Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 920: Tu hành

Nghĩ tới đánh đổi dã thú trực cảm hơi cao, nhưng Tô Hiểu cảm thấy rất đáng giá. Lúc trước khi hắn chém một đao về phía Toa, đối phương né tránh thực sự quá chuẩn xác.

Nhưng mà muốn nắm giữ dã thú trực cảm cũng không thoải mái.

Vèo…

Tiếng xé gió kéo tới, Tô Hiểu muốn sử dụng khiên phản kích phòng ngự theo bản năng, nhưng hắn lập tức khắc chế hành động này, mà dựa vào năng lực Tâm Nhãn né tránh công kích của Toa.

Toa xông tới bên cạnh Tô Hiểu, quỳ gối đập bên hông Tô Hiểu. Ở trong cảm nhận của Tô Hiểu, có một vật thể hình đầu gối đánh về phía hắn, vị trí giống như là bên hông, vừa giống như bắp đùi.

Chỉ trong nháy mắt phán đoán này sai lầm, dẫn tới đầu gối Toa va vào bên hông Tô Hiểu.

Cảm giác đau từ bên hông truyền tới nội tạng, phương thức tấn công của Toa quá đặc biệt, công kích của đối phương giống như không nhìn phòng ngự. Bắp thịt và xương sườn đều bị thương không nặng, các loại nội tạng lại gặp vận rủi.

Nội tạng xuất hiện đau nhức, giống như người bình thường, lúc này cơ thể đã cong xuống, nhưng Tô Hiểu trải qua lần lượt máu và lửa thử thách, hắn không khom người, mà cong chân phải và cánh tay trái, ngăn cản bên phải cơ thể, tuy cơ thể hắn đã trúng một gối đang nhanh chóng bay lên.

- Quá chậm!

Giọng nói của Toa từ bên trái truyền tới, giọng nói truyền đến, đồng thời trong đầu Tô Hiểu vù một tiếng, giống như bị xe lửa đụng phải, cơ thể thay đổi hướng bay.

Thân ở giữa không trung, trong đầu Tô Hiểu ong ong, tay của hắn chạm vào chuôi đao, vừa định rút đao ra, lại dừng động tác. Hiện giờ không phải chiến đấu, xuất đao không có ý nghĩa gì.

- Hung bạo bất ngờ, nhưng mà… Ta thưởng thức loại hung bạo này, chỉ có cường giả mới có tư bản sống tiếp, thế giới rất tàn khốc.

Phong cách chiến đấu của Toa tuyệt nhiên ngược lại với Tô Hiểu, lúc nàng chiến đấu, thường lẩm bẩm gì đó, đây thuộc về thói quen cá nhân.

Tô Hiểu miễn cưỡng vững vàng rơi xuống đất, trước mắt hắn đen kịt, trên gương mặt truyền tới cảm giác ấm áp, là máu.

Tí tách, tí tách…

Bên trong phòng yên tĩnh kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, Toa đã biến mất, hơi thở của nàng cũng biến mất, âm thanh di chuyển biến mất.

- Đừng dựa vào âm thanh phán đoán vị trí của kẻ địch, đó là phương pháp cảm nhận càng vụng về hơn năng lực cảm nhận cơ sở.

Giọng nói của Toa xuất hiện sau lưng Tô Hiểu, nhưng mà một trực quyền lại đánh vào ngực Tô Hiểu, đây chính là tự mình dạy dỗ.

- Ngươi thường chiến đấu, trực giác chiến đấu rất mạnh, nhưng so với cá nhân, tiền nhân tổng kết kinh nghiệm càng thêm phong phú, đó là không biết bao nhiêu người dùng máu để đổi. Làm từng bước rất ngu, những EXP kia có thể lấy làm gương.

Khi Toa nói chuyện, lại đánh trúng vai Tô Hiểu một quyền.

- So với dùng đại não phản hồi công kích của kẻ địch, dùng “tâm” và cơ thể cảm nhận càng nhanh hơn, chiến đấu thắng bại là chuyện chỉ trong nháy mắt, trong đầu chỉ cần cân nhắc làm sao chiến thắng kẻ địch là được, cơ thể mới dùng cho công kích và né tránh đồ vật, dùng cơ thể đi cảm nhận quả đấm của ta từ đâu đánh tới.

Giọng nói của Toa càng ngày càng xa khỏi tai Tô Hiểu, không phải hắn tỉnh ngộ, mà hắn bị Toa đánh não hơi rung động, thính giác chịu ảnh hưởng.

- Này, này, không nghe được sao, như vậy tốt nhất, nhìn hiệu lực một quyền lúc trước của ta đã.

Toa đứng tại chỗ, thuận tay đoạt lấy đồ ăn vặt của Bố Bố, đó là một túi socola, nàng tiện tay quăng một viên vào miệng.

- Mùi lạ này…

Toa cau mày, nhổ socola trong miệng ra, nàng dùng ngón cái nắm lấy một viên socola, búng về phía Tô Hiểu.

Thuộc tính sức mạnh của Toa bị phong ấn cũng đủ 80 điểm, cộng thêm phương pháp sử dụng sức mạnh đặc biệt của nàng, viên socola kia bùng nổ tốc độ đạn bắn tỉa.

Vèo…

Socola bay qua bên tai Tô Hiểu, hắn trời xui đất khiến nghiêng đầu, so với nắm đấm kéo tới, tốc độ của vật thể “không biết” này chậm hơn nhiều, hơn nữa quỹ tích công kích rõ ràng.

- Đã có cảm quan bước đầu sao, vậy thì tăng cường độ.

Toa đổ ra hết socola, bên trong hai tay nàng nắm ít nhất mấy chục viên socola, vung cánh tay ném về phía Tô Hiểu.

Bùm một tiếng, một viên socola đánh lên tay Tô Hiểu, viên khác đều tránh thoát. Không phải Tô Hiểu nhanh chóng tiến bộ, mà năng lực Tâm Nhãn của hắn được kích hoạt.

Tô Hiểu kinh ngạc phát hiện, tốc độ dùng Tâm Nhãn tránh né công kích, ít nhất nhanh hơn khoảng 10% so với dùng năng lực cảm nhận cơ sở, cũng chính là 1/10.

Đừng nên xem thường 1/10 này, trong khi vật lộn sống mái, chuyện này có thể nói là một trời một vực. Tâm Nhãn có hiệu quả như thế này, vậy hiệu quả của dã thú trực cảm sẽ thế nào? Nhất định sẽ càng mạnh hơn, dù sao thực lực của Toa còn đó.

- Tiến bộ rất nhanh, không, phải nói là thích ứng rất nhanh.

Toa lại cướp một túi kẹo dứa trong tay Bố Bố, thử cắn một miếng to.

- Ăn ngon.

Toa ngồi khoanh chân ăn dứa, đồng thời đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Hiểu, nàng đang chế tạo cảm giác uy hiếp không tiếng động, kích thích Tô Hiểu quen thuộc năng lực Tâm Nhãn nhanh hơn.

Có năng lực Tâm Nhãn làm cơ sở, tốc độ nắm giữ dã thú trực cảm sẽ nhanh hơn.

Đại khái nửa tiếng sau, Toa đứng dậy trong ánh mắt không biết nên nói gì của Bố Bố. Động vật chân dài giống cái này đoạt rất nhiều đồ ăn vặt của nó, nếu không phải đối phương quá có thể đánh, Bố Bố đã sớm cắn đối phương.

Sau khi Toa đứng dậy, nàng chớp mắt biến mất tại chỗ, khi nàng xuất hiện, đã ở trước người Tô Hiểu.

Lúc này tầm mắt Tô Hiểu bị nghẹt, trước mắt hoàn toàn đen kịt, dưới vầng sáng khôi phục của Bố Bố tẩm bổ, di chứng lúc trước trúng mấy quyền đã biến mất.

Hiện giờ Tô Hiểu cảm thấy rất kỳ diệu, tuy năng lực cảm nhận cơ sở bị phong ấn, nhưng hắn cảm nhận trong vòng mấy mét xung quanh càng rõ hơn.

Khắp nơi xung quanh hoàn toàn trắng xóa, hạt bụi tung bay trong không khí, ở trong khắp nơi hoàn toàn trắng xóa đặc biệt dễ thấy, hắn thậm chí cảm nhận được khí lưu ở trong gian phòng đang chậm rãi lưu động.

Không chỉ như vậy, tất cả xung quanh đều biến chậm, bao gồm 0.2 giây trước khi người phụ nữ kia tới gần hắn, hắn đều có thể cảm nhận được trái tim của người phụ nữ nhảy lên, tiếng hít thở của đối phương. Đối phương giống như để trần đứng trước người hắn, vết sẹo trên xương quai xanh của người phụ nữ, bởi vì đối phương giương quyền bắt đầu biến hình, bộ ngực vốn không tính đầy đặn, bởi vì cánh tay giang ra, biến thành sân bay.

Công kích nắm đấm, quỹ tích công kích thẳng tắp, mục tiêu công kích là mặt.

Tô Hiểu nghiêng đầu, nắm đấm của Toa lướt qua bên tai hắn, quyền phong khiến tóc đen của hắn bay lên.

- Rất tốt, ngươi vốn nắm giữ năng lực loại cảm nhận loại nâng cao, giai đoạn tu luyện bước đầu nhanh hơn dự đoán 10 tiếng, có thể cởi vật chắn ra.

Toa lùi về sau mấy bước, nhìn về phía Bố Bố.

- Lại một túi vừa nãy, để báo đáp lại, ta dạy cho ngươi chút thứ tốt.

Không để ý tới Bố Bố “giao dịch” với Toa, Tô Hiểu kéo vải đen trước mắt xuống, tầm mắt khôi phục, năng lực cảm nhận cơ sở khôi phục.

Lần này, Tô Hiểu không còn ỷ lại vào năng lực cảm nhận cơ sở, hắn thử dùng Tâm Nhãn cảm nhận xung quanh.

- Rất kỳ diệu đúng không, nhưng mà ngươi phải chịu, kéo dài sử dụng năng lực cảm nhận loại lên cấp nửa tiếng, cho dù tinh lực của ngươi mạnh, cũng sẽ có tác dụng phụ, đó là năng lực mở ra trong thời gian ngắn chiến đấu, cho dù chiến đấu một ngày một đêm, thời gian mở ra cũng sẽ không vượt quá 20 phút.

Toa nhe răng cười, lộ ra răng nanh rất nhọn.

Không cần Toa nói, Tô Hiểu đã cảm nhận được không đúng. Khi hắn cởi vải che mắt, đồng thời huyệt thái dương giật giật, đại não truyền tới đâm nhói.

- Đây là phản ứng bình thường, ngươi đau đến mức không muốn sống mấy phút thì có thể chịu nổi.

Toa đây là đứng nói chuyện không đau eo, dã thú trực cảm không phải loại năng lực cảm nhận chính thống. Tuy hiệu quả mạnh, nhưng quá trình tu luyện tỉ lệ tử vong rất cao, trên 99% loại năng lực cảm nhận, đều thông qua cạn kiệt lực cảm nhận tạo cơ sở. Tuy làm như vậy hiệu suất càng cao hơn, có thể có cảm nhận càng hoàn mỹ, nhưng nguy hiểm quá cao. Ở thế giới của Toa, có lệnh cấm tu hành dã thú trực cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận