Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 963: Một phát súng

Lão ca cá sấu được khiêng xuống, miệng giống như còn lẩm bẩm ta còn có thể đánh, ta muốn đánh 300 hiệp.

Tô Hiểu quan sát cả cuộc tranh tài xong, cảm thấy năng lực chùy to của ba huynh đệ Quốc Túc rất phiền phức. Một khi bị bao vây tấn công, hắn sẽ bị ngất một lát. Nhưng mà năng lực tấn công của Quốc Túc quá yếu, không đủ dùng.

Khi Tô Hiểu đang suy nghĩ sách lược đối phó Quốc Túc, hắn cảm nhận được có người tới gần sau lưng hắn.

Đoản đao Đồ Lục xuất hiện trong tay, cơ thể Tô Hiểu nghiêng về trước.

Nhưng mà lúc này, một cơ thể mềm mại từ phía sau ôm lấy Tô Hiểu, bộ ngực mềm mại dính sát vào lưng hắn, mùi hương mê hoặc truyền tới mũi.

- Cuối cùng cũng tìm được ngươi.

Hai cánh tay tinh tế ôm lấy Tô Hiểu, Tô Hiểu nghiêng đầu, cằm người đến để trên vai hắn, mà mũi đao của đoản đao Đồ Lục để dưới cằm người tới.

Nữ tính, thông qua xúc cảm da dẻ tiếp xúc, đánh giá bước đầu là nhân loại. Nặng khoảng 50~60 cân, thân cao khoảng 165~170, mặc hở hang.

- Cho ngươi 3 giây nói ra, bằng không đâm thủng đầu ngươi.

Đoản đao Đồ Lục trong tay Tô Hiểu đâm lên, đầu người tới giơ cao theo bản năng.

- Đúng là đau lòng, ta tìm ngươi rất lâu.

Giọng nữ nhỏ nhẹ truyền từ phía sau Tô Hiểu đến, chỉ riêng giọng nói đủ khiến người đàn ông có dục vọng.

- Ba.

- Này này này này.

- Hai.

- Ta không phải là kẻ địch.

- Một.

- Đợi một lát.

- Tạm biệt.

Đoản đao Đồ Lục trong tay Tô Hiểu đâm lên trên.

- Ta là ác ma tộc.

Tốc độ của người phụ nữ rất nhanh nói một câu, Tô Hiểu dừng đâm lên trên.

- Ác ma tộc…

Tô Hiểu nghiêng đầu nhìn người tới, nhưng mà người tới cách hắn quá gần, gần như mặt dán mặt.

- Quá gần!

Tô Hiểu dùng đoản đao trong tay đẩy người đến ra.

- Đừng mà, ta còn chưa từng thấy Diệt Pháp Chi Ảnh sống sót. Luôn nghe phụ thân ta nói, Diệt Pháp Chi Ảnh và ác ma tộc có quan hệ minh hữu tin cậy cỡ nào.

- Nói chuyện cẩn thận, hơn nữa ngươi cách quá gần.

Tô Hiểu thực sự biết Diệt Pháp Chi Ảnh và ác ma tộc là minh hữu, nhưng hắn không rõ quan hệ minh hữu này có độ tin cậy cỡ nào.

- Quả nhiên, Diệt Pháp Chi Ảnh đều là gia hỏa lạnh nhạt, giống y như phụ thân ta nói.

Nữ ác ma phía sau ghế dựa đi qua ghế dựa, ngồi bên cạnh Tô Hiểu.

Đây là nữ ác ma trên 90% giống nhân loại nữ, nếu không phải trên đầu đối phương có sừng ngắn và lỗ tai nhọn, căn bản không đoán ra đây là nữ ác ma.

- Lần đầu tiên gặp mặt, ta tên là Lilym, tộc hệ cao đẳng trong ác ma tộc, mị ma tộc, 125 tuổi xuân xanh. Tính tuổi nhân loại các ngươi, ta khoảng… 26 tuổi? Ừm, khoảng đó.

Khi Lilym nói chuyện không còn ỏn à ỏn ẻn, khôi phục giọng điệu bình thường. Nhưng mà khôi phục giọng điệu bình thường xong, giọng nói của nàng rất mê hoặc.

- Lần này ta tới chủ yếu là đưa tin, không có ý đồ khác.

Khi Lilym nói chuyện liếc mắt đưa tình với Tô Hiểu, sinh vật nữ này quăng mị nhãn với Tô Hiểu, đúng là hiếm thấy.

- Đưa tin?

Lúc trước Tô Hiểu còn nghi ngờ, nếu Diệt Pháp Chi Ảnh và ác ma tộc là minh hữu, vì sao ác ma tộc không liên lạc với hắn? Hắn là vì không có con đường liên lạc với ác ma, mới không thử liên lạc, hơn nữa có lẽ đối phương biết Diệt Pháp Chi Ảnh đã xuất hiện.

Bây giờ nhìn lại, không phải ác ma tộc không muốn liên lạc với hắn, mà là đã thử nghiệm, bởi vậy Lilym xuất hiện. Không phải lấy thân phận tuyển thủ dự thi xuất hiện ở ghế tuyển thủ dự thi, có lẽ bị Alice cản trở, mới tới muộn như thế.

- Thay vì nói đưa tin, nói một cách chính xác là cảnh cáo, với lực chiến đấu của ngươi, đặt chân vào hư không còn quá sớm. Tuy ác ma tộc bọn ta không rõ trước đây ngươi tới từ đâu, nhưng nơi đó càng an toàn, nếu bây giờ ngươi đặt chân tới hư không, chẳng mấy chốc sẽ mất mạng.

Rất rõ ràng, đây là cảnh cáo có thiện ý của ác ma tộc.

- Tình cảnh của ta hiện giờ đặc biệt, không phải ta muốn tới nơi này, mà nhất định phải tới nơi này.

Câu trả lời của Tô Hiểu không tính là sáng tỏ, nằm ngoài dự đoán của mọi người là Lilym không truy hỏi.

- Ngươi không truyền thừa niềm tin của Diệt Pháp Chi Ảnh đúng không?

Lilym nheo mắt lại, nụ cười quyến rũ trên mặt biến mất.

- Đúng vậy, ta không truyền thừa cái gọi là niềm tin kia.

- Nếu là như vậy, vậy thì… Quá tốt!

Lilym thở phào nhẹ nhõm, dựa vào ghế ngồi.

- Thế hệ trước luôn muốn khôi phục vinh quang trước đây, đánh tới đánh lui lẫn nhau, vẫn là hòa bình tốt hơn. Nếu như ngươi truyền thừa ý chí của Diệt Pháp Chi Ảnh, chỉ cần ngươi vung tay một cái, sẽ có nhiều lão ác ma đồng ý giết tới Áo Pháp Vĩnh Hằng tinh với ngươi, lấy thân phận minh hữu.

“Hảo cảm” của Lilym đối với Tô Hiểu tăng lên nhiều, chỉ vì Tô Hiểu không truyền thừa niềm tin điên cuồng loại “Diệt Pháp”. Nhưng mà nàng không biết, với tính cách của Tô Hiểu, còn không bằng đi truyền thừa một số thứ gọi là niềm tin của “Diệt Pháp”.

- Áo Pháp Vĩnh Hằng tinh? Đó là tinh cầu sao?

- Đúng vậy, một tinh cầu vĩnh hằng rất to, đó là thánh địa của người làm phép.

- Dường như rất thú vị.

Tô Hiểu bắt đầu cảm thấy hứng thú với Áo Pháp Vĩnh Hằng tinh, nhận ra được điểm ấy, nụ cười trên mặt Lilym chậm rãi biến mất.

- Ngươi nhất định phải rời xa nơi đó, với thân phận Diệt Pháp Chi Ảnh của ngươi, chỉ cần đặt chân tới nơi đó, nhất định sẽ không còn hài cốt, đây là một cảnh cáo thiện ý khác.

Dường như Lilym cũng biết không nhiều lắm.

- Nếu như… Ta càng mạnh hơn đám pháp sư kia?

Tô Hiểu nhìn về phía Lilym, ánh mắt này của Tô Hiểu khiến Lilym thở gấp.

Không phải Lilym bị Tô Hiểu mê hoặc, mà ánh mắt này của Tô Hiểu khiến Lilym nhớ tới bức bích họa trong pháo đài cổ ở nhà, đó là chân dung của Diệt Pháp sơ đại. Ánh mắt của Tô Hiểu hiện giờ, không khác gì ánh mắt trong bức bích họa.

Kiêu ngạo, sắc bén, không sợ, không vì kẻ địch mạnh mà rút lui.

- Không phải là ngươi muốn…

Đôi mắt của Lilym chậm rãi trợn to, ánh mắt không còn thân mật, nàng rất sợ Tô Hiểu chấn chỉnh lại tên Diệt Pháp, giống mấy ngàn năm trước chinh chiến hư không cùng ác ma tộc.

- Nghĩ gì thế? Ta chỉ cảm thấy Áo Pháp Vĩnh Hằng tinh rất thú vị, từ mọi phương diện lý giải chúng ta đều là minh hữu, không cần lo lắng như vậy.

- Không căng thẳng mới lạ, vừa nãy nhất định là ngươi muốn tiêu diệt Áo Pháp Vĩnh Hằng tinh, ánh mắt vừa nãy tuyệt đối không sai.

Lilym đánh giá Tô Hiểu từ trên xuống dưới, ý nghĩ trong lòng chính là, quả nhiên Diệt Pháp Chi Ảnh sẽ không bình thường, cho dù là có truyền thừa ý chí Diệt Pháp hay không.

Lilym cũng cẩn thận nghĩ lại, nếu là người bình thường, thực sự có tư cách truyền thừa năng lực Diệt Pháp Giả sao?

- Tiêu diệt Áo Pháp Vĩnh Hằng tinh? Vì sao ta phải làm như vậy? Mỗi ngày nghĩ đánh đánh giết giết, chẳng phải rất mệt…

Tô Hiểu còn chưa nói hết, hắn lập tức nghe thấy tiếng la của Hag.

- Người dự thi số 106, người dự thi số 106 đâu rồi, đánh số này không phải là Diệt Pháp Chi Ảnh đời mới sao? Người đi đâu? Bị pháp sư ám sát à? Ha ha ha, chớ để ý, đây chỉ là chuyện cười.

Đến lượt Tô Hiểu ra sân, hắn đứng dậy cử động cổ, nhấc chân đi tới sân cát vàng.

Theo Tô Hiểu tiến lên, khí tức màu đỏ nhạt khuếch tán xung quanh hắn, mùi máu tanh nhàn nhạt tung bay.

Ngửi thấy mùi máu tanh này, Lilym theo lý tưởng hòa bình sợ hãi, ý nghĩ của nàng khác với đa số ác ma, cho dù nàng là tộc hệ sức chiến đấu cao đẳng trong ác ma tộc, nhưng nàng không thích chiến đấu. Bởi vậy nàng mới có chức vụ hiện giờ, quan ngoại giao Mị Ma, phụ trách đàm phán hoặc bàn hòa với các chủng tộc khác, để tránh ác ma tộc bùng nổ chiến tranh với những chủng tộc khác. Phải biết rằng, trên 95% ác ma tộc đều tính hung bạo, một lời không hợp là ra tay. Có lẽ chính vì như vậy, ác ma tộc mới thành minh hữu với Diệt Pháp Chi Ảnh.

- Thực lực vẫn không tính là quá mạnh, nhưng mà mùi máu tanh này là giết bao nhiêu sinh linh, không truyền thừa ý thức của Diệt Pháp sao? Không đúng, tên này càng bạo ngược hơn Diệt Pháp Chi Ảnh bình thường, quả thực như Đao Ma!

Lilym nhìn về phía Tô Hiểu, đôi mắt hơi run rẩy. Nàng nghĩ tới khả năng xấu nhất, chính là một Diệt Pháp Giả có năng lực Đao Ma cuồng bạo, nhưng trong lòng tỉnh táo.

Khoan hãy để ý tới những xoắn xuýt trong lòng Mị Ma Lilym, lúc này Tô Hiểu đã đi lên cát vàng. Hắn vừa ra sân, khán giả trên thính phòng có phản ứng rất mãnh liệt.

“Gào…”

- Diệt Pháp Giả.

- Khiến bọn ta nhìn xem Diệt Pháp Giả mạnh thế nào.

- Đời đời là minh hữu!

Từng tiếng hô to truyền từ trên thính phòng tới, tiếng la to nhất chính là phía tây thính phòng. Ở phía tây thính phòng, có ít nhất mười mấy vạn tên ác ma tộc các tộc hệ, bọn họ đều đứng dậy.

- Diệt Pháp Giả, nhìn nơi này!

Một Mị Ma nữ la to một tiếng, nhận ra tầm mắt Tô Hiểu nhìn tới, nàng càng cởi áo lót, để trần thân trên bất ngờ mở ra.

Không giống như dự đoán của Tô Hiểu, hắn vốn cho rằng trên thính phòng sẽ có nhiều người muốn đánh chết hắn, bây giờ nhận ra được ác ma tộc cùng kêu trợ uy, trong đó còn có Mị Ma nữ tính tỏa sáng phúc lợi.

Nhưng mà không phải tất cả mọi người đang giúp Tô Hiểu trợ uy, một người phụ nữ mặc áo bào pháp sư màu đỏ, đội mũ trùm nhìn chằm chằm Tô Hiểu. Nàng là Pháp Sư Hiền Giả Sefelia, nhân vật trong hư không rất mạnh mẽ.

Pháp Sư Hiền Giả Sefelia đứng dậy, ngón tay dưới áo chỉ về phía Tô Hiểu.

- Chước Nhiệt Chi Thống.

Hào quang màu đỏ sậm lấp lóe ở đầu ngón tay Sefelia, nếu như nàng ra tay, cho dù là phía tổ chức cũng không ngăn cản được.

- Thả tay ngươi xuống, Pháp Sư Hiền Giả Sefelia.

Giọng nam trầm thấp truyền đến, là Thử đại nhân.

Thử đại nhân cầm một khẩu súng săn cũ kỹ, nòng súng nhắm thẳng về phía Pháp Sư Hiền Giả Sefelia, trên nòng súng lít nha lít nhít phù văn. Sau khi khẩu súng săn này lên đạn, không khí xung quanh bắt đầu vặn vẹo.

Trên người Pháp Sư Hiền Giả Sefelia xuất hiện ma văn, nàng và Thử đại nhân biến mất. Khi xuất hiện lần nữa, hai người đã ở bên ngoài sân đấu hư không, cảnh tượng xung quanh rất hoang vu.

- Con chuột này.

Pháp Sư Hiền Giả Sefelia vẫn giơ cánh tay, pháp thuật loại nguyền rủa ở đầu ngón tay chưa hoàn toàn kích phát, nhưng ma pháp loại nguyền rủa này đã khóa chặt Tô Hiểu.

Pằng!

Thử đại nhân trực tiếp kèo cò súng, tuy hắn ta chỉ cao 1m2, nhưng có khí phách cao 21m.

Pằng!

Không gian vặn vẹo, một viên đạn xuyên qua không gian, từng tầng âm bạo khuếch tán xung quanh. Một phát súng này bắn ra, không gian sụp đổ.

- Cấm.

Ken két…

Phù văn màu đỏ rực leo lên trên không khí xung quanh, Pháp Sư Hiền Giả Sefelia nắm chặt tay. Mấy giây sau, xung quanh mới khôi phục yên bình.

Tí tách, tí tách.

Máu tươi từ đầu ngón tay của Pháp Sư Hiền Giả Sefelia nhỏ xuống, nàng đã bị thương.

Ngón cái của Thử đại nhân kéo cò, súng săn lại lên đạn lần nữa.

- Một phát này là Nguyên Bạo Đạn.

- Ngươi điên à?

Pháp Sư Hiền Giả Sefelia cụp mắt xuống, nàng từng lĩnh hội uy lực của Nguyên Bạo Đạn một lần.

- Thả! Tay! Ngươi! Xuống! Pháp Sư Hiền Giả Sefelia.

Ngón tay của Thử đại nhân chạm cò súng, một phát súng này của hắn ta, không còn đơn giản là bắn xuyên qua không gian nữa.

- Người điên.

Gợn sóng ma lực chỗ đầu ngón tay Pháp Sư Hiền Giả Sefelia biến mất, bóng dáng nàng lóe lên, đã trở lại chỗ ngồi thính phòng. Rất nhanh, Thử đại nhân cũng trở lại thính phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận