Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1180: Xử lý xong trước tiên

Thế giới hiện thực, bên cạnh tiệm trang sức Tô Hiểu mở, trong tiệm vòng hoa áo liệm.

Chủ quán tiệm này tên là Mã Bàn Tử, đại sư phong thủy, “tinh thông” đoán mệnh, bói toán, tinh tượng, nói chung là mấy thứ liên quan tới huyền học, lão ta đều “am hiểu”.

Đương nhiên sự thật không phải như vậy, Mã Bàn Tử am hiểu nhất là dao động, lão ta có thể từ lời nói của khách nhân và chút vẻ mặt đoán được suy nghĩ trong lòng đối phương, cứ “đoán mệnh” đơn giản như thế.

Cho dù Mã Bàn Tử là một tên lừa gạt, nhưng lão ta là một tên lừa đảo có lương tri. Đương nhiên, lão ta chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện mình làm rất vẻ vang, tất cả chỉ vì cuộc sống mà thôi.

Là một tên phong thủy dởm, Mã Bàn Tử rất am hiểu quan sát suy nghĩ trong lòng người khác, nhưng mà hôm nay, lão ta gặp khó khăn đầu tiên trong nhân sinh.

Bên ngoài cửa vòng hoa áo liệm khóa chặt, mấy tờ giấy vàng và chu sa rải rác khắp nơi, Mã Bàn Tử không phải đang làm nghi thức gì đó, đây là mấy phút trước lão ta thật sự không kiềm chế nổi lửa giận trong lòng.

“Các ngươi bắt em trai ta đi đâu?”

Mã Bàn Tử nắm chặt tay, nổi giận gầm lên một tiếng, đánh một quyền vào bụng người đàn ông gầy gò đang bị trói chặt.

Rầm.

Nắm đấm hạ xuống, mỡ trên người Mã Bàn Tử run rẩy, trên trán lão ta chảy ra một tầng mồ hôi tinh mịn.

Người đàn ông gầy gò phát ra tiếng kêu rên, hắn ta bị trói gô trên ghế gỗ, chịu quyền này suýt nữa ngã xuống cùng với ghế.

“Ha ha ha ha.”

Người đàn ông gầy gò phát ra tiếng cười.

“Tên mập thú vị này, Hắc Bì nhận thứ không nên nhận, trói hắn ta chỉ vì tránh cho mọi việc làm lớn, không diệt hắn ta đã rất nhân từ. Đúng rồi, ta đói, đi làm chút đồ ăn cho ta.”

Người đàn ông gầy gò không thèm quan tâm Mã Bàn Tử, bởi vì hắn ta biết rõ đối phương không dám làm gì hắn ta.

“Con mẹ ngươi…”

Thịt mỡ trên mặt Mã Bàn Tử run rẩy, lão ta dám đánh, còn nghiêm hình bức cung.

Loại tình cảnh đó lão ta chỉ từng thấy trong phim, nếu để lão ta tự tay làm, lão ta thật sự không dám, huống hồ em trai lão ta Hắc Bì còn đang nằm trong tay đám người này, lão ta không dám manh động.

“Anh họ, tỉnh táo lại.”

Một thiếu nữ mặc váy màu lam nhạt kéo tay Mã Bàn Tử, nàng là em họ của Mã Bàn Tử, ngày hôm nay vừa vặn tới thăm Mã Bàn Tử. Lúc trước Mã Bàn Tử muốn dẫn em họ đi ăn lẩu, ai biết xảy ra chuyện như thế, lúc trước lão ta muốn khuyên em họ đi, nhưng em họ nhìn có vẻ nhu nhược trên thực tế rất quật cường.

“Mập mạp này nhìn kiểu gì cũng không giống biết vào bếp, nữ nhân, ngươi đi làm đồ ăn cho ta, lão tử sắp một ngày không được ăn rồi.”

Người đàn ông gầy gò cử động cổ, hắn ta đã nhìn ra Mã Bàn Tử không phải loại người dám chơi chết hắn ta, bởi vậy càng thêm trắng trợn không kiêng dè.

Người đàn ông gầy gò là tên liều mạng, vốn là hắn ta đi bắt Hắc Bì, ai ngờ Hắc Bì mang theo gậy diện bên người, trực tiếp dí vào ngực hắn ta, hắn ta trực tiếp bị điện giật ngất.

Biết mọi chuyện không ổn Hắc Bì lập tức muốn trốn khỏi thành phố, nhưng trên đường đi bị đám người kia chặn, lúc này mới có chuyện bắt cóc. Còn Hắc Bì đã nhận cái gì, tạm thời không rõ, bản thân Hắc Bì là thương nhân đầu cơ cung nỏ hoặc gậy điện, đồng thời hắn ta cũng nhận một ít thứ không rõ lai lịch.

Trước khi Mã Bàn Tử dẫn em họ đi ăn lẩu, đương nhiên gọi điện cho em trai lão ta Hắc Bì, cửa hàng của hai anh em chỉ cách tiệm trang sức của Tô Hiểu.

Hắc Bì bị bắt cóc đương nhiên không nghe được điện thoại, khi Mã Bàn Tử đến tiệm của Hắc Bì thì thấy người đàn ông gầy gõ ngã trên đất, dấu vết xung quanh nói rõ Hắc Bì đã xảy ra vấn đề.

Như vậy Mã Bàn Tử trói người đàn ông gầy gò lại, do đó có cảnh “nghiêm hình tra tấn”, Mã Bàn Tử đã đánh người đàn ông gầy gò mấy trận, cũng muốn báo cảnh sát, người đàn ông gầy gò chỉ nói một câu, lập tức khiến Mã Bàn Tử bỏ đi ý nghĩ báo cảnh sát.

“Không muốn em trai ngươi chết, thì nhanh cởi trói cho ta, bật điều hòa lên, nóng chết mất.”

Người đàn ông gầy gò mỉm cười nhìn Mã Bàn Tử, Mã Bàn Tử giơ tay cầm lấy điện thoại, ấn một dãy số, số này lão ta đã gọi nhiều lần, nhưng mà không có ai nghe máy.

“Ta đã cảnh cáo ngươi đúng không, không được báo cảnh sát.”

Nụ cười trên mặt người đàn ông gầy gò đột nhiên biến mất, cụp mắt xuống.

Nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông gầy gò, tay Mã Bàn Tử run lên, lão ta từng thấy ánh mắt này, điều này khiến lão ta lập tức phán đoán ra, người đàn ông gầy gò này từng giết người, đây là một tên liều mạng hàng thật giá thật, khác hoàn toàn với đám lưu manh thông thường.

Tút, tút, tút…

Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng chuông di động truyền vào trong tai ba người, thật ra người đàn ông gầy gò cũng không bình tĩnh như vậy, hắn ta rất sợ Mã Bàn Tử báo cảnh sát, hắn ta từng giết mấy người, đi vào tuyệt đối không ra được.

“Chuyện gì?”

Một giọng nam truyền ra, Mã Bàn Tử thở phào nhẹ nhõm một hơi, người đàn ông gầy gò cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảnh sát chắc chắn sẽ không nói câu “chuyện gì” đầu tiên.

“Ta gặp phải chuyện phiền phức, có rảnh không?”

“Năm phút.”

Điện thoại bị cúp, Mã Bàn Tử nhìn về phía người đàn ông gầy gò, trong đôi mắt thậm chí có thương hại.

“Anh họ, ngươi tìm ai giúp đỡ thế?”

Em họ quật cường mở miệng dò hỏi.

“Ta tìm… Nhân sĩ chuyên nghiệp.”

Mã Bàn Tử nắm chặt tay, lão ta đã bị ép cuống lên.

Mã Bàn Tử tìm giúp đỡ đương nhiên sẽ tìm Tô Hiểu, còn vì sao Mã Bàn Tử không tự mình tìm tới cửa, chuyện đó hoàn toàn là xuất phát từ bất đắc dĩ. Lần trước lão ta muốn đi cửa sau tiệm trang sức tới tìm Tô Hiểu, ai biết lão ta giẫm địa lôi ở sân sau tiệm trang sức.

Nghĩ tới lần giẫm mìn đó, Mã Bàn Tử đến bây giờ vẫn còn sợ hãi.

Thùng thùng thùng.

Tiếng gõ cửa truyền tới, Mã Bàn Tử vù một tiếng đứng dậy, chạy nhanh đi mở cửa.

Cửa cuốn nâng lên, Bố Bố đi vào bên trong trước tiên, Tô Hiểu cũng cúi người chui vào trong, một tay cầm đũa, tay khác thì bưng một tô mì.

Tô Hiểu nhìn tình hình xung quanh, rất nhanh, tầm mắt hắn tập trung vào người đàn ông gầy gò bị trói.

“Nói một chút xem, có chuyện gì.”

Tô Hiểu ngồi trên ghế salon đối diện người đàn ông gầy gò, rất bình tĩnh tiếp tục ăn mì.

Tầm mắt em họ vẫn luôn chưa từng rời khỏi Tô Hiểu, ý nghĩ trong lòng nàng là, tên này ăn mặc tùy ý, tay bưng tô mì thật sự đáng tin sao?

Mã Bàn Tử kể tỉ mỉ tình huống cho hắn, Tô Hiểu nhanh chóng biết được đã xảy ra chuyện gì. Hắn nhìn người đàn ông gầy gò mấy lần, đối phương không phải Khế Ước Giả, từ mùi máu tanh nhạt đến mức có thể quên kia phán đoán, đối phương cùng lắm là một tên liều mạng.

“Hiểu đại khái, xử lý xong hắn ta trước.”

Tô Hiểu đặt tô mì trong tay xuống, đứng dậy tới gần người đàn ông gầy gò.

“Ngươi…”

Cơ thể người đàn ông gầy gò ngửa ra sau theo bản năng, hắn ta chỉ cảm nhận được Tô Hiểu không đúng, còn cụ thể không đúng chỗ nào, hắn ta không rõ.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt của người đàn ông gầy gò trợn to, đồng tử nhanh chóng co rút lại, cuộc đời bỏ mạng thời gian dài rèn luyện cho hắn ta trực giác, khi hắn ta nhìn về phía đối phương, lập tức như đang nhìn vực sâu cả da đầu tê rần, chân như nhũn ra.

“Hắc Bì bị trói đến giao lộ phía tây, nếu ngươi giết ta, hắn ta vĩnh viễn…”

Phụt…

Một sợi tơ mảnh tới mức không thể nhìn ra ghì chặt cổ người đàn ông gầy gò, từng giọt máu tươi chảy ra, gương mặt người đàn ông gầy gò nhanh chóng đỏ lên, đôi mắt bắt đầu sung huyết.

“Đợi đã, đợi, ta cái gì… Cũng nói.”

Giọng nói của người đàn ông gầy gò bắt đầu khàn khàn, hắn ta giãy dụa kịch liệt, đáng tiếc hắn ta bị quấn chặt vào ghế.

“Không cần ngươi nói gì.”

Tô Hiểu lấy di động ra, ấn một dãy số.
Bạn cần đăng nhập để bình luận