Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 329: Tình Huống Tương Đồng, Đãi Ngộ Khác Biệt

Water Seven, ở nơi gần nhà Iceburg.

Pằng!

Tiếng súng ngắn ngủi mà vang dội truyền tới, nếu Tô Hiểu ở gần nhất định sẽ nhận ra đó là tiếng súng của nam tử súng lục.

Tiếng súng của nam tử súng lục rất đặc biệt, bởi vì xạ kích quá nhanh tập hợp ra tiếng súng với biên độ rất cao.

Sau khi tiếng súng vang lên mười mấy giây, một bóng mờ búa lớn dài mười mấy mét xuất hiện, cái búa này góc cạnh rõ ràng, phương hướng đập là nhà của Iceburg, nam tử súng lục đang ở bên trong.

Rầm rầm!

Một cái đập khiến đất rung núi chuyển, nhà của Iceburg bị sập một nửa, chiến đấu rơi vào im lặng.

Trên chiến trường thỉnh thoảng có thể thấy một số vết máu, chẳng biết nam tử súng lục và Phong Nãi đã đi đâu.



Bảy giờ hai mươi chín phút, phố sau của Water Seven, vị trí là nhà Franky.

Lúc này nhà Franky đã thành đống vụn, Tô Hiểu đứng trên phế tích, trong phế tích không có một bóng người.

Đây không phải là hắn phá hoại, lúc hắn tới đây đã như vậy rồi, nhớ lại nội dung vở kịch, nơi này bị băng hải tặc Mũ Rơm phá hoại.

Trong nguyên tác băng hải tặc Mũ Rơm cất giữ khoản tiền kếch sù là ba trăm triệu Belly, Usopp thành viên của băng hải tặc Mũ Rơm làm mất hai trăm triệu trong đó, hai trăm triệu đó là bị tiểu đệ của Franky cướp sạch, Usopp thì bị thương nặng, sau đó băng hải tặc Mũ Rơm tìm tới nhà Franky báo thù.

Franky không có ở nhà, đương nhiên tiểu đệ của hắn ta không phải là đối thủ của băng hải tặc Mũ Rơm, cho nên mới xuất hiện tình cảnh này.

Ngồi trên đống phế tích, Tô Hiểu đốt một điếu thuốc.

- Lucci, khoảng bao lâu nữa Franky mới trở về?

Lucci lấy đồng hồ quả quýt ra nhìn.

- Nhiều nhất là mười phút, dựa theo báo cáo của người phía dưới, buổi chiều Franky đi tới gần hòn đảo chọn mua gỗ Adam, gỗ Adam rất hiếm, sau khi Franky đặt hàng gỗ, phải mấy ngày mới có gỗ đưa tới.

Tô Hiểu phả ra một làn khói xanh, Franky không đơn giản chỉ là lưu manh ở sau phố, thân phận của hắn ta cũng rất hiển hách ở Water Seven.

Gỗ mà công ty Galley – La dùng để tạo thuyền đều do Franky bán ra, chuyện làm ăn về gỗ ở Water Seven như một khối thịt mỡ to, rất chọc người ta đỏ mắt.

Thực lực của Franky không yếu, mà tiền hắn ta kiếm được đều cung cấp cho Iceburg, Iceburg dùng số tiền này xây dựng Water Seven, bằng không hàng năm “Aqua Laguna” xói lở tòa nhà, bình dân bình thường khó mà chịu nổi.

Chính phủ thế giới mơ hồ truyền đạt một ý, có thể không giết Iceburg thì không giết, mà Franky nhất định không thể giết.

Vị trí của Iceburg rất nhiều người có thể đảm nhiệm, nhưng Franky ở Water Seven thì không thể thay thế, huống chi Franky còn là đệ tử của người cá Tom người đóng tàu truyền kỳ.

Nếu nói Iceburg kế thừa bản lĩnh tạo thuyền của Tom, như vậy Franky kế thừa bản lĩnh tạo vũ khí của Tom.

Không thể không nói Franky là thiên tài, đuôi pháp ở Thousand Sunny chiếc thuyền thứ hai của băng hải tặc Mũ Rơm, thực ra chính là bản cắt giảm của pháo ở đầu chiến hạm Minh Vương binh khí cổ đại.

Franky không hiểu văn tự cổ đại, hắn ta chỉ có thể dựa vào mấy tờ sơ đồ phác thảo ra pháo ở mũi tàu Minh Vương, không phải thiên tài không làm được tới mức này.

Tô Hiểu nhìn sắc trời dần tối đi, lại liếc nhìn Robin ở bên cạnh, lúc này đám Lucci đang ở phía xa.

- Ngươi thật sự cho rằng mình có thể chịu chết thay băng hải tặc Mũ Rơm à?

Bỗng nhiên Tô Hiểu mở miệng, Robin sửng sốt.

- Cái gì?

Robin nhìn về phía Tô Hiểu với vẻ kinh ngạc.

- Ta nói ngươi ngu.

Lần này Robin nghe rõ, cau mày.

- Ngươi thích nói gì thì nói, bây giờ ta chỉ là tù binh.

- Tù binh, ồ…

Tô Hiểu cười khẽ một tiếng, giơ tay khoác lên vai Robin, hắn cảm nhận được rõ cơ thể Robin cứng đờ.

- Nếu như là tù binh, vậy có phải ta muốn làm gì thì làm không?

Vẻ mặt Robin cứng đờ, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, nàng phát hiện một chuyện không đúng lắm, suy nghĩ một lát, Robin tới gần Tô Hiểu, hầu như là ở trong lòng hắn.

Đám Lucci thấy một màn này thì không nói gì.

- Ngươi muốn nói gì, ta cảm thấy ngươi không giống người của CP9.

Robin nhìn bốn phía, tuy Tô Hiểu giết người trước mặt nàng, nhưng nàng cảm thấy bây giờ là cơ hội.

- Ngươi ngoại trừ nắm giữ văn tự cổ đại, còn có thứ gì khiến chính phủ thèm nhỏ dãi, đừng nói với ta chỉ có văn tự cổ đại, cấp cao Thiên Long Nhân nhất định biết văn tự cổ kia, văn tự cổ đại chính là bị bọn họ cắt đứt.

Robin im lặng không nói, Tô Hiểu nói tiếp:

- Ngay một ngày trước, ta còn chưa phải người của chính phủ thế giới.

- Vậy ngươi là…

Robin nhìn Tô Hiểu với vẻ nghi ngờ, trong đôi mắt to tràn đầy mờ mịt.

- Chính phủ thế giới thèm nhỏ dãi kỹ thuật chế bom của ta, chính là loại bom ngươi mới thấy, đừng nhìn ta như thế, đám người của băng hải tặc Mũ Rơm không chết, nếu bọn họ chết dễ như vậy đã không có cách nào tới Water Seven, nói một cách chính xác là ta giúp ngươi, nếu không phải ta ném bom, bọn họ đã bị đám Lucci giết chết, cho nên ngươi nên cảm ơn ta.

“Ồ…” Robin nghiêng đầu nhìn Tô Hiểu, nàng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

- Ta cảm ơn ngươi? Ngươi đang nói đùa à?

- Đúng vậy, ngươi nên cảm ơn ta.

Tô Hiểu nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, ngay trong thời gian nói chuyện, hắn cảm nhận được có khả năng Robin mắc “hội chứng Cotard”.

“Hội chứng Cotard” chính là một loại trạng thái tinh thần kỳ lạ, nếu có người hỏi bạn, bạn từng chết chưa, bạn vốn có thể trả lời là từng chết, như vậy chúc mừng bạn, bạn bị mắc chứng bệnh “hội chứng Cotard” rồi, nhưng đừng lo lắng, đây không tính là dị thường, đây chỉ là một loại trạng thái tinh thần mà thôi, sau khi điều chỉnh tâm trạng sẽ biến mất.

Đặc điểm lớn nhất của “hội chứng Cotard” chính là phủ nhận mình sẽ sống sót, chỉ có người từng trải qua gần chết, hoặc nhân tài quá khắt khe với việc tử vong mới xuất hiện bệnh trạng này.

Robin hiện giờ chính là tình huống như vậy, mà loại bệnh này còn có đặc điểm khác, ví dụ như chứng bị ép hại vọng tưởng, hội chứng khổ dâm nhẹ.

Trong đó hội chứng khổ dâm rất thú vị, vì sao lại gọi là hội chứng khổ dâm, chính là M trong S/M, không thì ngược lại.

Đương nhiên Robin không phải M, nàng chỉ khát vọng tử vong đồng thời khát vọng người khác thương tổn nàng mà thôi, sau khi trạng thái tinh thần của “hội chứng Cotard” biến mất, “hội chứng khổ dâm” cũng sẽ biến mất.

Tô Hiểu từng nghiên cứu tâm lý học, Robin hiện giờ thuộc một lòng muốn chết, không muốn suy nghĩ những chuyện khác, IQ giảm mức độ lớn.

Nếu như dùng lời nói của Robin để nói thì chính là: “Mình sắp chết rồi, còn cần làm những chuyện đó làm gì?”

Nụ cười trên mặt Tô Hiểu càng xán lạn, Bố Bố ở dưới chân hắn xù lông, Bố Bố chưa từng thấy chủ nhân của nó cười xán lạn như vậy.

Bố Bố liếc mắt nhìn Robin sau đó cằm đặt lên chân trước, Tô Hiểu hít một hơi thuốc rồi thở dài một tiếng, Bố Bố có cảm giác, có khả năng người phụ nữ này cũng bị lừa.

Không để ý tới Bố Bố, Tô Hiểu nhỏ giọng nói bên tai Robin:

- Chúng ta đều có thứ chính phủ thế giới thèm nhỏ dãi, nhưng vì sao ngươi lại rơi vào kết quả như vậy?

Robin cúi đầu suy nghĩ, một lúc lâu sau trước mắt sáng lên.

- Bởi vì… Ta có nhược điểm.

- Đúng vậy, ngươi có nhược điểm, băng hải tặc Mũ Rơm, nói cho ngươi nghe một chuyện, đừng nhìn hiện giờ những đặc vụ kia luôn cung kính ta, sau khi ta đến đảo Tư Pháp, ta vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi đó.

Tô Hiểu biết rất rõ, thái độ của đám Lucci đối với hắn, thứ nhất là vì mệnh lệnh của chính phủ thế giới, thứ hai là vì thực lực của hắn mạnh, có thể giúp bọn họ trong kế hoạch.

Nhưng sau khi đến đảo Tư Pháp thì khác, chính phủ thế giới sẽ nghĩ cách cướp kỹ thuật từ chỗ hắn, sau khi phát hiện những người khác không thể chế tác bom luyện kim, hắn mới nhận được địa vị nên có.

Nhưng cho dù có được địa vị, hắn cũng đừng hòng rời khỏi đảo Tư Pháp, chắc chắn chính phủ thế giới sẽ không cho phép.

Tô Hiểu không quan tâm có thể rời khỏi đảo Tư Pháp hay không, hắn chỉ quan tâm có thể tự do hoạt động ở đảo Tư Pháp không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận