Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 752: Chết Rất Thảm

Trên đường dành riêng cho người đi bộ người ta tấp nập, Tô Hiểu lẫn trong đám người, Kotomine Kirei thường mặc trang phục mục sư trên người, chỉ cần có đủ thời gian, muốn tìm được đối phương trong đám người không khó.

Năm phút sau, tầm mắt của Tô Hiểu hơi đảo qua bên đường, lập tức thu hồi tầm mắt, cũng giơ tay ngăn cản một người đi đường bên cạnh, hắn đã phát hiện ra mục tiêu.

- Xin chào, xin hỏi...

Tô Hiểu bắt đầu bắt chuyện với người qua đường hỏi đường, người qua đường kia rất lễ phép, cho nên hỏi đường nhanh chóng kết thúc, Tô Hiểu lắc đầu, giống như không hài lòng với câu trả lời.

Kotomine Kirei ở rìa đường đã nhìn về phía Tô Hiểu, lúc trước hắn ta cảm thấy đối phương liếc mắt nhìn hắn ta, nhưng phát hiện Tô Hiểu đang hỏi đường người khác, Kotomine Kirei thu hồi tầm mắt.

- Quả nhiên, muốn truy tìm tung tích một tên Anh Linh rất khó.

Giọng điệu của Kotomine Kirei lạnh nhạt, hắn ta đang truy tìm tung tích của Tô Hiểu, rõ ràng là hiện giờ lần theo thất bại.

- Vị... Mục sư này?

Kotomine Kirei vừa định xoay người rời đi dừng bước, nghiêng đầu nhìn người qua đường đang bắt chuyện với hắn ta.

- Có chuyện gì?

Kotomine Kirei đánh giá Tô Hiểu từ trên xuống dưới, nhưng Tô Hiểu cầm bản đồ, đã cải trang không lộ ra bất cứ sơ hở gì.

- Xin hỏi, khu Nagakawa đi kiểu gì?

Lúc Tô Hiểu nói chuyện không nhìn Kotomine Kirei, chỉ đưa bản đồ trong tay, cũng chỉ một vị trí ở phía trên, đây là tấm bản đồ không được đầy đủ.

- ...

Kotomine Kirei lùi về sau một bước nhỏ mới nhận bản đồ, chính vì hắn ta lùi về sau một bước nhỏ, khiến đoản đao đã trượt ra khỏi ống tay áo Tô Hiểu thu hồi lại.

- Khu Nagakawa ở...

Kotomine Kirei chỉ đường đơn giản cho Tô Hiểu, tuy ác thú trong lòng hắn ta đã thức tỉnh, nhưng những thói quen khó mà thay đổi được, Kotomine Kirei từng giúp người làm niềm vui, nho nhã lễ độ.

- Hóa ra là ở đây, ta đã đi lòng vòng vài vòng, ban đầu nghe nói bên đó có nhà hàng bít tết thịt bò không tệ, còn muốn đến đó nếm thử, bây giờ không còn hứng thú nữa.

Biểu cảm của Tô Hiểu không biến hóa nhiều, lúc trò chuyện với người khác, biểu cảm thay đổi quá nhiều trái lại là dị thường, chỉ cần mỉm cười lễ phép là được.

- Học sinh như ngươi, đừng nên tới đó thì hơn, đồ ăn ở đó rất đắt.

Kotomine Kirei nói xong thì xoay người rời đi.

- Sao ngươi biết ta là học sinh?

Tô Hiểu sửng sốt nhìn bóng lưng Kotomine Kirei, Kotomine Kirei không đáp lời, chậm rãi đi xa.

Trong túi áo của Tô Hiểu lộ ra một góc thẻ học sinh.

- Tính cảnh giác không tệ.

Ngay vừa rồi, thực ra Tô Hiểu có cơ hội ra tay, nhưng cân nhắc tới thể thuật của Kotomine Kirei không yếu, không thể đảm bảo một kích tất sát, Kotomine Kirei lập tức sử dụng lệnh chú cưỡng chế triệu hoán Anh Hùng Vương, vậy thì sẽ phiền phức.

Tô Hiểu hòa vào trong đám người, từ đầu tới cuối, Kotomine Kirei đều không nhận ra được dị thường.

...

Kotomine Kirei đi trên đường phố, hắn ta đang suy nghĩ đối sách, nhưng cảm giác đói bụng nhắc nhở hắn ta, hắn ta cần ăn uống.

Kotomine Kirei liếc mắt nhìn mấy nhà hàng trên lối đi bộ, không có đồ ăn hắn ta yêu thích, nhưng có một nhà hàng sát bên quảng trường, hắn ta từng thấy áp phích tuyên truyền về nhà hàng đó.

Trong đầu Kotomine Kirei xuất hiện một món đồ ăn, nó mềm mại non mềm, hương vị cay cay, vị chua lan tỏa ra, ăn mòn dạ dày của hắn ta.

Mười phút sau, Kotomine Kirei đi vào nhà hàng kia, một nhân viên phục vụ tiến lên đón.

- Tiên sinh xin mời vào.

Sau khi Kotomine Kirei ngồi xuống thì không nhìn menu.

- Một phần đậu hủ ma bà, một phần cơm tẻ, đậu hủ ma bà cay một chút.

- Dạ tiên sinh.

Nhân viên phục vụ khom người rời đi, quy mô nhà hàng này không nhỏ, hơn nữa là buổi trưa, bên trong nhà hàng hầu như chật ních, điều này khiến Kotomine Kirei nhíu mày, hắn ta có cảm giác món ăn sẽ lên rất chậm.

Đúng như dự đoán, đợi đủ 30 phút một khay đậu hủ ma bà và một chén cơm mới được bưng tới bàn Kotomine Kirei.

- Quý khách đợi đã lâu, xin mời chậm rãi dùng.

Nhân viên phục vụ lại đưa một cốc nước chanh lạnh để lên bàn.

- Ta không gọi thứ này.

Kotomine Kirei hơi nghi ngờ một chút.

- Là như vầy, tiên sinh đã đợi lâu...

Nhân viên phục vụ nhìn đồng hồ đeo tay một cái:

- Đã đợi quá 25 phút, dựa theo quy định của nhà hàng, khách hàng đợi quá 25 phút thì tặng đồ uống, nếu quý khách không thích vị này, bản điếm có thể đổi...

- Không cần.

Kotomine Kirei cởi áo khoác, thường ăn đậu hủ ma bà nên hắn ta biết, lát nữa hắn ta sẽ cay tới mức đầu chảy đầy mồ hôi.

- Quý khách có yêu cầu gì thì gọi ta bất cứ lúc nào.

Sau khi được Kotomine Kirei cho phép, nhân viên phục vụ khom người rời đi.

Kotomine Kirei lấy một cái châm nhỏ đầy phù văn ra, hắn ta lần lượt đâm châm nhỏ lên đậu hủ và cơm tẻ, xác nhận hai thứ này không có độc xong, hắn ta nhìn về phía cốc nước chanh lạnh kia, do dự một lát, hắn ta cho châm nhỏ vào trong cốc nước chanh.

Theo Kotomine Kirei, nếu như có người hạ độc hắn ta, nhất định sẽ lựa chọn đậu hủ ma bà và cơm tẻ, bởi vì hắn ta chưa chắc sẽ uống cốc nước chanh.

Leng keng, đá lạnh trong nước chanh chuyển động, giọt nước chảy từ miệng cốc xuống.

Tuy mỹ vị mê hoặc Kotomine Kirei, nhưng hắn ta rất cẩn thận, xác nhận đồ ăn đều không có độc xong, hắn ta mới cầm đũa.

Mấy phút sau, Kotomine Kirei ăn sạch đậu hủ ma bà và một bát cơm, trên trán hắn ta chảy đầy mồ hôi, có thể nói là vui sướng tràn trề.

Mới ăn một bát cơm và một bát đậu hủ ma bà siêu cay, cho dù Kotomine Kirei là ma thuật sư, cũng cảm thấy yết hầu phát khô.

Hắn ta cầm lấy cốc nước chanh trên bàn, uống mấy ngụm to.

“Phù...”

Kotomine Kirei phả ra một hơi lạnh, không có chuyện gì đã nghiền hơn ăn cay xong thì uống một cốc nước chanh lạnh.

- Thanh toán.

Kotomine Kirei kéo cổ áo.

“Khụ...”

Kotomine Kirei ho nhẹ một tiếng, có lẽ vì ăn quá cay khiến yết hầu hắn ta phát khô, điều này khiến hắn ta bưng cốc nước chanh trên bàn lên theo bản năng, muốn uống một ngụm.

- Tiên... Tiên sinh, của... Ngài... Hết... Tổng... Cộng...

Giọng nói bên tai Kotomine Kirei bắt đầu xa xôi, hắn ta lập tức nhận ra mình đã trúng độc, còn là kịch độc, nhưng trong đồ ăn không có vấn đề gì, cốc nước chanh cũng không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở chỗ nào đây?

Chính xác là như vậy, đồ ăn và đồ uống đều không có độc, độc ở bên trong khối băng, khối băng hòa tan tới mức độ nhất định thì độc tố sẽ chảy ra.

- Ta phụng lệnh chú chi...

Xì xì!

Một thanh đoản đao đâm vào yết hầu của Kotomine Kirei, thanh đoản đao này sắc bén dị thường, trực tiếp xuyên qua cổ họng hắn ta tới tủy não.

“Phù...”

Kotomine Kirei há to miệng, trong miệng phát ra tiếng thở, cơ thể không bị khống chế ngửa ra sau.

- Tiên sinh, của anh mất tổng cộng một cái mạng.

Tô Hiểu ngụy trang thành nhân viên phục vụ rút đoản đao trong cổ họng Kotomine Kirei ra, nắm lấy tóc đối phương.

Xoạt.

Đoản đao cắt yết hầu của Kotomine Kirei, ba loại hiệu quả đoản đao Đồ Lục đoạn hầu (bị động) + đẫm máu và nước mắt (bị động) + Nguyệt Chi Quang Hoa (bị động) cùng phát động.

Hiệu quả 1 của trang bị: Đoạn hầu (bị động), lúc cắt rời yết hầu bất cứ sinh vật nào, sẽ tạo thành thương tổn ngoài mức quy định.

Nhắc nhở: Giá trị thương tổn ngoài mức quy định là 50~60% thương tổn cơ sở, ngoài thương tổn vượt mức quy định không nhìn phòng ngự, kháng tính của cơ thể.

Hiệu quả 2 của trang bị: Đẫm máu và nước mắt (bị động), nếu như thành công cắt yết hầu cũng phát động hiệu quả 1 của trang bị, phán định thuộc tính thể lực đối với kẻ địch, nếu kẻ địch chưa thông qua phán định, thì có thể phát động hiệu quả đẫm máu và nước mắt, kẻ địch mất một lượng máu lớn, mỗi giây thương tổn chảy máu là 4% giá trị sinh mệnh lớn nhất của kẻ địch, hiệu quả chảy máu kéo dài 10 giây, thương tổn này có tính ưu tiên.

Nhắc nhở: Nếu giá trị sinh mệnh của kẻ địch dưới 30%, hiệu quả chảy máu kéo dài -50% (5 giây), hiệu quả xuất huyết tăng gấp đôi (mỗi giây 8% giá trị sinh mệnh lớn nhất).

Hiệu quả 3 của trang bị: Nguyệt Chi Quang Hoa (bị động), +14 độ sắc, +10 phá giáp, +9 tính xuyên thấu.

...

Phụt.

Máu tươi phun từ trong cổ Kotomine Kirei ra, cơ thể Kotomine Kirei ưỡn một cái, dưới thương tổn vượt mức quy định khủng bố + thương tổn chảy máu, hắn ta không kịp dùng lệnh chú đã chết, chết rất nhanh, còn an tường hay không, từ hai chân còn đang co đạp, hẳn là không an tường.

Nói một cách chính xác, hẳn là chết rất thảm, căng lên căng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận