Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 467: Xui Xẻo

Tô Hiểu chậm rãi tiến lên, diện tích trong phi thuyền không nhỏ, nhìn dáng dấp đã nhiều năm rồi không khởi động, một ít máy điện tử đã hư hao, thỉnh thoảng lóe lên đốm lửa.

Trùng tộc hư không vốn đến từ hư không, trong Mẫu Sào có một chiếc phi thuyền không thể bình thường hơn được.

Dựa theo hiểu biết của Tô Hiểu, hư không là một vùng rất bao la, nơi đó có đủ loại chủng tộc sinh sống, có khoa học kỹ thuật tiên tiến, cơ thể cường đại.



Đi trong phi thuyền, nơi này không có trùng tộc, tiến lên mấy trăm mét, Tô Hiểu đi tới khoang chính của phi thuyền.

- Đi ra ngoài, nơi này là nhà của ta.

Giọng nói điện tử truyền đến, Tô Hiểu ngẩng đầu nhìn, giọng nói đến từ màn huỳnh quang đầy hoa tuyết.

- Ngươi là trí tuệ nhân tạo của hệ thống phi thuyền sao?

- Không, ta là nữ vương của trùng tộc.

Giọng nói này hơi phẫn nộ, giống như rất bất mãn với hành động tiến vào phi thuyền của Tô Hiểu.

- Hai thổ dân kia là đồng bạn của ngươi đúng không, Tái Sinh Noãn rất quan trọng đối với ta, không cho cho các ngươi, dừng ý nghĩ ngu ngốc này đi, chiến tranh không có ý nghĩa gì, ta có thể tiêu diệt mấy người bất cứ lúc nào, nếu không phải lúc trước điều khiển phi thuyền nhầm, ta đã không hạ xuống hành tinh này.

Giọng “nữ tài xế” nữ vương trùng tộc rất tự tin, giống như không coi bộ lạc Asenman là đối thủ, không biết là ai đánh với đối phương mấy trăm năm.

- Ồ? Nếu ngươi mạnh như vậy, vì sao không tiêu diệt bộ lạc Asenman.

Nữ vương trùng tộc nghẹn lời.

- Chiến tranh đã kéo dài mấy trăm năm, thân là trùng tộc lại không thể tiêu diệt bộ lạc Asenman, ngươi sợ chuyện gì?

- Ngươi không cần biết.

Nghe câu trả lời của nữ vương trùng tộc, Tô Hiểu lắc đầu.

- Ngươi sợ một người phụ nữ mặc váy vàng toàn thân là ngọn lửa đúng không?

Những lời này vừa vang lên, giọng nói của nữ vương trùng tộc gấp gáp hơn.

- Con bitch kia ở đâu…

“Hửm?”

Tô Hiểu sửng sốt, trong đầu sinh ra nhiều ý nghĩ.

Vừa rồi nữ vương trùng tộc nói từ “bitch”, từ này không phải trùng tộc hư không có thể nói ra, xem ra đối phương có tiếp xúc với Khế Ước Giả.

- Càng ngày càng thú vị, bỗng nhiên ta cảm thấy rất có hứng thú với ngươi.

Tô Hiểu nói một câu rất bình thường, trong chớp mắt nữ vương trùng tộc nổi giận.

- Đám nhân loại đáng ghét các người, vì sao lại nói những lời đáng chết kia tương tự với người điên Kiếm Ma đó, mị hoặc trời sinh là lỗi của ta sao, vì sao vô duyên vô cớ mang quân đội tấn công quê hương của ta, Kiếm Ma đáng chết kia, nói cái gì mà người phụ nữ lão tử coi trọng không chạy được, không phải là ta chạy mấy trăm năm sao, người điên, biến thái, giết vài tỷ sinh vật mà vẻ mặt không thay đổi, biến thái!

Tiếng rít gào liên tục càng khiến Tô Hiểu thêm nghi ngờ, nhưng hắn biết được một số tin, nữ vương trùng tộc này bị một nhân vật mạnh nào đó trong hư không coi trọng, sau đó cướp trắng trợn, nữ vương trùng tộc chạy trốn, trong lúc chạy trốn vì hồn của nữ tài xế phát tác, phi thuyền xuất hiện sự cố, cuối cùng phải đáp xuống hành tinh này.

Lúc trước có một chuyện Tô Hiểu không nghĩ ra, đó chính là sao trùng tộc hư không không thể diệt được bộ lạc Asenman, bây giờ nhìn lại, trùng tộc hư không là đến chạy trốn, vốn không dám làm ra động tĩnh quá lớn, mở rộng quy mô lớn cũng không dám.

- Ngươi chết chắc rồi, ta phải diệt ngươi…

Xì xì.

Giọng nói trên màn huỳnh quang biến mất, biến thành tạp âm, Tô Hiểu đã tìm tới nguồn năng lượng hạt nhân của phi thuyền, cũng phá đi.

[Liệp Sát Giả đã nhận được nguồn năng lượng hạt nhân, đồng ý/không đồng ý bán ra.]

Tô Hiểu kiểm tra nguồn năng lượng hạt nhân trong tay, vật này không có tác dụng với hắn, cho nên hắn bán đi.

[Đã bán nguồn năng lượng hạt nhân, nhận được 12% Thế Giới Chi Nguyên.]

Nhìn số Thế Giới Chi Nguyên, Tô Hiểu cau mày, giá của vật này khá cao, 12% Thế Giới Chi Nguyên, đáng để hắn tới trùng tộc một chuyến.



Nơi quan trọng trong Mẫu Sào, một “thiếu nữ” trên cổ đầy hoa văn màu tím đang há miệng thở dốc.

Không giống với tưởng tượng, tướng mạo của nữ vương trùng tộc rất phù hợp với thẩm mỹ quan của nhân loại, trên người không có giáp xác, chỉ là lỗ tai hơi nhọn, trên đầu có hai xúc tu.

Nữ vương trùng tộc bình ổn hô hấp, trong đôi mắt màu hổ phách tràn đầy bất đắc dĩ.

Nàng tên là Á, 806 tuổi đối với trùng tộc, còn đối với nhân loại thì nàng đang dừng ở khoảng 20 tuổi.

- Ngoại trừ Elder, không có nhân loại nào tốt.

Giống như nghĩ đến gì đó, Á đột nhiên ôm chặt vai, trong đầu lóe lên một số hồi ức.

Xuyên qua không gian lôi điện, quân đoàn giống như cường đạo cười to, sao mẹ bị một kiếm chém ra, trên trăm triệu trùng tộc có trí tuệ lùi trên mặt đất không dám có một cử động nhỏ.

Phản kháng sẽ bị tàn sát sạch, không phản kháng cũng bị tàn sát hơn nửa, đây là quy tắc chó má gì.

- Người điên.

Trong mắt Á tràn đầy thù hận, bên tai vang vọng câu nói của kẻ thù.

- Ngươi quá yếu, nhỏ yếu đến mức ngoại trừ đùa giỡn ra không có tác dụng gì, kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết, bất luận là ở đâu, đây chính là quy tắc chuẩn, thuận tiện nói cho vương của mấy người, móng vuốt của nàng vươn ra quá dài rồi.

Kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết, đây là quy tắc chuẩn của trùng tộc, nhưng Á chưa bao giờ nghĩ tới, kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết sẽ hung bạo đến mức độ đó, tàn sát vài tỷ sinh vật.

- Có người nói tên khốn kia đã biến mất, quá tốt, hi vọng tên đó chết trong Hắc Uyên.

Nữ vương trùng tộc ngẩng đầu.

- Con chuột đáng ghét Thử đại nhân ở trên tinh cầu này, đợi con chuột kia đi rồi, phải lập tức di chuyển, đã tích trữ đủ năng lượng.



Ở đoạn giữa Mẫu Sào, trong phi thuyền.

Tô Hiểu mới bán nguồn năng lượng hạt nhân, thì có “khách” tới phi thuyền, là hai Thứ Hạt tinh anh, lúc này hắn đang chiến đấu với hai Thứ Hạt tinh anh, chiến đấu đã kéo dài mấy phút.

Cằm Tô Hiểu có máu tươi nhỏ xuống, nhưng hai Thứ Hạt tinh anh chỉ bị thương nhẹ.

Theo lý thuyết, Tô Hiểu có thể ung dung giải quyết hai Thứ Hạt tinh anh, nhưng mọi chuyện không phải như vậy.

Không phải thực lực của Thứ Hạt tinh anh quá mạnh, mà sau khi bắt đầu chiến đấu, Tô Hiểu bắt đầu gặp xui xẻo.

Chiến đấu được ba mươi giây, Tô Hiểu sắp chém một Thứ Hạt tinh anh, trên đỉnh phi thuyền có một tấm sắt rơi xuống, hắn chỉ có thể né tránh, bởi vậy bỏ lỡ cơ hội tốt.

Chiến đấu một phút, đài điều khiển phi thuyền gần hắn nổ tung, thứ này đã hai, ba trăm năm không nổ, lại nổ lúc hắn sắp đạp một Thứ Hạt tinh anh.

Chiến đấu 1 phút 20 giây, phi thuyền xuất hiện hiện tượng giải thể nhẹ, đúng lúc Tô Hiểu ở gần khe hở đang giải thể, hắn ngã lộn nhào một cái.

Chiến đấu 2 phút 06 giây, sửa chữa phi thuyền khẩn cấp tự khởi động, một cái cờ lê bay ra, đập trúng đầu Tô Hiểu.

Quan trọng hơn là, Tô Hiểu đã biết được cờ lê bay tới, hắn cũng làm ra động tác né tránh, nhưng cái cờ lê kia bắt đầu đi đường vòng, hơn nữa tốc độ bay rất nhanh.

Giống như cả phi thuyền đang nhằm vào Tô Hiểu, không, là toàn bộ thế giới đang nhằm vào Tô Hiểu.

Một lần hai lần còn có khả năng là trùng hợp, nhưng liên tục ba mươi mấy lần thì sao có thể là trùng hợp được.

Tô Hiểu cầm đao đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn xung quanh.

Một Thứ Hạt tinh anh xông lên trước, phần đuôi to đánh về phía Tô Hiểu.

Tô Hiểu ngăn Trảm Long Thiểm trước người.

Keng.

Đuôi bò cạp đập trúng Trảm Long Thiểm, một nguồn sức mạnh thông qua Trảm Long Thiểm truyền tới, cơ thể hắn bị ép xuống, trọng tâm duy trì cân bằng.

Ngăn cản Thứ Hạt, đồng thời hắn đạp chân Thứ Hạt, rắc một tiếng, dịch màu lục tung tóe, một cái chân của Thứ Hạt bị đạp gãy.

Một con Thứ Hạt khác xông tới, cơ thể Tô Hiểu hơi nghiêng, tránh thoát con Thứ Hạt khác, đồng thời tay trái nắm chặt đuôi Thứ Hạt.

Hắn dùng hết toàn lực vung, Thứ Hạt tinh anh bị hắn ném đi, rầm một tiếng đánh vào vách tường phi thuyền, vách tường kim loại bị xô ra một cái lỗ to.

Tiếng gió gào thét truyền từ phía sau tới, khóe miệng Tô Hiểu giật giật, lập tức nhảy sang một bên.

Leng keng!

Một cây sắt nặng mấy tấn rơi từ trên không trung xuống, nếu không né tránh đúng lúc, hắn đã bị cây sắt đè bẹp rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận