Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 10: Bóc ra

Chương 10: Bóc ra
Yến hội sảnh bên trong bầu không khí rất không tệ, Ưng hầu chủ sự lần này tiệc tối, một là chúc mừng tiểu nữ nhi của hắn sinh nhật, hai là đem các bộ hạ đều triệu tập đến, tiệc tối kết thúc về sau, thương nghị xem bọn họ đến cùng ủng hộ bên nào.
Ưng hầu bên người đứng một người phụ nữ mặc trang phục dạ hội, nàng là vợ của Ưng hầu, một đại thương nhân, chủ yếu phụ trách về vật dụng hằng ngày. Đừng xem thường người phụ nữ này, vật dụng hằng ngày liên quan đến dân sinh, gần như chỉ sau khoáng sản và vũ khí.
Về phần những người bên cạnh Ưng hầu, còn lại là bộ hạ của hắn cùng với mấy tên đại thương nhân, họ vây quanh Ưng hầu, tựa như chúng tinh phủng nguyệt.
"Ưng hầu."
Trong khi tiến lên, Tô Hiểu mở miệng. Nghe được thanh âm quen thuộc này, Ưng hầu đang muốn đưa ly rượu lên miệng thì khựng lại.
"Kukulin, tới muộn quá."
Giọng của Ưng hầu rất mạnh mẽ, hắn đưa ly rượu trong tay cho vợ, nhanh chân đón Tô Hiểu.
"Lần trước gặp mặt với ngươi vẫn là ở chiến khu Syzasai."
Khi hai người đến gần, Ưng hầu nắm đấm, không quá mạnh, vào vai Tô Hiểu.
"Đến, làm quen một chút, đây là người vợ thứ ba của ta, Fran Sis."
Vợ của Ưng hầu mỉm cười gật đầu với Tô Hiểu.
"Đây là tiểu nữ nhi của ta."
Một bé gái khoảng mười tuổi cúi đầu, vẻ mặt hơi lạnh nhạt, xem ra có lẽ là thiếu tình thương của cha mẹ.
"Đây là..."
Ưng Hầu giới thiệu sơ lược với Tô Hiểu về những người xung quanh, những người đó dù ngoài mặt cười nói, nhưng ánh mắt lại khác.
"Các vị!"
Một tiếng hét vang lên từ phía bên kia yến hội sảnh, là tiểu phó quan đang đứng trên bàn ăn, phía dưới là mấy người hầu luống cuống.
"Hôm nay thời tiết tốt nhỉ."
Tiểu phó quan cười toe toét, giữa tiếng nhạc du dương, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô ta, cảnh tượng thật kỳ lạ.
"Ừm... đúng rồi, tôi muốn cho các vị xem một tiết mục."
Hành động bốc đồng của tiểu phó quan thu hút sự chú ý của mọi người, trong đó có cả Ưng hầu. Hắn chỉ sững người một lát, rồi lập tức co rụt đồng tử lại, hắn đã từng hợp tác với Đội thứ chín, quá quen với kiểu phát biểu tâm thần này.
Hầu như không cần suy nghĩ nhiều, Ưng hầu lập tức lao về phía sau.
Xoảng ~ Trường đao tuốt ra khỏi vỏ.
'Nhận đạo đao - Lúc.' Động tác của Ưng Hầu đột nhiên chậm lại, cảm giác nhói nhói truyền đến từ cổ hắn.
Phụt phụt!
Trường đao xuyên qua cổ họng Ưng Hầu, rồi đâm vào vách tường, ghim cả người hắn lên tường.
"Thánh... Vương."
Máu tươi từ miệng Ưng Hầu tuôn ra, trong mắt hắn không có sợ hãi, chỉ có không cam tâm, hắn, Ưng Hầu, lại chết như vậy sao? Sao có thể! Hắn có quyền thế ngập trời ở đế quốc, hắn có tài sản mấy đời cũng không tiêu hết, hắn còn có năm người vợ.
Soạt một tiếng, trường đao chém đứt đầu Ưng Hầu, chém vỡ nốt niệm tưởng cuối cùng của hắn. Vô luận có quyền thế đến đâu, cái chết sẽ tước đoạt tất cả.
Ngươi đã g·i·ết chết Ưng Hầu Atley.
Ưng Hầu Atley là đại biểu quân đội đế quốc, ngươi thu được 9.7% thế giới chi nguyên, hiện tại tổng cộng có 9.7% thế giới chi nguyên.
Thiên phú 'Phệ linh giả' của ngươi đã kích hoạt, vĩnh viễn tăng hai mươi ba điểm pháp lực.
Không có bảo rương, nhưng thu được một lượng lớn thế giới chi nguyên, Ưng Hầu thuộc loại người có địa vị cao, nhưng chiến lực bản thân ở mức trung bình.
Tô Hiểu đấm một quyền vào vách tường bên cạnh, bức tường lập tức xuất hiện một lỗ thủng lớn.
"Các vị, đừng hoảng, các người cũng phải c·hết!"
Tiểu phó quan vừa nói vừa vung tay lên, hai quả bom hơi nước theo ống tay áo cô ta vung ra. Không thấy cô ta có động tác gì, hai quả bom hơi nước đã mở chốt và ném vào đám đông. Vài người còn vô thức cúi xuống xem.
Ầm, ầm!
Hơi nước màu máu nổ tung, những mảnh đạn kim loại hình thoi văng khắp nơi. Sau khi bom hơi nước nổ tung, không có lượng lớn hơi nước tuôn ra, mà là dâng lên hai luồng lân hỏa màu xanh lục chói mắt, bao phủ hơn nửa yến hội sảnh.
"A! !"
Lân hỏa thiêu đốt huyết nhục, một khi dính vào lân hỏa, nó không chỉ thiêu đốt huyết nhục bên ngoài, mà còn bám vào và thiêu đốt đến tận xương cốt mới dần tắt.
Vừa rồi còn là buổi tiệc của giới thượng lưu, nhưng giờ đây, nơi này đã hóa thành luyện ngục lân hỏa. Những vị khách quý đầy mình ngọn lửa lăn lộn, số ít may mắn bị động năng của hơi nước xé nát vụn, hoặc bị mảnh đạn hình thoi bắn thành sàng.
Tiểu phó quan có kinh nghiệm bạo phá tương đối phong phú. Cô ta chỉ dùng bốn quả bom hơi nước, đã đồ sát hết khách khứa trong yến hội sảnh.
Không chỉ vậy, tiểu phó quan còn thiết trí bom hơi nước kích nổ ở ba lối vào yến hội sảnh.
Mười giây sau, lại có ba tiếng nổ tung, tầng ba của toàn bộ tửu quán gần như bị tạc tan hoang, lục diễm bắt đầu bốc lên tầng bốn.
Hai mươi ba giây sau, Tô Hiểu nhảy ra khỏi cửa sổ, xuống tầng hai của tửu quán. Đêm nay nơi này bị Ưng hầu bao trọn, bên trong ngoại trừ người hầu và đầu bếp, đều là người của Ưng hầu.
Tô Hiểu vừa vào phòng ở tầng hai, cửa phòng vỡ tan, bên ngoài là ba binh lính mặc quân phục, tay cầm mấy quả bom hơi nước xông tới.
Choang, choang.
Hai đạo đao mang giao nhau xẹt qua, ba binh lính đều cứng đờ tại chỗ.
Ngọn lửa lan đến tầng hai theo cửa sổ với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Lúc này, Tô Hiểu đã đến nhà ăn ở tầng hai. Tuy rằng đã diệt trừ Ưng hầu, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Hôm nay, sẽ không ai có thể sống sót mà rời khỏi tửu quán này. Baha đang lượn lờ trên không trung, là phòng tuyến cuối cùng.
Lục diễm lan ra theo cửa sổ, dưới chân Tô Hiểu truyền đến cảm giác rung chuyển mạnh, là phó quan đã bắt đầu dọn dẹp binh lính ở tầng một.
"Kukulin tiên sinh, đã lâu không gặp."
Một người cạo đầu đinh, mặc đồ hầu, trông còn trẻ, đang đứng trước cửa phòng ăn. Hắn đang vác Ưng hầu trên lưng, cổ họng bị đâm xuyên, đầu bị chém làm hai đoạn.
Tô Hiểu không nói gì, người tới không yếu, nhưng hắn không nhớ ra đó là ai.
"Quên tôi là ai rồi à, cũng là chuyện đương nhiên, loại tiểu nhân vật như tôi, bị lãng quên cũng bình thường. Bất quá có nhiều người nói ngươi là người mạnh nhất đế quốc, chí ít tôi không phục."
Người trẻ tuổi bỏ xác Ưng hầu xuống, năng lượng tối đen như mực hiện lên trong tay hắn, hình thành một thanh trường kiếm không hộ thủ.
"Bóc ra."
Người đàn ông khẽ quát một tiếng, một lực hút kỳ dị xuất hiện. Lực hút này không có tác dụng gì đối với vật thể, nhưng Tô Hiểu cảm giác được dường như có thứ gì đó đang lôi kéo ý thức, hoặc linh hồn của hắn.
Người đàn ông vung tay, thanh kiếm năng lượng đen cắm xuống đất, tạo thành một điểm hút cố định. Còn bản thân hắn thì cong người xông về phía Tô Hiểu, phát huy hết ưu thế về năng lực.
Tô Hiểu vừa định nghiêng người, lực hút dường như có thể hấp thụ ý thức hoặc linh hồn kia mạnh hơn, khiến động tác của hắn chậm lại trong tích tắc.
Ầm!
Một cú đá trúng người Tô Hiểu, nhưng bị lớp tinh thể bao bọc cánh tay hắn cản lại, một cơn nhói nhói truyền đến.
Ngươi chịu ba mươi hai điểm tổn thương linh hồn. Vì cường độ linh hồn của Liệp Sát Giả tương đối cao, nên đã miễn trừ hiệu ứng chấn động linh hồn.
Tô Hiểu lùi nửa bước, hơn nửa cánh tay trái hắn bắt đầu run lên, nhưng đó là cơ hội tốt để hắn hiểu rõ thế giới này chiến đấu với những siêu phàm giả như thế nào.
"Bóc ra."
Người đàn ông đầu đinh lại tạo ra một thanh kiếm năng lượng đen trong tay, đâm xuống đất bên cạnh, lần này lực hút truyền đến theo hai hướng đối diện nhau. Cảm giác đó, như thể muốn xé ý thức của Tô Hiểu thành hai mảnh.
Con ngươi của người đàn ông đầu đinh đang dần nhỏ lại, đây là tác dụng phụ của việc sử dụng hồn năng.
"Chỉ có trình độ này thôi à."
Người đàn ông đầu đinh lại tạo ra hai thanh kiếm năng lượng đen trong tay, phóng chúng lên hai vách tường theo hai hướng khác. Bốn thanh kiếm năng lượng đen tạo thành hình chữ khẩu, vây Tô Hiểu ở bên trong.
Lực hút đồng thời xuất hiện từ bốn phương tám hướng. Đến mức này, Tô Hiểu chỉ cần bước lên, liền có cảm giác ý thức muốn bị kéo ra.
"Khó trách... ta bị truyền tống đến thế giới này để thực hiện nhiệm vụ thức tỉnh."
Mặt đất dưới chân Tô Hiểu vỡ vụn, Phóng Trục đột nhiên xuất hiện trước mặt người đàn ông đầu đinh. Người đàn ông đầu đinh dốc toàn lực ngửa người ra sau, Phóng Trục gần như lướt qua chóp mũi hắn.
Keng, keng, keng, keng...
Bốn tiếng giòn tan, những tia hồ quang điện màu lam nhạt tan biến trong không khí. Tô Hiểu đã xuất hiện sau lưng người đàn ông đầu đinh. Huyết khí cuồn cuộn xung quanh, khiến làn da của người đàn ông đầu đinh đau rát.
Tô Hiểu vung đao chém lên, cánh tay của người đàn ông đầu đinh được bao bọc trong hắc quang, cản đường chém của đao.
Nhưng mà, đao chém lên chỉ là ngụy trang, đòn trí mạng của hắn là cú đá tạt ngang.
Tô Hiểu phủ người xuống đá tạt ngang. Trước khi đá trúng đối thủ, một tiếng nổ khí sắc bén vang lên.
Đông!
Người đàn ông đầu đinh không bị đá bay ra ngoài, nửa thân dưới của hắn hoàn toàn vỡ nát. Huyết nhục và xương vỡ bổ sung cường động năng trực tiếp xuyên qua vách tường.
Cảnh tượng cuối cùng mà người đàn ông đầu đinh nhìn thấy là một thanh đao. Sau đó là trời đất quay cuồng. Đôi khi, trong những cuộc chém g·i·ết giữa các cường giả, chỉ cần một sơ hở nhỏ cũng có thể định đoạt thắng bại.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận