Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1158: Đoạt!

Khi Ant King ngã xuống, mười mấy viên đạn phô thiên cái địa bắn về phía Thủy Tiếu, lão Yên, Trần. Đây là kiệt tác của hơn trăm Khế Ước Giả ở xung quanh quan sát chiến đấu.

Tuy trước chiến tranh xua đuổi đám Khế Ước Giả này là lựa chọn không tệ, nhưng nếu làm như vậy chỉ khiến bọn họ liên hợp với nhau, vậy thì càng thêm phiền phức.

Đám Thủy Tiếu đã sớm nghĩ tới tình huống như vậy, bọn họ không chỉ không lao về phía thi thể của Ant King, mà lùi về sau một chút.

“Cơ hội của chúng ta chỉ có hiện giờ, xông lên, nhân lúc loạn đoạt!”

“Đoàn trưởng, chúng ta lên đi.”

“Đợi đã, để đám tán nhân kia lên trước làm con tốt thí mạng đã.”

Tiếng la ầm ĩ truyền khắp đình viện vương cung, cùng với đó là rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn.

Trong hơn trăm Khế Ước Giả, có ít nhất tám mươi, chín mươi người ùa lên, bọn họ là muốn dựa vào ưu thế nhân số cướp đoạt trái tim.

Đám Thủy Tiếu từ bỏ ư? Đương nhiên không phải, bọn họ đang đợi đám Khế Ước Giả kia xông lên trước, hay là nói, chỉ loạn lên mới không bị tập hỏa, chênh lệch thực lực cá thể sẽ càng rõ ràng.

Đối mặt với cướp giật tương tự, đám Thủy Tiếu đã không phải lần đầu tiên trải qua, bởi vậy bọn họ rất có kinh nghiệm.

Tiếng chạy băng băng gấp gáp nối thành vùng, gần trăm Khế Ước Giả đều nhìn chằm chằm thi thể của Ant King. Những người này hiểu ngầm ngoài ý muốn, bọn họ không đi tấn công thi thể của Ant King, mà vung loạn năng lực gần thi thể của Ant King.

Bùm!

Một quả cầu lửa rơi xuống đất, quả cầu lửa vừa rơi xuống đất, một bóng người vốn ẩn hiện xuất hiện. Đây là một tên thích khách, hắn ta chuẩn bị lén lút tới bên cạnh Ant King, do đó cướp cả trái tim.

Nhưng có thể làm gì, quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống đánh hắn ta ra ngoài, thích khách mới hiện thân, năng lực phô thiên cái địa vung về phía hắn ta, cơ thể hắn ta vặn vẹo, hẳn là mở năng lực bảo mệnh nào đó.

Nhưng mà giây tiếp theo, trên người thích khách phun tung tóe máu tươi, năng lực bị gián đoạn, mấy chục công kích đánh lên người hắn ta, hắn ta ngay cả kêu thảm thiết đều không được bị nổ nát.

Đám Khế Ước Giả ôm ý nghĩ lao về phía Ant King, sau khi những người này xông lên trước, hỏa lực viễn trình bắt đầu thưa thớt, bởi vì những hỏa lực kia là bọn họ trút xuống.

“Thủy Tiếu, thời cơ gần đủ, ngươi đề phòng bên Trần, bên Byakuya ta nhìn chằm chằm, để Cự Nhân Băng Sương mạnh mẽ đột tiến đi.”

Lão Yên hét to một tiếng, nhưng lão ta không nhận được đáp lại.

“Thủy Tiếu?”

Lão Yên đang quan sát tình hình lại hét to lần nữa.

“Nhìn bên kia, chuyện này… Dường như hơi mạnh.”

Nhìn theo hướng Thủy Tiếu chỉ, lão Yên thay đổi tầm mắt.

“Mẹ nó.”

Đôi mắt của lão Yên trợn to, dường như bị tình cảnh trong tầm mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người. Nhưng đúng lúc này, trước mặt lão Yên có một ánh đao màu lam nhạt bay tới, đây là ánh đao của Tô Hiểu.

Bả vai lão Yên phun ra sương mù, mở lão ta ra, ánh đao bay lướt qua bên người lão ta, cuối cùng chém về phía vách tường sau lưng lão ta. Vách tường trực tiếp bị chém đứt, cuối cùng ánh đao bay ra khỏi tầm mắt.

Boong, boong, boong…

Tiếng đánh chém liên tục không ngừng, lúc này Tô Hiểu cách thi thể của Ant King chỉ năm mét, bốn phương tám hướng hắn tràn ngập Khế Ước Giả, những Khế Ước Giả này mắt đầy tơ máu, trong mắt sôi trào sát ý.

Mấy chục mặt khiên phản kích tung bay xung quanh Tô Hiểu, hắn cầm Trảm Long Thiểm trong tay, ánh mắt nhanh chóng nhìn xung quanh.

Tô Hiểu đã bị lượng lớn Khế Ước Giả vây quanh, hiện giờ lấy trái tim của Ant King là không được, ít nhất hắn phải giết lùi đám Khế Ước Giả xung quanh.

“Tên này chui đâu ra thế?”

Hơn mười Khế Ước Giả bị Tô Hiểu ngăn trở, bọn họ đánh giá Tô Hiểu từ trên xuống dưới.

“Hắn nhảy từ trên tháp cao xuống, dường như là tay bắn tỉa hỏa lực siêu mạnh kia.”

“Đánh rắm, tay bắn tỉa nhà ngươi sẽ xông tới như vậy ư?”

“Ồ…”

“Đừng để ý hắn là ai, chơi chết hắn, thi thể của Ant King đang ở ngay trước mắt, người nào chống đỡ giết người đó, chuyện này liên quan tới sống chết của chúng ta.”

Dưới uy hiếp cưỡng chế xử quyết, tất cả Khế Ước Giả đều bắt đầu liều mạng, bọn họ bùng nổ tất cả tiềm năng, chỉ vì cướp được trái tim của Ant King.

Chỉ cần cướp được mảnh nhỏ thì có thể bảo mệnh, nếu như có thể cướp được mảng lớn thì phát đạt, loại mê hoặc này không ai từ chối.

Nhân số cho đám Khế Ước Giả này dũng khí, nhưng có thể thế nào, Tô Hiểu rất am hiểu hỗn chiến như vậy.

“Xung phong!”

Phía trước và hai bên của Tô Hiểu xông lên hai mươi mấy Khế Ước Giả, hắn không lập tức để ý tới những Khế Ước Giả này, mà cánh tay vung lên, mấy chục mặt khiên phản kích ở bên cạnh bay ra, bao bọc thi thể của Ant King cách mấy mét ở bên trong.

Theo cấp của Thanh Cương Ảnh tăng lên, khiên phản kích cách Tô Hiểu xa nhất là 3 mét, trên ba mét mà nói, sẽ vì năng lực tiếp nối đột nhiên bị chặt đứt, dẫn tới khiên phản kích nhanh chóng phá nát.

Nhưng nếu Tô Hiểu chủ động giải trừ tiếp nối với năng lượng của khiên phản kích, khiên phản kích kia sẽ có thể độc lập tồn tại 1 phút, không giới hạn khoảng cách.

Lần này Tô Hiểu sử dụng khiên phản kích, cũng không phải bảo vệ mình, mà tránh cho có người nhân lúc hắn giết người cướp đi trái tim của Ant King.

Khi giết Ant King những người này không xuất lực, Ant King mới chết đám người này ùa lên, bởi vậy Tô Hiểu sẽ không chùn tay, hay là nói, bình thường hắn chưa bao giờ chùn tay.

Tiếng la giết truyền vào tay Tô Hiểu, hắn giẫm chân xuống đất, khí tức màu đỏ tuôn từ trong cơ thể ra, hai mươi mấy Khế Ước Giả đang lao về phía hắn dừng bước.

“Tên này xảy ra chuyện gì thế?”

Khế Ước Giả cắt đầu đinh đằng trước đứng tại chỗ, tay hắn ta nắm một thanh trọng kiếm, vừa nhìn là biết loại sức mạnh.

“Đừng cản đường.”

Một tên main tank đập vào lưng đầu đinh, đầu đinh bị ép tiến lên mấy bước, thực ra hắn ta đã không muốn tiếp tục tiến lên.

Tiếng xé gió truyền tới trước mặt, một bóng người xuất hiện trước mặt đầu đinh, hắn ta giơ thanh trọng kiếm đen xì kia lên theo bản năng.

Keng!

Đốm lửa tung tóe lên cao mấy mét, một thanh trường đao chém lên trọng kiếm.

[Cảnh cáo! Cảnh cáo! Vũ khí chịu thương tổn nghiêm trọng!]

[Cảnh cáo! Vũ khí đã tổn hại!]

Đầu đinh cận chiến đã không có thời gian để ý tới cảnh cáo của Luân Hồi Nhạc Viên, bởi vì trên tay hắn ta đang chịu đựng một nguồn sức mạnh.

Trước khi binh khí tương giao, đầu đinh cho rằng hắn ta có thể dựa vào trọng lượng của vũ khí chiếm ưu thế nhất định. Thanh trọng kiếm này của hắn ta 135 cân, thuộc vũ khí hạng nặng, thực tế giao đấu cũng không phải như vậy.

Đừng nói là chống đỡ, khi vũ khí chạm vào nhau, đầu đinh suýt đầu gối mềm nhũn quỳ trên đất.

“Loại sức mạnh…”

Đầu đinh còn chưa dứt lời, trên tay hắn ta nhẹ đi, ngay khi hắn ta cho rằng đối phương thu đao, hắn ra bất chợt phát hiện vũ khí của mình đã đứt.

Xì xì.

Máu tươi tung tóe, một cánh tay và hơn nửa vai bay lên, cảm giác đau nhức xuất hiện, không chỉ như vậy cơ thể hắn ta hoàn toàn mất đi cảm giác, điều này khiến trong mắt hắn ta lộ ra tuyệt vọng.

Xì xì.

Cảm giác đau nhức biến mất, một cái đầu bay lên.

Hai đao của Tô Hiểu chém giết một cận chiến, hắn không cảm thấy bất ngờ đối với chuyện này, bởi vì tên cận chiến này chỉ có thuộc tính bình thường, không phải thuộc tính chân thực, chênh lệch sẽ rất lớn.

Mới chém giết một Khế Ước Giả, Tô Hiểu nghiêng người sang một bên né tránh một viên đạn, năng lực Trực Cảm báo động trước 0.4 giây viên đạn này bắn tới.

Khế Ước Giả ở xung quanh đều kinh ngạc tới ngây người, bọn họ tận mắt nhìn thấy Tô Hiểu hai đao chém chết một người, đao thứ nhất chém đứt vũ khí, đao thứ hai chém đầu.

Hoảng sợ theo bản năng khiến đám Khế Ước Giả cận chiến lùi về sau, một tên main tank tốc độ hơi chậm đường đột xuất hiện trước người đám người, dường như đang tuyên chiến với Tô Hiểu.

Ánh mắt Tô Hiểu nhìn về phía main tank kia, đây là một main tank cao lớn vạm vỡ, đang trừng Tô Hiểu.

“Cút.”

Main tank tiến lên trước một bước, hắn ta không giống cận chiến xung quanh, hắn ta không úy kỵ Khế Ước Giả năng lực công kích mạnh, hay là nói, main tank chính là khắc tinh của Khế Ước Giả loại này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận