Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 913: Năm người

Lão tam Quốc Túc cầm súng lục trắng trong tay, trong mắt lộ ra chờ mong nhìn về phía quản gia Lang. Vẻ mặt những người khác khác nhau, tiểu loli trinh thám vươn tay đỡ trán, Bì Bàn thì tràn ngập hứng thú đánh giá quản gia Lang, người đàn ông đeo kính gọng vàng giơ ngón cái với lão tam Quốc Túc, lão tam ngại ngùng nở nụ cười.

- Vận mệnh của ngươi… Sẽ rất trắc trở.

Lời nói của quản gia Lang có chút không rõ ý, không từ chối, cũng không đồng ý.

- Rất… Trắc trở.

Lão tam hoảng rồi, ánh mắt hắn ta lượn lờ giữa súng lục màu trắng và súng lục màu vàng. Cuối cùng lão tam cất súng lục màu trắng, cầm lấy chúa tể của vận mệnh, một tay nắm súng, nòng súng nhắm ngay đầu mình.

- Đúng rồi.

Lão tam đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

- Quản gia Lang, ta có thể để lại di thư trước không? Nếu ta cọt kẹt (chết đi), cũng có thể…

Lão tam còn chưa nói hết câu, thì phát hiện quản gia Lang đang nhìn chằm chằm hắn ta.

- Ha ha, ta đùa thôi.

Lão tam Quốc Túc hít sâu một hơi, trang bị trên người hắn ta nhanh chóng biến mất. Một lát sau, hắn ta tháo phần lớn trang bị trên người xuống, chỉ để lại trang bị loại phòng ngự. Không chỉ như vậy, hắn ta đều chuyển vật phẩm khẩn cấp trong không gian tới không gian dự trữ của đoàn đội, cũng để trang bị cởi ra vào trong không gian dự trữ của đoàn đội.

Lão tam là người đàng hoàng, hơn nữa hắn ta biết, uy lực chúa tể của vận mệnh quá mạnh. Thông qua viên đạn lúc trước sinh ra va chạm với tấm chắn, hắn ta phán đoán, dựa vào lực phòng ngự của bản thân tám chín phần mười không đỡ được một phát súng này.

Đáng tiếc chính là cấp độ của ba người Quốc Túc còn chưa đủ cao, nếu như khai phá nghề nghiệp thánh kỵ sĩ tới mức độ nhất định, ba người bọn họ có thể nắm giữ loại năng lực vô địch. Có loại năng lực vô địch, ba người Quốc Túc sẽ “tao sóng tiện” đến mức kẻ địch hoài nghi nhân sinh.

Nhận ra được hành động của lão tam Quốc Túc, lão đại, lão nhị Quốc Túc im lặng nắm chặt tay. Lão tam đây là phòng ngừa hắn ta chết trong game sau đó trang bị và vật phẩm sẽ biến mất, đây là để lại “di sản”.

- Tam đệ, ngươi được lắm.

- Ừm.

Ngón tay lão tam Quốc Túc phát lực, vẻ mặt nghiêm túc. Tuy ba huynh đệ Quốc Túc hấp tấp, nhưng bọn họ có thể bò tới Khế Ước Giả tinh anh cấp 3, phương diện can đảm vượt qua phần lớn Khế Ước Giả thông thường.

Rắc.

Chúa tể của vận mệnh phóng ra không khí, không đạn.

Bắn xong phát súng này, lão tam cau mày, nụ cười bỉ ổi chậm rãi xuất hiện trên gương mặt hắn ta.

- Không đạn? Không đạn!

Mới trải qua sinh tử, phản ứng của lão tam như vậy xem như khác hẳn với người thường, không vì uy hiếp của cái chết mà thất thố.

Thấy cảnh này, miêu nữ và tiểu loli trinh thám âm thầm khâm phục. Loại thái độ coi nhẹ sống chết này, bọn họ tự ti không bằng.

- Quản gia Lang, ta xin tham dự trò chơi sớm.

Nói chuyện là lão đại Quốc Túc, hắn ta đã để trang bị và vật tư khẩn cấp vào trong không gian của đoàn đội. Ba người Quốc Túc là thành viên của cùng một nhóm mạo hiểm, bởi vậy đa số vật phẩm của bọn họ đều để trong không gian của đoàn đội, tài nguyên cùng hưởng.

- Cho phép.

- Vậy ta cũng tham dự sớm.

Lần này là lão nhị Quốc Túc, hai người đưa ra lựa chọn như vậy là vì vận mệnh của ba người hầu như liên kết. Hơn nữa sau khi lão tam Quốc Túc kéo cò súng, quản gia Lang không lập tức đưa ra khen thưởng.

- Hai người chơi chủ động tham dự trò chơi.

Quản gia Lang đặt chúa tể của vận mệnh tới trước người lão đại Quốc Túc, lão đại Quốc Túc không do dự cầm lấy súng lục, cũng mở năng lực loại phòng ngự trên người.

Rắc.

Lại là súng rỗng.

Phản ứng của lão đại Quốc Túc không lớn, lão nhị, lão tam nở nụ cười, cười rất vui sướng.

Quản gia Lang nhận khẩu súng lục trong tay lão đại Quốc Túc, đặt súng lục trước người lão nhị Quốc Túc.

Lão nhị đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn ta cầm lấy súng lục, hít sâu một hơi bắn.

Rắc.

Liên tục ba phát súng không đạn, ba huynh đệ Quốc Túc thành công thông qua trò chơi này. Ánh mắt ba người cùng nhìn về phía Tô Hiểu, cho tới nay, chỉ có Tô Hiểu trúng đạn.

Ba người cùng nhe răng nở nụ cười, Tô Hiểu rủ mắt xuống, đón nhận ánh mắt của ba tên ngốc Quốc Túc.

Ba tên ngốc cùng dời ánh mắt, vô cùng chỉnh tề, ba người cùng nhìn trần nhà, huýt sáo.

- Vận may tốt thật.

- Nhị ca nói rất đúng.

- Khụ, chú ý ảnh hưởng, phải chăm sóc tâm trạng của đồng chí nào đấy.

Ba huynh đệ Quốc Túc hoàn toàn là “không tao sóng tiện thì sẽ chết người”, đây là đối mặt với Tô Hiểu đánh bọn họ gần chết, nếu như đổi thành người khác, nhất định sẽ càng thêm tao sóng tiện hơn. Còn kéo thù hận, ba tên ngốc này căn bản không sợ, ba người đều là thánh kỵ sĩ có thể đánh có thể tiếp sữa, người bình thường căn bản không làm gì được bọn họ.

Khi ba huynh đệ Quốc Túc tao sóng tiện, quản gia Lang móc một tấm thẻ phù văn ra, bỗng nhiên thẻ phù văn này bốc cháy, ba huynh đệ Quốc Túc cùng nhận được nhắc nhở.

[Nhắc nhở: Ngươi nhận được chúc phúc của Alice (tình bạn), ngươi cùng với hai thành viên của nhóm mạo hiểm đã tạo thành liên kết sinh mệnh (vĩnh viễn).]

[Liên kết sinh mệnh, đã liên kết ba người, trong ba người, khi giá trị sinh mệnh của mục tiêu bất kỳ dưới 30%, kích hoạt liên kết sinh mệnh. Sau khi liên kết sinh mệnh sinh thành, giá trị sinh mệnh của mục tiêu chịu thương tổn dưới 70%, để hai người khác gánh chịu, nếu giá trị sinh mệnh của ba người đều dưới 30%, liên kết sinh mệnh gián đoạn, nếu như một người bất kỳ tử vong, liên kết sinh mệnh sẽ biến mất.]



Ba huynh đệ Quốc Túc nhận được nhắc nhở này xong, ba người đều mơ hồ.

- Ha, ha ha, ha ha ha, vô địch rồi.

Lão nhị Quốc Túc vươn tay vỗ gáy lão tam một cái, lão tam vừa định cười to nín trở lại, trên mặt lão đại Quốc Túc cũng là vẻ vui mừng.

Đối với ba huynh đệ tử có thể chịu đánh có thể tiếp sữa mà nói, có loại năng lực này xong, năng lực sinh tồn của bọn họ sẽ tăng lên.

Lượng sữa của ba người vốn không yếu, nhưng nếu như người nào đó bị tập hỏa, vẫn có khả năng bị miểu sát. Chỉ cần một người trong ba người tử vong, cách cả nhóm bị diệt không xa.

Mà hiện giờ, miểu sát một trong ba huynh đệ Quốc Túc độ khó cực cao, cộng thêm năng lực nện năng lực khống chế của ba người này. Phương thức chiến đấu của ba người này rất buồn nôn, người nào chiến đấu với bọn họ, chưa tới năm phút sẽ bị năng lực sinh tồn của bọn họ làm buồn nôn tới ói.

Nhận ra được phản ứng của ba người Quốc Túc, năm Khế Ước Giả còn lại vẻ mặt khác nhau.

Thực ra lần này không có nhiều người tham dự trò chơi, ít nhất theo Tô Hiểu là như vậy. Trừ bản thân, cùng với ba huynh đệ Quốc Túc từng hợp tác, người chơi còn lại chỉ có năm người.

Trải qua bước đầu quan sát, Tô Hiểu xếp mức độ nguy hiểm của năm người như sau.

Bì Bàn xếp hạng nhất, đúng vậy, chính là mập mạp ăn thịt không rời tay. Dọc đường đi đối phương không biểu hiện ra nổi bật, thậm chí không chủ động mở miệng, nhưng hắn ta cho Tô Hiểu loại cảm giác uy hiếp.

Bì Bàn nhìn vóc người mập mạp, nhưng trải qua quan sát của Tô Hiểu, tên này tuyệt đối là cao thủ cận chiến. Bước tiến trầm ổn, hơi thở mạnh mẽ, thỉnh thoảng lộ ra đôi mắt sắc bén, tuyệt đối không phải Khế Ước Giả bình thường có thể có.

Mà khi Bì Bàn đi lại, mỡ ở bụng và cánh tay hắn ta rung động như dòng nước, bên trong đống mỡ đó, giống như chất chứa chấn động hoặc lực xung kích nào đó.

Trừ Bì Bàn ra, còn có một người có uy hiếp không nhỏ, đó chính là người đàn ông đeo kính gọng vàng.

Từ hành động đầu tiên của người đàn ông đeo kính gọng vàng có thể nhìn ra được, rất có khả năng hắn ta là Khế Ước Giả sở trường mị lực, có thể là hệ khống chế, hệ triệu hoán, hệ tinh thần… Thuộc tính mị lực có quá nhiều chi nhánh, tạm thời không thể xác định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận