Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1051: Trần Thuẫn khủng bố

Khoảng cách gần như vậy, Tô Hiểu hầu như là chỉ trong nháy mắt vọt tới trước người Onoki.

Onoki ở giữa không trung vẻ mặt bình tĩnh, hai tay đột nhiên tạo thành hình chữ thập.

Một tiếng rầm vang lên, từng cây gai từ trần nhà và lòng đất sinh ra, trở thành thế tấn công trên dưới lao về phía Tô Hiểu.

Tô Hiểu lập tức nhảy lên, cơ thể ở giữa không trung cong xuống, múa đao chém về phía gai đá trên đầu. Những gai đá này cho hắn loại cảm giác nguy hiểm, kỳ lạ chính là những gai đá này không sắc bén, cũng không tính kiên cố.

Trường đao chém qua, mấy gai đá trên đỉnh đầu Tô Hiểu theo tiếng mà đứt đoạn, còn gai đá dưới chân, hắn đã hình thành một mặt khiên năng lượng dưới lòng bàn chân. Như vậy hắn có thể đứng trên gai đá, sẽ không bị gai đá đâm bị thương.

“Phản ứng không tệ, tiểu tử.”

Onoki vừa dứt lời, xung quanh Tô Hiểu sinh ra lượng lớn gai đá, trước sau, hai bên, trên dưới, lọt vào tầm mắt tràn đầy gai đá.

Điều này khiến Tô Hiểu tràn ngập nghi ngờ, hắn căn bản không thấy Onoki kết ấn, đối phương chỉ hai tay tạo thành chữ thập mà thôi.

Boong boong boong…

Ánh đao lấp lóe trong ngục giam dưới đất, Tô Hiểu nhảy lên giữa không trung, xung quanh tràn ngập gai đá gãy vỡ.

Hắn dùng Trảm Long Thiểm đâm thủng một gai đá gãy vỡ, rất nhanh phát hiện khác thường.

Tô Hiểu rơi xuống đất, hắn vươn tay đè lên mặt đất, sắc mặt hơi khó coi.

Cả ngục giam dưới lòng đất đều là chất liệu đá, mà ở trong nham thạch này, Tô Hiểu cảm nhận được có gợn sóng Chakra, những gai đá này là nhẫn thuật Onoki sớm bố trí kỹ càng, hay là nói đây là loại bí thuật.

Nhất định là Onoki tiêu hao rất nhiều Chakra, lão ta khổ tâm lớn như vậy, thật sự chỉ vì bố trí những gai đá này sao? Phải biết rằng, cho dù lợi dụng ưu thế số lượng gai đá trúng mục tiêu Tô Hiểu, nhiều nhất là thương tổn được hắn, muốn trọng thương căn bản không thể.

Ở giữa Tô Hiểu và Onoki cách ít nhất mấy trăm gai đá, Trực Cảm báo động trước cho Tô Hiểu, tốt nhất đừng để bị những gai đá này chạm vào, cho nên hắn mới không đột tiến về phía Onoki.

Ngay khi Tô Hiểu tránh né gai đá mỗi phương hướng, Onoki bắt đầu kết ấn. Một tay của lão ta đánh lên mặt đất, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Hiểu, mũi lão ta nhăn lại, không lập tức kích hoạt nhẫn thuật.

Tô Hiểu mới chém đứt mấy gai đá từ trên trần nhà sinh ra, đôi mắt Onoki sáng lên.

“Thổ Độn, Chidokaku.”

Một hòn đá hình vuông bay từ dưới chân Tô Hiểu lên, Tô Hiểu theo nguồn sức mạnh nhảy lùi lại, vạt áo gió bay phần phật.

Nhưng đúng lúc này, một gai đá màu đen đột ngột chui ra khỏi lòng đất, trực tiếp đâm về phía phần lưng của Tô Hiểu.

Phía trước Tô Hiểu cũng có gai đá to, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể nhấc tay vung về sau, đập lên gai đá màu đen kia.

Ngay khi Tô Hiểu làm ra tư thế vung tay, Onoki nhanh chóng kết ấn, mặt đất dưới chân hắn cũng sinh ra một gai đá màu đen. Onoki vươn tay đặt lên gai đá này, đợi khuỷu tay Tô Hiểu đập lên một gai đá màu đen khác.

Đôi mắt của Tô Hiểu vẫn luôn nhìn chằm chằm Onoki, tránh né công kích là dựa vào năng lực Trực Cảm. Giống như Toa từng nói, dùng năng lực Trực Cảm né tránh công kích, tầm mắt phải luôn quan tâm động tĩnh của kẻ địch, đại não dùng để suy nghĩ mục đích của kẻ địch.

Ngay khi khuỷu tay của Tô Hiểu sắp chạm vào gai đá màu đen, hắn đột nhiên dừng lại, từng mặt khiên phản kích xuất hiện quanh hắn.

Rầm!

Tô Hiểu được khiên phản kích bao bọc đập lên trên gai đá màu đen, Onoki cách đó không xa nhíu mày.

“Rất thông minh, tiểu tử, nhưng mà gừng càng già càng cay.”

Trên đầu Onoki nổi đầy gân xanh, Chakra tiêu hao lượng lớn.

Lúc này Tô Hiểu mới bị mấy gai đá đánh bay ra ngoài, cả tòa ngục giam dưới lòng đất giống như nơi nào cũng sinh ra gai đá.

Tô Hiểu vững vàng rơi xuống đất, vừa hạ xuống, Tô Hiểu lập tức nhận thấy không đúng, mấy cục đá cỡ móng tay đang trôi nổi trước mặt hắn.

Vèo…

Mấy gai đá màu đen bé sinh ra từ trong những vụn đá đó, lúc trước Tô Hiểu căn bản không chú ý những đá vụn này. Hiện giờ ở ngục giam dưới lòng đất không có nhiều thứ khác, nhưng mà đá vụn và gai đá nhiều.

Mấy gai đá màu đen độ lớn như kim thép đâm về phía mặt Tô Hiểu, những gai đá này cách hắn thực sự quá gần, nhiều nhất chưa tới 20cm.

Tô Hiểu lập tức nghiêng đầu, một cái gai đá lướt qua gò má hắn, mang theo mấy giọt máu tươi.

Ngay khi gai đá màu đen chạm được Tô Hiểu, Onoki cách đó không xa nổi giận gầm lên một tiếng.

“Thổ Độn, Siêu Gia Trọng Nham Chi Thuật.”

Một tiếng rầm vang lên, phiến đá dưới chân Tô Hiểu vỡ vụn, xung quanh cơ thể hắn như xuất hiện một tầng “áo giáp” không thể nhận rã, trọng lượng của tầng “áo giáp” này vô cùng khủng bố.

Đúng lúc này, ngục giam dưới lòng đất không sinh ra gai đá nữa, Onoki trôi nổi giữa không trung cách 1 mét, hai tay hắn ta nhanh chóng kết ấn, hầu như xuất hiện tàn ảnh.

Vù…

Tia sáng trắng mông lung xuất hiện giữa hai tay Onoki, đó là dàn giáo năng lượng hình vuông trong suốt.

Cùng lúc đó, xung quanh Tô Hiểu xuất hiện một “kết giới” hình vuông, vừa vặn bao bọc hắn ở bên trong.

“Trần Thuẫn, Nguyên Giới Bác Ly Chi Thuật.”

Tia sáng trắng khuếch tán xung quanh Tô Hiểu, lúc này cơ thể Tô Hiểu nặng như vạn cân, muốn nhảy ra khỏi kết giới Trần Thuẫn căn bản không thể.

Tô Hiểu hít sâu một hơi, dốc hết toàn lực múa đao về trước.

Coong!

Ánh đao đường kính 5 mét xuất hiện, ánh đao này không giống ánh đao Tô Hiểu chém lúc trước, rõ ràng ngưng tụ hơn nhiều, hơn nữa tốc độ càng nhanh.

Hiện giờ Onoki có hai lựa chọn, một là từ bỏ sử dụng Trần Thuẫn, lập tức trôi nổi tới chỗ cao, do đó né tránh ánh đao, hai là đồng quy vu tận với Tô Hiểu.

“Ồ.”

Khóe miệng của Onoki nhếch lên, đôi mắt căn bản không nhìn ánh đao, lão ta tiếp tục thôi thúc Trần Thuẫn.

Soạt một tiếng, ánh đao chém qua, Trần Thuẫn tỏa ra tia sáng trắng tràn ngập ngục giam dưới lòng đất.

Đá vụn rơi xuống đất, mấy cây gai đá uốn lượn cố định Onoki trên trần nhà. Khi Tô Hiểu chém ra ánh đao, Onoki lập tức khống chế gai đá cuốn mình lên, do đó tránh thoát ánh đao.

“Nguy hiểm thật.”

Onoki sờ dưới cằm còn sót lại nửa đoạn râu dê, lúc trước lão ta bị gai đá cuốn lấy bụng, cho nên đầu ngửa về trước, mới bị ánh đao chém đứt râu dê.

Rắc, rắc.

Tiếng vỡ nát của phiến đá truyền tới, Tô Hiểu đi ra khỏi hố đá hình vuông, bên cạnh hắn là mấy khiên phản kích tàn tạ.

Cách một tiếng, khiên phản kích tàn tạ vỡ vụn, hóa thành năng lượng tiêu tan trong không khí.

Là khiên phản kích chống trụ Trần Thuẫn sao? Đương nhiên không thể, sức phòng ngự của khiên phản kích rất xuất sắc không giả, nhưng còn chưa đủ ngăn cản lực công kích của Trần Thuẫn biến thái.

Giúp Tô Hiểu ngăn cản Trần Thuẫn, là năng lực đi kèm vỏ đao [Thần Linh Dư Huy], chúc phúc của thánh linh.

Hiệu quả đặc biệt: Chúc phúc của thánh linh (chủ động), sau khi mở ra sinh ra tấm chắn vô địch cấp bậc một, tấm chắn kéo dài 1 giây, thời gian làm lạnh 72 tiếng.



Thực ra cho dù là tấm chắn vô địch thứ cấp, cũng không hoàn toàn ngăn trở Trần Thuẫn, tấm chắn vô địch thứ cấp cũng không thực sự vô địch như mặt ý nghĩa. Tấm chắn vô địch chỉ kiên trì 0.7 giây đã bị Trần Thuẫn phân giải, cũng may Trần Thuẫn trạng thái kết giới, công kích chỉ có thể kéo dài trong nháy mắt.

Tấm chắn vô địch thứ cấp + khiên phản kích + hai tầng khiên năng lượng cường độ 400 điểm, chặn lại Trần Thuẫn.

Tô Hiểu gắng gượng chống đỡ công kích của Trần Thuẫn, điều này khiến Onoki hơi kinh ngạc. Trong mấy chục năm lão ta nắm giữ Trần Thuẫn, có rất nhiều người tránh thoát Trần Thuẫn, nhưng đây là lần đầu tiên lão ta gặp người có thể mạnh mẽ chống đỡ Trần Thuẫn.

Onoki nhanh chóng tiếp nhận chuyện này, giữa hai tay lão ta lại xuất hiện tia sáng mông lung. Lần này không phải Trần Thuẫn hình kết giới, mà là mũi nhọn hình kim cương, phạm vi tấn công của thứ này không còn là một điểm, mà thành hình trụ, còn như laser thô, đụng tới thứ gì sẽ phân giải thứ đó.

Lúc trước Onoki sử dụng là “nguyên” giới bác ly chi thuật, hiện giờ là “hạn” giới bác ly chi thuật. Cái sau là bản thăng cấp của cái trước, phạm vi mở rộng, uy lực mở rộng, còn có tính kéo dài.

“Tiểu tử, lần này đón thêm cho ta xem.”

Tuy Onoki nói như vậy, nhưng lão ta không trực tiếp dùng Trần Thuẫn tấn công, mà điều chỉnh góc độ. Phía trên ngục giam dưới lòng đất là làng Thụ Nham, phạm vi công kích của Bụi Độn – hạn giới bác ly chi thuật quá lớn.

Tô Hiểu căn bản không nhìn Onoki, trọng lượng cơ thể hắn phải chịu giảm bớt, theo thời gian trôi đi, hiệu quả của Siêu Gia Trọng Nham Chi Thuật càng ngày càng yếu.

Tô Hiểu xoay người lao về phía lối vào ngục giam dưới lòng đất, Onoki đang tìm góc độ miểu sát Tô Hiểu sửng sốt. Trái lại lão ta nghĩ tới gì đó, ánh mắt nhìn về phía nhà tù giam giữ Deidara.

Trong phòng giam không một bóng người, trên mặt đất có một hàng chữ viết, chữ viết rất vội vàng, là dùng “lợi khí” nào đó nhanh chóng khắc ra.

Trên đất viết: “Bản gâu từng du lịch qua đây!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận