Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1254: Đầm lầy Ám Nguyệt

[Bắt đầu khảo hạch lên cấp nhóm mạo hiểm, Liệp Sát Giả cần trải qua giai đoạn sau.]

[Giai đoạn ban đầu, trong giai đoạn này, Liệp Sát Giả chịu bộ đội tử linh quy mô nhỏ truy sát.]

[Giai đoạn sinh tồn, trong giai đoạn này, Liệp Sát Giả chịu quân đội tử linh vây quét.]

[Giai đoạn luyện ngục, trong giai đoạn này, Liệp Sát Giả chịu quân đội tử linh vây quét, đồng thời còn gặp cường giả của Tử Linh Tộc.]

[Giai đoạn ác mộng, trong giai đoạn này, Liệp Sát Giả chịu quân đội tử linh, cường giả tử linh vây quét, đồng thời còn chịu bài xích của thế giới nguyên sinh, đây là giai đoạn cuối cùng.]



Nếu như nói nhiệm vụ chính là thăm dò nhân loại, như vậy khảo hạch lên cấp nhóm mạo hiểm chính là sinh tồn.

Đánh giá nhiệm vụ dựa theo thời gian Tô Hiểu dừng lại mà quyết định, bốn giai đoạn, độ khó chậm rãi tăng lên. Đến giai đoạn ác mộng, rất có khả năng xuất hiện tình huống uống ngụm nước cũng có thể bị sặc chết.

Giai đoạn ác mộng = quân đội tử linh + cường giả tử linh + Final Destination bản tăng cường vô địch.

Nếu như có thể chống đỡ được giai đoạn này, đánh giá khảo hạch lên cấp nhóm mạo hiểm sẽ rất cao.

Nếu là tình huống thông thường, thời điểm sau Tô Hiểu sẽ bị Tử Linh Tộc truy sát đến chân trời góc biển, nhưng hắn còn có mục đích khác, chính là tiến vào di tích Diệt Pháp Chi Ảnh.

Lúc trước Tô Hiểu biết được một tình báo rất quan trọng, chính là Tử Linh Tộc không thể tiến vào di tích của Diệt Pháp Giả. Nếu là như vậy mà nói, chỉ cần hắn có thể đi vào di tích của Diệt Pháp Chi Ảnh, vậy thì chống đỡ giai đoạn ác mộng đơn giản hơn nhiều.

Tô Hiểu nhìn mảng rộng đất hoang phía trước, phía sau hắn đứng hơn trăm binh sĩ nhân loại, bọn họ bề ngoài là chiêu đãi Thiết Chi Thủ là Tô Hiểu, trên thực tế là đang đợi tin tức của cấp trên, cũng chính là thân phận của Thiết Chi Thủ của Tô Hiểu có thật hay không. Từ hành động lúc trước của bọn họ có thể nhìn ra, bọn họ là muốn ổn định Tô Hiểu.

“Thiết Chi Thủ đại nhân…”

Binh sĩ tiểu đội trưởng vừa định nói khách sáo với Tô Hiểu một lát, bóng dáng Tô Hiểu đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của hắn ta, tiểu đội trưởng sửng sốt.

Tô Hiểu vừa biến mất, Bố Bố và A Mỗ lập tức nhảy từ trên Thần Chi Tường xuống, binh sĩ trên tường nhanh chóng xông lên trước.

“Chuyện này…”

Tiểu đội trưởng có chút khó khăn, hắn ta còn chưa chắc chắn thân phận của Tô Hiểu, thả Tô Hiểu tiến vào lãnh địa của Tử Linh Tộc như vậy rõ ràng không thích hợp. Nếu Tô Hiểu là gián điệp, tiểu đội trưởng khó thoát trách nhiệm. Còn ngăn cản Tô Hiểu, chuyện này cũng có thể rơi đầu. Nếu Tô Hiểu đúng là Thiết Chi Thủ, tiểu đội trưởng làm vậy tương đương ngăn cản Thiết Chi Thủ chấp hành mệnh lệnh của quốc vương.

Tiểu đội trưởng này do dự một lát xong, phái người kéo máy bắn tên, rất nhanh ba máy bắn tên cỡ lớn nhắm ngay Tô Hiểu, Bố Bố và A Mỗ dưới tường thành.

“Chuẩn bị.”

Một tay của tiểu đội trưởng giơ lên cao, ba chiếc máy bắn tên cỡ lớn lên cung.

“Đội trưởng, thật sự phải làm vậy sao?”

Một binh sĩ nuốt nước bọt, hắn ta biết rõ tấn công Thiết Chi Thủ là tội gì.

“Ai bảo ngươi bắn Thiết Chi Thủ, bắn gần hắn là được, đây là quà tiễn đưa ‘đặc biệt’ của trú binh trên Thần Chi Tường chúng ta.”

“Ồ…”

Binh sĩ bắn tên hơi mơ hồ, nhưng hắn ta vẫn nghe theo mệnh lệnh của tiểu đội trưởng.

Vèo, vèo, vèo!

Ba cung tên kim loại bắn ra, dưới tường thành Tô Hiểu dừng bước lại, một tay đặt lên chuôi đao.

Bùn đất tung bay, mũi tên kim loại gần ba mét bắn vào trong bùn đất, cách Tô Hiểu còn một đoạn. Rất rõ ràng, mục tiêu của ba mũi tên này không phải Tô Hiểu.

Tiểu đội trưởng trên Thần Chi Tường vung vẩy cánh tay, rất “nhiệt tình”. Không thể không nói tên này rất thông minh. Hiện giờ hắn ta không thể phán đoán được thân phận của Tô Hiểu, bởi vậy hắn ta bắn mũi tên dưới tường.

Nếu Tô Hiểu đúng là Thiết Chi Thủ, đương nhiên đều vui vẻ, hắn ta sẽ nói một số tình huống bí ẩn chút, báo cáo với cấp trên là: ‘Đã nhiệt tình vui vẻ tiễn Thiết Chi Thủ đại nhân, nhưng Thiết Chi Thủ đại nhân có việc quan trọng, không ở lại Thần Chi Tường, đây là tấm gương cho chúng ta…’

Nếu Tô Hiểu là gián điệp mà nói, tiểu đội trưởng kia sẽ nói thế này:

“Thuộc hạ đã cố hết sức đón đánh, nhưng mà tặc nhân vẫn vượt qua Thần Chi Tường, thuộc hạ bắn ra ba mũi tên, nhưng mà tặc nhận mạnh quá đáng…’

Bất cứ xuất hiện tình huống nào, tiểu đội trưởng đều có thể giữ được tính mạng.



Bên trong lãnh thổ của Tử Linh Tộc, thủ đô của đế quốc tử linh, đầm lầy Ám Nguyệt.

Ùng ục ùng ục, từng bọt khí tuôn ra trong nước bùn đầm lầy, ở vùng đầm lầy này, có mảng lớn chi chít dây leo thô to, có một số dây leo thậm chí thô mấy mét.

Tử Linh Tộc đặt tên cho những dây leo này là dây leo Ám Nguyệt, mỗi khi tới ban đêm, loại dây leo này sẽ tỏa r a ánh huỳnh quang màu lục, bởi vậy được gọi tên là dây đằng Ám Nguyệt.

Phía trên dây đằng Ám Nguyệt, nơi này đã được Tử Linh Tộc tu bổ bằng phẳng, cũng xây ra phòng ốc theo thứ tự. Có một số phòng ốc là xây bằng đá, có một số là kết cấu gỗ. Đừng cho rằng những phòng ốc này rất đơn sơ, trái lại những phòng ốc này xây dựng vô cùng tinh xảo.

Nơi này là thủ đô của Tử Linh Tộc, diện tích thậm chí càng rộng lớn hơn vương đô của nhân loại, dưới sự phối hợp từng tầng của dây leo, nơi này chính là một cảnh quan kỳ lạ.

Lúc này đang là xế trưa, bên trong thủ đô của Tử Linh Tộc hiện ra yên tĩnh mà an lành. Bởi vì Tử Linh Tộc chán ghét ánh sáng mạnh. Khoảng thời gian này bọn họ đều ở trong nhà ngủ trưa, hay là phát minh ra một số máy móc cấu tạo nguyên thủy, nhưng kết cấu tinh vi.

Năng lực chế tạo của Tử Linh Tộc hơn xa loài người không có thể so sánh, đây là do dân phong gây nên. Khi còn nhỏ tử linh đã biết rõ các loại máy móc, đây chính là giải trí khi còn nhỏ của bọn họ.

Chỗ trung tâm thành phố, một máy móc ít nhất trăm mét đang hoạt động, cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, đây rõ ràng là một máy chạy bằng hơi nước rất đơn sơ.

Ống dẫn đếm không hết kết nối lên trên máy chạy bằng hơi nước đơn sơ, chính vì sự tồn tại của thứ này, mới khiến Tử Linh Tộc xây dựng thành thị ở phía trên dây đằng Ám Nguyệt. Trải qua nhiều đại tử linh quản lý, dây đằng Ám Nguyệt hòa làm một thể với thủ đô của tử linh. Rác sinh hoạt của Tử Linh Tộc sẽ bị dây đằng Ám Nguyệt phân giải, chuyển biến thành chất dinh dưỡng, mà dây đằng Ám Nguyệt sản sinh không khí tươi mát, khiến trong đầm lầy Ám Nguyệt không có chút tanh tưởi nào.

Chỗ trung tâm thành thị, một cây đại thụ che trời sinh trưởng trên dây đằng Ám Nguyệt, cây này là trung tâm của thành thị, bộ rễ của nó đã xuyên qua dây đằng Ám Nguyệt, mọc rễ sâu vào trong bùn đất, lại như một cọc sắt cắm sâu vào lòng đất, khiến cả tòa thành thị càng thêm vững chắc.

Tán cây của nó gần như che khuất một phần ba thành thị, mang tới râm mát cho rất nhiều Tử Linh Tộc, bởi vậy có thể thấy tán cây của nó khổng lồ cỡ nào. Tử Linh Tộc xưng nó là cây Babacana, phiên dịch thành ngôn ngữ nhân loại chính là Tí Hộ Chi Thụ.

Chỗ thân cây Tí Hộ Chi Thụ có một cửa gỗ nhỏ, sau cửa gỗ là một gian thụ ốc, gian thụ ốc này, ngay cả Tử Linh Vương – Senmeier cũng không có tư cách ở lại.

Trong thụ ốc hơi đơn sơ, chỉ có một giường gỗ sinh đầy cành lá, trên giường gỗ có một ông lão tử linh. Ông lão râu tóc bạc trắng, chòm râu màu trắng của lão ta dài ba mét, thậm chí quét đất.

“Phù.”

Ông lão tử linh đang ngủ say thở dài một hơi, hai mắt mở ra. Không giống với những tử linh khác, lão ta không có con ngươi màu xanh lục, thậm chí không có đồng tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận