Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 384: Mãnh Thú Hồng Thủy

“The Little One Inside the Flask” là Boss bản thế giới và chủ mưu đứng sau, nó không phải là nhân loại.

400 năm trước, vương thất của vương quốc “Xerxes” cổ vì truy cầu vĩnh sinh mà chế ra The Little One Inside the Flash, là dùng máu tổng hợp của Van Hohenheim cha của nhân vật chính.

Vì cảm kích Van Hohenheim “có ân sinh dục”, The Little One Inside the Flask truyền thụ luyện kim thuật cho Van Hohenheim.

Vương thất của vương quốc “Xerxes” cổ muốn đạt được phương pháp vĩnh sinh, cho nên ra lệnh cho The Little One Inside the Flask sáng tạo ra phương pháp này.

The Little One Inside the Flask đồng ý, nhưng nó có âm mưu của mình, nó lừa dối vương thất của vương quốc “Xerxes” cổ, bố trí một trận pháp cỡ lớn ở trong vương quốc “Xerxes” cổ, luyện tất cả dân chúng thành Hiền Giả Chi Thạch.

Được rất nhiều Hiền Giả Chi Thạch nên The Little One Inside the Flask trở nên mạnh hơn, nó luyện mình thành người nhân tạo, bộ dạng tương đồng với Van Hohenheim.

Van Hohenheim vốn là nô lệ của vương quốc “Xerxes” cổ, tên là số 23, nhưng The Little One Inside the Flask đặt tên cho Van Hohenheim, cũng giúp Van Hohenheim luyện thành cơ thể một lần nữa, để Van Hohenheim đạt được vĩnh sinh, và dung nhan như vậy vĩnh viễn.

Chỉ cần The Little One Inside the Flask không chết, Van Hohenheim có thể sống sót.

Van Hohenheim bắt đầu lang thang, giống như một u hồn không có chỗ an thân, lão ta đã trường sinh bất lão, không còn gì để truy cầu.

Sau khi lang thang 380 năm, Van Hohenheim gặp một cô gái, Van Hohenheim cảm thấy cuộc sống hiện giờ quá tẻ nhạt, lão ta quyết định thành lập một gia đình.

Thành lập gia đình, tuy Van Hohenheim trường sinh bất lão, nhưng lão ta vẫn là nhân loại bình thường, cho nên sau khi lão ta kết hôn với người phụ nữ kia, cô gái kia sinh hạ hai người con, tên lần lượt là Edward Hohenheim và Alphonse Hohenheim.

Lúc hai anh em còn nhỏ, Van Hohenheim mất đi hứng thú với cuộc sống hiện giờ, lại ra ngoài lang thang lần nữa.

Không lâu sau mẹ của hai anh em chết vì bệnh, Edward Hohenheim sản sinh căm hận hành động vứt bỏ vợ của cha, từ đây đổi tên sang họ mẹ, tên là Edward Elric, em trai cũng đổi tên thành Alphonse Elric.

Từ nhỏ hai anh em đã ra ngoài học luyện kim thuật, luyện kim thuật có một cấm kỵ, đó chính là không thể luyện thành nhân thể.

Hai anh em còn nhỏ nên không để ý tới chuyện này, bọn họ muốn phục sinh mẹ, cho nên tiến hành luyện thành nhân thể.

Nguyên liệu luyện thành nhân thể rất đơn giản, chỉ cần tiền tiêu vặt của đứa bé đã đủ mua nguyên liệu, nhưng hai anh em không biết, nguyên liệu cần thiết nhất để luyện thành nhân thể là linh hồn nhân loại, không có linh hồn cho dù luyện thành cơ thể cũng không có tác dụng.

Hai anh em không thể luyện thành mẹ bọn họ, không chỉ như vậy, anh trai Edward Elric mất đi một chân, em trai thì mất đi toàn bộ cơ thể.

Thực ra bọn họ luyện thành nhân thể thành công, nhưng không phải luyện thành mẹ bọn họ, mà là em trai Alphonse Elric.

Alphonse Elric tổn thất nặng nề hơn anh trai hắn ta, hắn ta mất đi toàn bộ cơ thể, linh hồn bị hút ra, cưỡng ép nhét vào trong cơ thể luyện thành kia.

Linh hồn và cơ thể có độ tương thích, độ tương thích không đủ sẽ bài xích, ngay lúc em trai Alphonse Elric sắp tử vong, anh trai Edward Elric dùng một cánh tay làm làm đại giá, cố định linh hồn em trai trên một bộ áo giáp.

Hai anh em chậm rãi trưởng thành, anh trai thành luyện kim thuật sư, dùng tay chân giả thay thế một cánh tay và một cái chân mất đi, vì tìm về cơ thể hai người, anh trai bằng lòng thành tay sai của quốc gia, trở thành luyện kim thuật sư của quốc gia, hai anh em bắt đầu đi chung đường tìm về cơ thể.

Không thể mạo phạm cấm kỵ, tất cả những người đụng vào cấm kỵ đều không có kết quả tốt.

Cơ thể, linh hồn, tinh thần thiếu một thứ cũng không được, càng quan trọng hơn là, người chết không thể sống lại, đây là luật thép ở thế giới Fullmetal Alchemist, là ý chí của thế giới.

Đối nghịch với ý chí của thế giới không thể nghi ngờ là muốn chết.

- Luyện thành nhân thể, cho dù luyện thành thì phải làm sao đây.

Tô Hiểu nằm trên giường, hắn từng dò hỏi Luân Hồi Nhạc Viên có thể phục sinh người chết hay không, đáp án của Luân Hồi Nhạc Viên là: Vì Tô Hiểu là Liệp Sát Giả, cho nên không thể.

Nghĩa bóng là, thực ra Luân Hồi Nhạc Viên có thể “phục sinh” cha mẹ hắn, nhưng đó là một loại vật phẩm phục chế, phục sinh cũng không phải cha mẹ hắn, mà là vật phẩm phục chế, đây là ý đó.

Người chết đã qua đời, người sống có thể quyến luyến, nhưng không thể vì tìm kiếm ký thác tinh thần mà khinh nhờn người chết.

- Tất cả bất hạnh đều do không đủ năng lực đưa đến.

Trong phòng giam vô cùng yên tĩnh, nhưng đúng lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng đào tường, là Bố Bố.

“Ô.”

Bố Bố phát ra tiếng ô ô, trong mắt đều là phẫn nộ, ánh mắt kia giống như muốn nói: “Bản gâu đói bụng, lúc nào mới được ăn cơm”.

- Bố Bố, im lặng.

Tô Hiểu đang đợi, kỳ hạn nhiệm vụ rất dài, kỳ hạn đợi của hắn là hai ngày, nếu như trong vòng hai ngày không thể ra tù, hắn sẽ vượt ngục.

Tiếng bước chân dồn dập truyền tới, một đám thủ vệ lao tới cửa phòng.

Tô Hiểu ngẩng đầu nhìn, một quan quân đang đứng ở cửa.

- Luồng hơi thở này…

Tô Hiểu nhìn quan quân kia, đối phương không phải nhân loại, hắn có thể chắc chắn, cảm giác này giống như có vô số oan hồn kêu rên trong cơ thể đối phương.

- Mở cửa.

Quan quân mở miệng, những thủ vệ kia đành phải mở cửa, giống như sắp thả mãnh thú hồng thủy ra.

- Luyện kim thuật sư Bạo Viêm, hiện giờ cho ngươi cơ hội đi ra ngoài, ngươi có nguyện ý dốc sức vì quân đội lần nữa hay không?

Tô Hiểu híp mắt, nhanh hơn hắn nghĩ, xem ra vì độ khó của nhiệm vụ hơi cao, cho nên thân phận của hắn được ưu đãi.

Nếu như không có thân phận luyện kim thuật sư của quốc gia này, kỳ hạn nhiệm vụ là một tháng không đủ.

- Xem ra là chuẩn bị thả ta ra ngoài, cung cấp “đá” à?

Giúp quân đội “Amestris chiến đấu thì có thể, nhưng hắn sẽ không dùng bom luyện kim của mình, trừ phi đối phương cung cấp Hiền Giả Chi Thạch.

- Đương nhiên.

Quan quân mở miệng, trong mắt như đang nghĩ gì đó.

- Vậy thì được.

Tô Hiểu ngồi dậy, một tên thủ vệ đi lên trước, cầm chìa khóa trong tay, nhưng không mở gông sắt trên tay hắn.

- Tên khốn này…

Thủ vệ nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Hiểu, tay vẫn đang run rẩy.

- Thi hành mệnh lệnh!

Quan quân khẽ quát một tiếng, lạnh lùng nhìn tên thủ vệ kia.

Răng rắc, gông sắt được mở ra, bỗng nhiên tên thủ vệ kia có cảm giác tội lỗi, không biết tên luyện kim thuật sư ở trước mặt giết bao nhiêu người.

- Đúng rồi, còn chó của ta nữa.

Bố Bố ở phòng đơn bên cạnh, lúc này Bố Bố kề sát song sắt, trong mắt tràn đầy chờ mong, nếu Bố Bố có thể nói chuyện, nhất định sẽ nói: “Chủ nhân, nhất định phải mang ta đi cùng, ở đây không cung cấp cơm.”

Bố Bố được thả ra rất nhanh, ánh mắt thủ vệ đều vô tình hay cố ý nhìn về phía Bố Bố, giống như muốn đi sờ đầu, 43 điểm thuộc tính mị lực không phải là trang trí.

Thủ tục ra tù rất thuận lợi, cởi bộ quần áo màu xám trắng kia ra, Tô Hiểu đổi bộ quần áo bình thường, cũng mặc [Lam Khải Phong Y] vào.

Hiện giờ là buổi tối, Lam Khải Phong Y có thể tăng thuộc tính và tính ẩn nấp.



Một chiếc xe Jeep kiểu cũ chạy trên đường, Tô Hiểu và Bố Bố ngồi ở hàng ghế sau, hàng ghế trước là quan quân kia.

- Lần này để ngươi đi ra là đối phó một người, nhân thủ của bọn ta khan hiếm, tuy quân đội của quốc gia chết hết cũng không đáng kể, nhưng hiện giờ vẫn chưa tới thời điểm, gần đây không nên giết người của quân đội.

Quan quân vừa dứt lời, dung mạo nhanh chóng thay đổi, biến thành một thiếu niên có mái tóc dài màu đen.

Màu tóc của thiếu niên là màu đen, tóc rất đặc biệt, giống như vừa mới gội, từng sợi dính chung vào nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận