Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 662: Ân Oán Giữa Quốc Túc Và Vi Ny

Năm phút sau, trong đại sảnh sàn đấu giá, Tô Hiểu đứng trước mặt ba huynh đệ Quốc Túc.

- Chuyện đại khái là như vậy, lựa chọn thế nào sẽ do các ngươi cân nhắc.

- Còn cần cân nhắc sao, làm hắn, Tiểu Sửu là tên bitch.

- Nhị ca nói đúng lắm, làm hắn.

Vẻ mặt lão nhị, lão tam Quốc Túc kích động.

- Hóa ra đây là mục đích của Tiểu Sửu, chỉ là...

Lão đại Quốc Túc nhìn về phía Tô Hiểu, hắn ta không tin Tô Hiểu, cho dù ba huynh đệ Quốc Túc rất đùa bức, nhưng không có nghĩa là bọn họ ngu.

- Không có hứng thú thì thôi, các ngươi có thể tiếp tục phòng thủ ở đây, có thể hoàn thành nhiệm vụ chính đương nhiên là tốt nhất, thất bại ta cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Tiểu Sửu nhất định phải chết.

Tô Hiểu có một lần quyền được miễn thất bại nhiệm vụ chính, nếu sử dụng, hắn sẽ không bị -3 toàn thuộc tính.

Có lượng lớn tiền lời rương báu màu lục, màu lam, Tô Hiểu không cần quan tâm tổn thất của nhiệm vụ chính, hắn chỉ quan tâm nhiệm vụ liệp sát.

- Nói thật, Byakuya, ta không tin tưởng ngươi.

Tính cách của lão đại Quốc Túc ngay thẳng, nói rõ mình không tin Tô Hiểu, Tô Hiểu nở nụ cười, nếu Quốc Túc tin tưởng hắn luôn, như vậy chỉ có thể nói Quốc Túc rất ngu.

- Người bình thường đều không tin tưởng loại người như ta, nói tiếp.

- Ồ, ta còn tưởng là ngươi sẽ đột nhiên chém ta.

Lão đại Quốc Túc cười xán lạn.

- Nếu ngươi tiếp tục phí lời, ta sẽ chém ngươi.

- Đừng, đừng, đừng, bọn ta đều là người văn minh, chuyện gì cũng phải từ từ, ba huynh đệ bọn ta bàn bạc đã.

Lão đại Quốc Túc kéo lão nhị lão tam sang một bên, ba huynh đệ bọn họ làm chuyện gì đều bàn bạc với nhau, sẽ không xuất hiện tình huống người nào đó độc đoán chuyên quyền, ba huynh đệ đi ra rất xa bắt đầu châu đầu ghé tai.

- Ừm, đại ca nói đúng.

Không biết là lão đại Quốc Túc nói gì, lão tam gật đầu liên tục.

- Ta nghe đại ca, đại ca sẽ không hại ta.

Lão nhị Quốc Túc giống như cũng đồng ý với ý kiến của lão đại.

- Ha ha, đại ca, chuyện đó...

- Ha ha ha, tên ngốc này.

- Đại ca, nghiêm túc một chút, chúng ta đang bàn chính sự đấy, ha ha ha, không được, để ta cười trước đã.

Không biết là ba huynh đệ bàn bạc chuyện thú vị gì, vẫn luôn cười to.

Một lát sau, khóe miệng co giật không ngừng, ba huynh đệ Quốc Túc đi về phía Tô Hiểu.

- Ngoan nhân huynh, phốc...

Lão đại Quốc Túc không nhịn được cười ra tiếng, Tô Hiểu không biết phải nói gì.

- Xin lỗi, chúng ta tiếp tục thảo luận chuyện giết Tiểu Sửu.

- Đùa bức.

Giọng Vi Ny truyền tới, nghe thấy giọng nói này, cơ thể lão đại Quốc Túc run lên.

- Lông xanh...

Ken két, tiếng súng ống lên đạn truyền tới.

- Đây... Đây không phải là Vi Ny đại tiểu thư mỹ lệ dịu dàng thiện lương sao, chào... Đã lâu không gặp.

Lão đại Quốc Túc giống như nhớ tới chuyện gì không tốt, chậm rãi lùi về sau.

- Từng gặp trước đây, chỉ là các ngươi chạy mất mà thôi.

Vi Ny nghiến răng nghiến lợi, bàn tay trắng nõn nâng một súng ngắm kiểu cách rất khoa trương.

- Ha, ha ha, đúng vậy, chuyện lúc trước... Chuyện đó... Hiện giờ nói xin lỗi còn kịp không?

- Không kịp, đi chết đi, ba tên tiện nhân chỉ biết đánh lén.

Vi Ny nâng súng ngắm lên, vừa định nhắm chuẩn Quốc Túc, tiếng lưỡi đao ra khỏi vỏ truyền tới.

- Dừng.

Vi Ny cất súng ngắm, hơi kiêu ngạo ngẩng đầu, hàm răng trắng tinh nghiến vang ken két.

- Vi Ny, hay là... Ta trả những thứ đó lại cho ngươi? Ân oán giữa chúng ta...

Lão đại Quốc Túc vừa dứt lời, hắn ta phát hiện vẻ mặt Vi Ny không có cảm xúc nhìn hắn ta, trong mắt hừng hực sát ý.

- Ở “thế giới Koutetsujou” và “thế giới Black Bullet” là ta thất bại, những thứ bị các ngươi “vơ vét” đã không thuộc về ta, vừa nãy ngươi... Là đang làm nhục ta sao?

- Ta đã hiểu.

Lão đại Quốc Túc ra hiệu cho lão tam lão nhị tới gần, ba huynh đệ đứng thành hàng.

- Vi Ny, ta thừa nhận lúc trước bọn ta dùng phương thức đánh lén đánh bại ngươi, nếu khó chịu mà nói, ba huynh đệ bọn ta có thể để ngươi đánh một trận, quang minh chính đại đánh một trận.

- Rất hợp với ý ta.

Sát ý trong mắt Vi Ny biến mất, cử động cổ trái phải, bím tóc dài màu lam hơi lay động.

Tô Hiểu nhìn bốn người ở đây, hiện giờ hắn có một ý nghĩ, đó chính là làm thịt bốn tên gia hỏa vô căn cứ này.

- Chúng ta... Bàn bạc chuyện Tiểu Sửu trước đi.

Tô Hiểu thở dài, quả nhiên, hắn không thích hợp hợp tác với Khế Ước Giả, nếu không phải tình hình lần này rất nguy hiểm, hắn sẽ không lựa chọn như thế.

- Cũng đúng.

Lão đại Quốc Túc nhìn về phía Vi Ny.

- Vậy tiêu diệt Tiểu Sửu trước lại bàn chuyện chúng ta.

Hai bên tạm hòa giải, Tô Hiểu mơ hồ cảm nhận được, Quốc Túc và Vi Ny không phải là tử thù.

Tô Hiểu kéo lão tam Quốc Túc sang một bên, tên này nghiêm túc hơn hai người kia, hắn phải tìm hiểu chuyện của bốn người trước, nếu là tử thù thì phải kết thúc kế hoạch.

Ở trong miêu tả của lão tam Quốc Túc, Tô Hiểu biết bốn người xảy ra chuyện gì.

Ba huynh đệ Quốc Túc từng đánh lén Vi Ny, cũng bắt giữ Vi Ny, rồi tiến hành vơ vét, không cần phải nói, nhất định là lúc đó ba huynh đệ Quốc Túc rất đắc ý, từ nụ cười bỉ ổi của lão tam có thể nhìn ra.

Với tính cách của Vi Ny, căn bản sẽ không khuất phục, đoán lấy được vật phẩm trong không gian dự trữ của nàng hoàn toàn là không thể, Quốc Túc là đoạt chiến lợi phẩm của nàng.

Quốc Túc ít khi giết người, cho nên được chiến lợi phẩm, lại đánh Vi Ny một trận xong, liền thả em gái này đi.

Lúc đó Vi Ny tức điên lên, chiến lợi phẩm khổ cực đạt được bị cướp, còn bị ba tên tiện nhân này đùa giỡn, tuy ba tên tiện nhân kia không làm chuyện vô lễ với nàng, nhưng cũng đánh nàng một trận, lúc đó nội tâm Vi Ny sắp tan vỡ.

Chịu đánh một trận xong, Vi Ny sưng mặt sưng mũi nhớ kỹ bộ dạng của Quốc Túc, từ sau ngày đó, ác mộng của Quốc Túc bắt đầu, pháo đài Vi Ny “Truy sát” bọn họ ròng rã ba thế giới diễn sinh.

Lúc trước Quốc Túc bắt giữ Vi Ny không giết nàng, thuộc loại tha cho Vi Ny một mạng, cho nên Vi Ny không giết Quốc Túc, chỉ đánh ba huynh đệ Quốc Túc sống dở chết dở.

Quốc Túc bị Vi Ny thu thập rất thảm xong, nàng từ bỏ lần theo Quốc Túc, nhưng ở hai thế giới diễn sinh sau, không biết là ý trời hay thế nào, hai bên lại gặp nhau...

Hầu như là tương đồng nội dung vở kịch, Vi Ny đoạt bảo một đám Khế Ước Giả, sau khi chém giết một trận khốc liệt, cuối cùng thành công, vừa vặn ba huynh đệ Quốc Túc ở gần đó đánh lén nàng lần hai.

Dùng lời nói của lão tam Quốc Túc để nói chính là: “Ngoan nhân huynh, ngươi không biết tình hình lúc đó đâu, rất kích thích.”

Chỉ có thể nói ba huynh đệ Quốc Túc không hổ là “tam tiện Quốc Túc”, sau khi bắt giữ Vi Ny lần hai, bọn họ vây quanh em gái tết tóc dài đáng yêu này đá từng vòng, sau đó lần lượt nói: “Không phục lại đuổi giết chúng ta đi, lông xanh.”

Không biết là bị tức hay bị đá, lúc đó Vi Ny nôn ra máu, đáng tiếc, lần này Vi Ny tiêu hao sạch sẽ đạo cụ, chỉ có thể nuốt giận vào bụng.

- Chuyện là như vậy, cho nên sau khi nàng thấy bọn ta, phản ứng đầu tiên là dùng súng bắn bọn ta, có lẽ đây là mị lực.

Khóe miệng lão tam Quốc Túc nhếch lên, nụ cười muốn bao nhiêu đê tiện có bấy nhiêu đê tiện.

Tô Hiểu xoa trán, chẳng biết vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy Vi Ny hơi đáng thương...

Bố Bố ở bên cạnh nghe thì hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn lão tam Quốc Túc rõ ràng là: “Ta chưa từng gặp người nào vô liêm sỉ như ngươi.”

Vi Ny tức giận ngồi xổm ở một bên, cầm túi ô mai chua ăn, bím tóc màu lam trải trên đất.

- Khụ... Ân oán giữa các ngươi sau này lại nói, thảo luận chuyện đối phó Tiểu Sửu trước đã, Vi Ny, là ngươi đưa ra kế hoạch, cho nên ngươi nói đi.

- Trên người ta giống như đột nhiên bị người ta đánh tơi bời hai bữa, đau đớn mơ hồ, cho nên ngươi nói đi.

Vi Ny nhai ô mai chua, nàng thích mùi vị chua chua ngọt ngọt, ăn đồ ăn có thể khiến nàng tỉnh táo.

- Có thể, kế hoạch của Vi Ny rất đơn giản, lúc trước nàng phát hiện vị trí đại khái của Tiểu Sửu, chúng ta liên thủ xông tới giết Tiểu Sửu trước, cho dù không thể kết thúc mọi chuyện, nhưng có thể thay đổi với mức độ nhất định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận