật kia toàn thân trắng như tuyết, hẳn là sinh vật nào đó.

- Mấy ngày không gặp, lại học được bắt món ăn dân dã.

Tô Hiểu cho rằng Bố Bố bắt được thỏ rừng.

Rất nhanh, Bố Bố chạy tới trước người Tô Hiểu, mấy ngày không gặp, Bố Bố nhìn thấy Tô Hiểu thì hưng phấn dị thường.

“Gâu.”

Bố Bố ném con mèo ngậm trong miệng cho Tô Hiểu, Tô Hiểu cúi đầu nhìn, thì ra là một con mèo sủng vật thuộc giống mèo Ragdoll, lúc này miệng mèo sùi bọt mép, cái bụng phình lên.

Lưu Ly trôi nổi ở giữa không trung nhìn thấy con mèo này, đôi mắt nàng co rút nhanh, nhưng chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt nàng khôi phục lại bình thường, trên mặt xuất hiện nụ cười đê tiện.

Tô Hiểu bắt giữ được khoảnh khắc Lưu Ly thất thần.

- Đây là sủng vật của người nào, không ngờ tới, ngươi lại bắt được nó.

Lúc này Lưu Ly cầu khẩn trong lòng, nàng đang cầu khẩn con mèo tên Besni kia đừng tỉnh lại, nàng nhanh chóng suy nghĩ, cố gắng nghĩ ra đối sách cứu Besni.

Con mèo Besni không chỉ là sủng vật mà thôi, chủ nhân của nó tên là Hi, kỳ lạ chính là, quan hệ giữa Lưu Ly và Besni càng thân mật hơn quan hệ giữa Hi và Besni.

Ở trong lòng Lưu Ly, Besni tuyệt đối không phải mèo sủng vật, đây là bạn nàng có thể giao phó tính mạng, đừng nhìn tính cách của Lưu Ly có vẻ năng động, thực tế nàng có rất ít bạn, Besni là một trong số đó.

Bố Bố đưa [Thế Giới Chi Hạch] ngậm trong miệng cho Tô Hiểu, Tô Hiểu nhận lấy [Thế Giới Chi Hạch] xong, không xuất hiện bất cứ nhắc nhở nào, [Thế Giới Chi Hạch] cỡ ngón tay út, thuộc tính duy nhất là không thể cho vào trong không gian chứa đồ.

Tô Hiểu mang theo [Thế Giới Chi Hạch] bên người, trái lại nhìn con mèo trên đất.

- Bố Bố, cắn chết nó.

Nhận được mệnh lệnh của Tô Hiểu, Bố Bố chạy hùng hục về trước, nó nhìn con mèo này ngứa mắt từ lâu, sở dĩ mang về, chỉ vì muốn để Tô Hiểu phán đoán xem con mèo này có giá trị hay không.

Tim Lưu Ly đập nhanh hơn, vào lúc này nàng biết, nàng thua, đồng thời vui mừng tới đúng lúc, bằng không Besni sẽ chết, đây không phải là kết quả nàng muốn thấy.

- Đợi đã, nói ra điều kiện của ngươi.

Lưu Ly bay tới trước người Besni, muốn ngăn cản Bố Bố, nhưng nàng chỉ là phân thân hư huyễn, không thể ngăn cản bất thứ đồ vật gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận