Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1433: Một đối tám

Roubaix, trên một con phố chằng chịt những vết nứt, một người phụ nữ đầy những vết chém đang bò trên đường. Nửa thân dưới của nàng đã bị chém đứt, một bên mắt đã bị móc đi, trên người vô số vết thương chồng chất.
Một bàn chân nhỏ trắng nõn giẫm lên mặt người phụ nữ, khiến thân thể nàng ta run rẩy.
"Vừa rồi. Ngươi gọi ta là 'tiểu thí hài', đúng không?"
Giọng trẻ con mang theo ý cười vang lên.
"Có. có gan thì giết ta đi."
Ánh mắt người phụ nữ ảm đạm, nhớ lại cảnh tượng vừa xảy ra, đến giờ nàng vẫn không thể tin được.
"Sai rồi."
Lời vừa dứt, người phụ nữ quỳ rạp trên mặt đất cảm thấy hốc mắt đau đớn dữ dội. Ba ngón tay thon dài đâm vào hốc mắt, mạnh mẽ rút tròng mắt nàng ra.
"A!"
Người phụ nữ thét lên một tiếng, hai tay vung loạn xạ về phía trước, cố gắng túm lấy kẻ địch của mình.
"Ta không hề trêu chọc ngươi, mà ngươi dám gọi ta là 'tiểu thí hài', đó là vấn đề về lễ nghi cơ bản. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi có thích ăn kẹo không? Nếu như ngươi cũng thích ăn kẹo, ta có thể tha cho ngươi, dù sao nhìn ngươi thật đáng thương."
Cô Lỗ ngồi xổm xuống trước mặt người phụ nữ, bàn tay nhỏ dính đầy máu tươi bóc một viên kẹo.
"Thích, thích."
Nửa thân trên còn lại của người phụ nữ chính là Tri Chu Nữ trước đây, khi đó nàng ta còn rất tự tin, đi kiếm con mồi trong thành Roubaix.
"Thật sao?"
Cô Lỗ cười, nhét viên kẹo vào miệng Tri Chu Nữ.
"Có ngọt không?"
Cô Lỗ nhẹ vuốt má Tri Chu Nữ, động tác rất dịu dàng.
"Thật. rất ngọt."
Tri Chu Nữ đột nhiên muốn khóc, đối phương cứ luôn vì những lý do kỳ quái mà đâm nàng bằng dao găm. Miệng nàng đầy máu tươi, dù bây giờ ăn một viên đường hóa học, nàng cũng không cảm thấy ngọt.
Nếu là trước đây, Cô Lỗ sẽ không 'đùa bỡn' kẻ địch, nhưng nàng ghét nhất khi người khác gọi nàng là 'tiểu thí hài'. Lúc trước Tô Hiểu đã gọi nàng như vậy, cơn giận của Cô Lỗ đã bắt đầu bùng nổ. Còn Tri Chu Nữ thì không chỉ là châm ngòi thùng thuốc nổ, mà là đem cả một bó đuốc ném vào bên trong.
Bị chọc giận, Cô Lỗ rất tức giận, và hậu quả thì rất nghiêm trọng.
"Rất ngọt."
Nụ cười trên mặt Cô Lỗ dần biến mất.
"Viên kẹo này vốn là của ta, nhưng nó lại ở trong miệng ngươi, ngươi đang cướp kẹo của ta à?"
Không thể nghi ngờ, đây là một câu hỏi mất mạng.
"Ta sai rồi."
Khi Tri Chu Nữ nói ra những lời này, chính nàng cũng ngạc nhiên một lúc.
"A !"
Cô Lỗ cũng ngẩn người, sự việc phát triển có chút không đúng. Bình thường trong tình huống này, đối thủ phải chửi nàng là "tiểu bitch" mới đúng.
"Vậy mà không nói lời ác độc, hơn nữa ngươi trông đích xác thực đáng thương. Vậy thì, ngươi có thể đi chết rồi."
Dao găm lướt qua, Tri Chu Nữ được giải thoát.
"Gã kia, ngươi cứ luôn đứng xem nãy giờ, có chuyện gì sao?"
Cô Lỗ lau dao găm lên thi thể Tri Chu Nữ, ánh mắt nhìn về phía đỉnh một tòa kiến trúc đổ nát.
Trên kiến trúc, một người đàn ông vạm vỡ mặc áo khoác trắng, hai tay khoanh trước ngực đang đứng đó. Bộ râu quai nón được tỉa tót cẩn thận tạo cho hắn vẻ cương nghị. Áo khoác trắng sau lưng hắn bay phất phới trong gió.
Người đàn ông từ trên kiến trúc nhảy xuống. Hắn không nhìn Cô Lỗ, mà đi đến trước thi thể Tri Chu Nữ, quỳ một chân xuống đất, đặt tay lên đầu nàng, lẩm bẩm điều gì đó. Hắn đang cầu nguyện, cầu nguyện cho người chết.
Một lát sau, người đàn ông mở mắt.
"Thánh Vực Nhạc Viên, Thánh Diễm, mọi người đều gọi ta như vậy."
Trong mắt Thánh Diễm, ánh sáng xanh lam chớp động, dường như có ngọn lửa xanh lam đang thiêu đốt. Ngay sau đó, hai cánh tay hắn bốc lên ngọn lửa xanh lam.
Sắc mặt Cô Lỗ trở nên ngưng trọng. Tên Thánh Diễm này hoàn toàn khác với Tri Chu Nữ, đây là hai đối thủ ở hai đẳng cấp khác nhau.
Dao găm khảm bảy viên bảo thạch truyền thuyết cấp xoay chuyển trong tay Cô Lỗ. Một vài trong số đó là truyền thuyết cấp, một số khác có phẩm chất màu vàng.
Hồng quang bao phủ dao găm, Cô Lỗ vung dao găm vào khoảng không phía trước. Thánh Diễm đang lao tới lập tức nghiêng đầu, một vết máu mỏng xuất hiện trên mặt hắn.
"Ngươi không tệ nha."
Cô Lỗ cười, xoay người bỏ chạy.
Sự phát triển quỷ dị này khiến Thánh Diễm đang khí thế hung hăng ngẩn người. Nhưng đúng lúc này, một đám sương đỏ xuất hiện phía sau hắn. Sương đỏ ngưng tụ thành hình người, đâm một nhát vào giữa lưng Thánh Diễm.
Phân thân sương đỏ vừa mới xuất hiện, Cô Lỗ giả vờ chạy trốn đã quay lại đánh Thánh Diễm. Đây chính là Cô Lỗ, chiến đấu bằng mọi thủ đoạn, không từ thủ đoạn nào. Nàng thậm chí sẽ giả vờ đáng thương. Như nàng nói:
"Ta là một đứa trẻ con, sao có thể tuân theo quy tắc chứ?"
Sóng thần gào thét ập tới, những công trình sát bờ của thành Roubaix hứng chịu đòn tấn công đầu tiên. Vốn dĩ những công trình này đã đầy rẫy những vết nứt, sau khi bị sóng lớn cao hàng chục mét ập vào, chúng lập tức tan tánh.
Sau khi sóng lớn phá hủy các công trình, sức công phá càng trở nên khủng khiếp. Nước biển trộn lẫn với cốt thép, đá vụn biến thành một cỗ máy nghiền tự nhiên, nghiền nát mọi sinh vật bị cuốn vào dòng nước xoáy.
Phía đông thành phố, bên trong một nhà máy, Tô Hiểu né tránh một viên đạn bay tới, đồng thời giơ tay trái lên, cầm D-ám sát.
Phốc, phốc, phốc, phốc, phốc.
Năm phát súng vang lên, một khế ước giả phe Thiên Khải cầm khiên tròn lảo đảo ngã xuống, tựa vào một động cơ hơi nước. Tấm khiên trên tay hắn gần như vỡ vụn hoàn toàn, trên mặt thuẫn có ba vết chém giao nhau.
Vỏ đạn còn chưa kịp rơi xuống đất, trường đao trong tay Tô Hiểu đã chắn trước mặt.
Leng keng!
Một nhát đại phủ bổ xuống bị Trảm Long Thiểm ngăn lại. So với đoản búa của Buck, lực đạo của thanh đại phủ này quá yếu.
Ngăn được đại phủ, Tô Hiểu tung một cước, đá vào bụng dưới của khế ước giả cầm đại phủ.
Rên lên một tiếng, tên tráng hán bị đá văng ra ngoài. Trong lúc bay, hắn phun ra một ngụm lớn máu tươi, mắt tràn đầy vẻ không tin.
Thấy cảnh này, vú em trốn trong nhà máy lập tức đứng dậy, một đoàn quang mang xanh biếc thoát ly khỏi pháp trượng, bay nhanh về phía tên tráng hán.
Tô Hiểu vừa đá bay tên tráng hán, khẩu D-ám sát bên tay trái đã giơ lên.
Phốc, phốc, phốc.
Ba phát súng vang lên, máu tươi phun tung tóe. Một đoàn lục sắc quang mang rơi vào người tráng hán, dần dần tiêu tán. Nó có thể trị liệu vết thương, nhưng không thể phục sinh một cỗ thi thể.
Thi thể tráng hán vừa ngã xuống, ba tên khế ước giả cầm vũ khí cận chiến đã xông về phía Tô Hiểu.
Một tấm khiên năng lượng xuất hiện bên cạnh Tô Hiểu. Hắn không thèm nhìn ba tên khế ước giả kia, mà hướng họng súng về phía vú em ở đằng xa.
Phốc, phốc, phốc, phốc.
Bốn phát súng vang lên, vú em trốn sau máy móc kim loại ôm đầu. Một viên đạn bắn thủng cánh tay nàng, suýt chút nữa trúng vào đầu.
Máy móc kim loại trước mặt vú em bị đánh xuyên, hơi nước nóng rực bốc lên.
Đạn không trúng, băng đạn trong D-ám sát đã thay, đạn dược đã được chuẩn bị sẵn.
Phốc, phốc.
Sáu phát liên tiếp, bức tường xi măng phía sau vang lên tiếng ngã xuống đất. Khế ước giả hệ phụ trợ đáng ghét nhất trong tiểu đội ngã xuống.
Máu tươi nhỏ giọt xuống ống quần Tô Hiểu. Hắn vừa bị khống chế trong giây lát, sau đó bị tám tên khế ước giả phe Thiên Khải tập kích. Sau khi chặn được phần lớn hỏa lực nhờ thuẫn phản kích, hắn bắt đầu đánh trả.
Tám khế ước giả, số lượng không nhiều, nhưng phối trí đầy đủ: tanker, hệ khống chế, vú em, cận chiến, pháp hệ.
Người chết đầu tiên đương nhiên là pháp hệ. Tên pháp sư hệ thủy kia đến chết cũng không hiểu tại sao Tô Hiểu lại phải hứng chịu hỏa lực từ đồng đội để giải quyết hắn trước.
Sau khi pháp hệ lạnh ngắt, tiếp theo là tank, rồi đến cận chiến. Hiện tại hệ khống chế cũng đã nằm im. Chỉ còn lại một vú em run lẩy bẩy và ba tên cận chiến.
Tô Hiểu vốn đang tìm kiếm vị trí của Hắc Phong, thì tiểu đội này chủ động tập kích hắn.
Vú em lộ vẻ sợ hãi, cố gắng ló đầu ra, chân run rẩy không ngừng.
Ầm!
Hoả tinh bắn tung tóe, một viên đạn xuyên qua máy móc kim loại, bay qua trước mặt vú em. Nàng sợ hãi ngồi phệt xuống đất. Vừa rồi trong khoảnh khắc đó, nàng đã ở rất gần cái chết. Về phần ba đồng đội của nàng, đã sớm bỏ chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận