Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 462: Carlo

Điều phối dược tề không phải một loại nguyên liệu là được, cho dù quả Thái Dương Ân Tứ là phẩm chất màu tím sẫm cũng không được.

May mà trong tay Tô Hiểu có Hiền Giả Chi Thạch được Nhạc Viên công chứng, nếu cần những nguyên liệu khác, có thể dùng Hiền Giả Chi Thạch thay thế.

Trong đầu Tô Hiểu suy tư cách phối, chỉ có một cơ hội, cho nên phải cẩn thận.

Sau khi nghĩ mười phút, Tô Hiểu lấy một thanh chủy thủ ra, quả Thái Dương Ân Tứ được hắn cắt ra.

Sau khi cắt Thái Dương Ân Tứ ra, Tô Hiểu phát hiện giữa quả này có hột.

Kiểm tra cẩn thận, Tô Hiểu sửng sốt, hột Thái Dương Ân Tứ lại chính là Nguyên Sinh Chi Chủng!

Cho dù đến bây giờ, Tô Hiểu vẫn không rõ tác dụng của Nguyên Sinh Chi Chủng, nhưng có một chuyện hắn có thể chắc chắn, quả Thái Dương Ân Tứ có thể ăn, Nguyên Sinh Chi Chủng tuyệt đối không được.

Tróc phần thịt quả Thái Dương Ân Tứ ra, Tô Hiểu bắt đầu điều phối dược tề.

Bởi vì điều kiện đơn sơ, điều phối có nguy hiểm rất lớn, may mà đủ nguyên liệu, sẽ không ảnh hưởng tới phẩm chất của dược tề.

Điều kiện đơn sơ là chuyện không có cách giải quyết, hạn sử dụng của quả Thái Dương Ân Tứ quá ngắn, không thể đợi sau khi kết thúc thí luyện sinh tồn mới điều phối được.

Trong tay lấp lóe tia sáng, ngay lúc Tô Hiểu tập trung tinh thần điều phối, Bố Bố khịt mũi, ánh mắt nhìn về phía Nguyên Sinh Chi Chủng.

Bố Bố nuốt nước bọt ừng ực, nó cũng biết rõ không thể ăn Nguyên Sinh Chi Chủng, nhưng khát vọng đến từ bản năng khiến nó rất dày vò.

“Ừng ực.”

Tiếng nuốt nước bọt x1.

“Ừng ực.”

Tiếng nuốt nước bọt x2.

Tô Hiểu dừng động tác, ánh mắt nhìn về phía Bố Bố, lần này Bố Bố im lặng hơn nhiều.

Hai tiếng sau, trong tay Tô Hiểu truyền đến tiếng rắc vang giòn, một chút bột phấn màu đỏ rơi từ tay hắn xuống, năng lượng trong Hiền Giả Chi Thạch bị tiêu hao hết.

Trong tay Tô Hiểu là một ống nghiệm, trong ống nghiệm đầy chất lỏng màu vàng kim nhạt.

Ùng ục ùng ục.

Chất lỏng màu vàng kim nhạt bốc lên trong ống nghiệm, thực tế không có một chút nhiệt độ nào, đây là Tô Hiểu dùng giá trị pháp lực ổn định biến hóa giữa nguyên liệu, khiến biến hóa này phát triển theo hướng tốt.

Mồ hôi nhỏ từ cằm Tô Hiểu xuống, giá trị pháp lực của hắn tiêu hao vào trong ống nghiệm, nếu không phải có hơn một ngàn điểm giá trị pháp lực, hắn đã sớm không kiên trì được.

Một lát sau, dược tề trong ống nghiệm dừng bốc hơi, một loại gợn sóng đặc biệt truyền đến, đây là dược tề loại cường hóa được Luân Hồi Nhạc Viên công chứng.

Tô Hiểu kiểm tra thuộc tính của dược tề.

[Chưa có tên].

Nơi sản xuất: Thí luyện sinh tồn.

Phẩm chất: Màu tím sẫm.

Loại hình: Dược tề loại cường hóa.

Hiệu quả: Sau khi dùng để uống +200 giá trị sinh mệnh, +200 giá trị pháp lực, +1 sức mạnh, +1 nhanh nhẹn, +1 trí lực, +25% kháng tính hỏa diễm, +25% kháng tính đông lạnh, +4% tốc độ phản xạ thần kinh vĩnh viễn.

Cho điểm: 260+.

Giới thiệu tóm tắt: Kết quả của luyện kim dược tề học cao cấp, quý giá dị thường.



Sau khi Tô Hiểu thấy hiệu quả của dược tề trong tay, trên mặt xuất hiện nụ cười, may mà lúc trước không ăn Thái Dương Ân Tứ, bằng không thiệt lớn rồi.

Chai dược tề này trải qua Luân Hồi Nhạc Viên công chứng, cũng đại biểu thứ này có thể bán đi.

Nhưng bất luận Khế Ước Giả nào nhận được thứ này đều không chọn bán đi, Tô Hiểu cũng không ngoại lệ.

Uống dược tề màu vàng nhạt này, trong chớp mắt cảm giác ấm áp tràn ngập ổ bụng của Tô Hiểu.

Đúng lúc này, bỗng nhiên trước mắt Tô Hiểu xuất hiện rất nhiều tia sáng, bên trong tia sáng mơ hồ có bóng người.

Bóng người này hơi hư huyễn, giống như là một đạo hình chiếu, mặc váy dài màu vàng, nhìn bộ dạng là một nữ nhân, váy dài màu vàng khẽ tung bay, toàn thân thiêu đốt ngọn lửa màu vàng.

- Phàm nhân, quỳ xuống.

Giọng nói lạnh lùng truyền tới, Tô Hiểu cau mày.

- Quỳ xuống!

Nữ nhân mở miệng lần nữa, trong phút chốc, hỏa diễm dấy lên bên cạnh Tô Hiểu, giống như muốn đốt sạch hắn.

Nhiệt độ hỏa diễm rất cao, không khí như bị thiêu đốt, ngay lúc Tô Hiểu cho rằng sắp chết, ngọn lửa màu xanh lam dấy lên trong cơ thể hắn.

- Diệt…

Nữ tử váy vàng lẩm bẩm, lắc đầu, trong mắt xuất hiện một chút sợ hãi không thể phát hiện ra.

- Rời khỏi tinh cầu của ta, nơi này không hoan nghênh đám người điên Diệt Pháp.

Cơ thể nữ tử váy vàng bắt đầu thay đổi, từ hình người chậm rãi biến thành dây leo, leo về phía Tô Hiểu.

Bùm!

Hai mắt Tô Hiểu mở to, ngắm nhìn xung quanh, ngoại trừ Bố Bố ra, xung quanh không có sinh vật khác.

Nhìn ống nghiệm trong tay, Tô Hiểu suy đoán mới tiến vào một loại ảo tưởng nào đó, nữ nhân váy vàng kia rất có khả năng không phải nhân loại, mà là một ý thức nào đó.

Không sai, chính là ý thức, Tô Hiểu có cảm giác mông lung lại dần rõ hơn, giống như hắn là khắc tinh của đối phương, ý thức kia đang e sợ hắn, cho nên hình thành ảo giác đe dọa hắn.

Tô Hiểu kiểm tra thuộc tính cá nhân, hiệu quả của dược tề cường hóa đã xuất hiện, giá trị sinh mệnh tăng không thể kiểm tra, nhưng giá trị pháp lực của hắn đã đạt tới 1363 điểm kinh người.

Sức mạnh, nhanh nhẹn, trí lực tăng 1 điểm, cùng lúc đó còn có kháng tính hai thuộc tính hỏa, băng.

Kháng tính là loại năng lực không tệ, ví dụ như kháng tính hỏa diễm, tuy không thể miễn dịch thiêu đốt của hỏa diễm, nhưng có thể khiến hắn ở bên trong ngọn lửa lâu hơn, sau này lúc bị thuộc tính “lửa” công kích, mức độ vết thương sẽ hạ thấp.

Mà bên trong tăng cường năng lực, quý giá nhất chính là 4% tốc độ phản xạ thần kinh, đối với cận chiến mà nói, tốc độ phản xạ thần kinh có thể nói là thuộc tính mộng ảo.

Tô Hiểu nằm trong sơn động, trong đầu suy nghĩ lại một màn nhìn thấy lúc trước, cũng xâu chuỗi lại manh mối hắn muốn biết.

Hiện giờ càng ngày càng nhiều manh mối, mà những manh mối này đều chỉ về một thứ.

Tô Hiểu hơi đau đầu, hắn không am hiểu suy luận, nếu như là một số Khế Ước Giả có năng lực trinh thám rất mạnh, có lẽ đã từ manh mối tìm ra được chân tướng.

Không phải không thừa nhận, Tô Hiểu không có loại thiên phú đó, hắn thuộc loại vũ lực.

Đây không phải là vấn đề lớn, Tô Hiểu biết có người nhất định hiểu rõ bí mật trong đó, mà hắn nhất định sẽ tiếp xúc với người kia, đó chính là lão Baltic.

Để an toàn, Tô Hiểu sẽ rời khỏi khu vực đất đỏ trước ngày thứ sáu của thí luyện sinh tồn, hơn nữa không có la bàn của lão Baltic, Tô Hiểu không thể rời khỏi khu vực đất đỏ trong thời gian ngắn, tiếp xúc với đối phương là chuyện đương nhiên.

Nghỉ ngơi trong sơn động một đêm, hôm sau trời vừa sáng, Tô Hiểu dẫn Bố Bố tới tìm lão Baltic.

Ngày hôm nay là ngày khai chiến giữa bộ lạc Asenman và trùng tộc hư không, đừng hiểu lầm, hai bên không phải quyết chiến, chỉ là tranh cướp lãnh thổ hàng ngày.

Bộ lạc Asenman tập hợp lượng lớn thổ dân da đỏ, tuy màu da của những thổ dân da đỏ này giống nhau, nhưng trang phục hơi khác biệt.

Bộ lạc Asenman chỉ có một bộ lạc lớn, xung quanh còn có một số bộ lạc nhỏ.

Lão Baltic là thủ lĩnh của bộ lạc Asenman, thống lĩnh bộ lạc lớn, đồng thời những bộ lạc nhỏ ở xung quanh cũng phải nghe lão ta chỉ huy.

Bên trong nhà đá nhà của lão Baltic, lão Baltic ngồi trên một tấm thảm lông, trước người ngồi hơn mười thủ lĩnh bộ lạc nhỏ.

- Ba đặc dát na oa... [Ngôn ngữ không biết].

Hình như lão Baltic đang tuyên bố gì đó, thủ lĩnh của những bộ lạc nhỏ đang tập trung tinh thần nghe.

“Gào!”

Tất cả thủ lĩnh của bộ lạc nhỏ phát ra tiếng rống to, có lẽ những tên này đạt thành nhận thức chung nào đó.

Bố Bố bị sợ hết hồn, liếc mắt một cái, ánh mắt giống như nói: “Đám này khiếp sợ tới mức ngốc luôn à!”

Hơn mười thủ lĩnh của bộ lạc nhỏ rời khỏi nhà đá, lão Baltic đi tới bên cạnh Tô Hiểu.

Ngày hôm nay lão Baltic ăn mặc rất nghiêm chỉnh, đầu đeo trang sức, mặc một chiếc áo choàng lông chim màu vàng.

- Bằng hữu của ta, tới lúc thực hiện lời hứa rồi, cùng ta tới sào huyệt của trùng tộc, chỉ cần giúp ta chiếm được “Tái Sinh Noãn”, la bàn sẽ thuộc về ngươi.

Tuy lão Baltic cố gắng ổn định tâm thần, nhưng Tô Hiểu vẫn cảm nhận được đối phương đang hưng phấn.

Đứng phía sau lão Baltic là một thủ lĩnh bộ lạc nhỏ, đây là người cùng thâm nhập vào sào huyệt trùng tộc, là lão Baltic quyết định tạm thời.

Thân hình của thủ lĩnh bộ lạc nhỏ cao lớn, khoảng chừng ba mươi tuổi, khiến người ta để ý chính là, gò má trái hắn ta khô héo, bên trong còn mọc ra rễ thực vật.

- Đây là Carlo, thuộc hạ ta tin tưởng nhất, có thể nói chuyện với nhau.

Biểu cảm của Carlo dại ra, mở miệng nói không rõ.

- Xin chào, ta biết một chút, ngôn ngữ của Khế… Người mạo hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận