Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 981: Trở về

Điều kiện Tô Hiểu giúp Toa phá cửa ra là thả hết tất cả khách trọ, là lương tâm của Tô Hiểu trỗi dậy sao? Đương nhiên không phải, những khách trọ này sống hay chết đều không liên quan tới hắn.

Thử hỏi, nếu những khách trọ này đều chạy trốn hết, người tức giận nhất là ai? Đáp án là Alice.

Không biết Alice tốn bao nhiêu năm mới giam cầm nhiều cường giả như vậy ở tầng 1. Có một số người thậm chí là mượn cổ bảo mới thành công giam cầm, đây là tâm huyết của Alice, cũng là ham muốn của nàng. Nhìn những cường giả ngày xưa tung hoành trong hư không bị giam cầm trong căn phòng nhỏ, có một số người thậm chí nịnh nọt lấy lòng nàng.

Alice từng bị giam cầm rất hưởng thụ cảm giác này, nàng coi những cường giả này là đồ cất giữ. Còn khách trọ thông qua giao dịch với người chơi chậm rãi mở phong ấn, khôi phục tự do, đây là chuyện không thể.

Sau khi những cường giả kia thông qua người chơi mở phong ấn, trang bị hút năng lượng ở Cường Giả Chi Sâm trong tầng 4 thuộc về bọn họ. Mỗi ngày bị truyền vào chất lỏng duy sinh, trong cơ thể sản xuất năng lượng xong, lập tức bị cổ bảo hút ra, dùng để duy trì hoạt động bình thường của cổ bảo, như vậy đúng là muốn sống không được muốn chết cũng chẳng xong.

Đối với cường giả “mở phong ấn”, Alice xem bọn họ “biểu diễn” đủ, chơi chán thì ném tới tầng 4, muốn đạt tự do căn bản không thể.

Những khách trọ này không biết đã bị giam bao nhiêu năm, trong lúc này mặc Alice bài bố, trong lòng tràn ngập tức giận, cho dù đè Alice xuống đất ma sát vạn lần cũng không thể hóa giải.

Nếu những người này chạy trốn hết sẽ thế nào? Đáp án là bọn họ hưởng thụ tự do thỏa thích, đồng thời dùng hết thủ đoạn trở nên mạnh mẽ, khi bọn họ đủ mạnh bọn họ sẽ quay về cổ bảo, trả thù Alice.

Đây chính là mục đích của Tô Hiểu, lúc trước trong game, Alice muốn giết Tô Hiểu nhiều lần. Sau khi thất bại, nàng lựa chọn truyền tin thân phận của Tô Hiểu, khiến tất cả mọi người biết Tô Hiểu là Diệt Pháp Chi Ảnh.

Thân phận Diệt Pháp Chi Ảnh ở trong Luân Hồi Nhạc Viên không có gì, không ai vì một truyền thừa nghề nghiệp mà gây sự với hắn. Nhưng ở trong hư không thì khác, Diệt Pháp Chi Ảnh có rất nhiều kẻ địch.

Đây là âm mưu của Alice, trong pháo đài cổ nàng không thể dùng phương thức ngoài quy tắc giết Tô Hiểu, nàng lập tức gây thù hằn cho Tô Hiểu ở trong hư không.

Rất rõ ràng, Alice đã thành công.

Bởi vì thực lực chênh lệch quá lớn, lúc trước Tô Hiểu không muốn lập tức trả thù Alice, không có cơ hội hơn nữa thời cơ không tốt.

Bây giờ thì khác, để khách trọ tầng 1 chạy mất, chuyện này tương đương mấy chục kẻ địch không chết không ngừng cho Alice. Sau khi những người này tự do mục tiêu chỉ có một, chính là không ngừng trở nên mạnh mẽ, sau đó trở về trả thù Alice.

Nếu như Alice thực sự rơi vào tay những người này, vậy kết quả…

Bùm, bùm…

Từng tiếng đập và tiếng va chạm truyền tới, Toa đang giúp một khách trọ phá hoại cửa gỗ. Hai người một trong một ngoài, trên cửa gỗ nhanh chóng hiện lên vết nứt, hiệu suất là từ phía trong phá hoại mấy trăm lần.

Rầm một tiếng, cửa gỗ vỡ nát, một con dơi to toàn thân đỏ sậm lao ra khỏi phòng.

“A… Đây là cảm giác tự do.”

Cơ thể con rơi to run rẩy, hai cái cánh giơ lên cao, hắn ta là Huyết Hầu Tước.

Toa không để ý tới Huyết Hầu Tước, mà đi phá cửa gỗ kế tiếp, Toa sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn như vậy sao? Đương nhiên không phải, tầng 1 cổ bảo có một lối ra, nhưng lối ra cũng có cấm chế, muốn phá hoại cấm chế dựa vào mình nàng căn bản không thể.

Đôi mắt Huyết Hầu Tước vẫn luôn ngắm nhìn xung quanh, nó đang tìm kiếm lối ra. Còn chỗ tốt đồng ý cho Toa, nó không nói một chữ.

“Chúc mừng ngươi khôi phục tự do.”

Tô Hiểu mở miệng đồng thời đi về phía Huyết Hầu Tước.

“Hả? Ngươi là ai?”

Thái độ của Huyết Hầu Tước không có ý tốt.

“Đầu tiên ngươi chỉ phá nát cửa gỗ, cách khôi phục tự do còn một tầng cách trở ngươi chưa thể phá nát.”

Tô Hiểu chỉ tấm cửa kim loại ở phía đông tầng 1, trên cửa kim loại lấp lóe quang văn, những quang văn này đều to bằng cánh tay. Phải biết rằng, quang văn trên cửa gỗ chỉ cỡ sợi tóc.

“Nếu như ta là ngươi, ngay lập tức giúp khách trọ khác phá nát cửa gỗ, sau đó cùng phá hoại. Chỉ cần thứ đó bị phá, ngươi sẽ tự do.”

Đề nghị của Tô Hiểu lập tức được tiếp nhận, Huyết Hầu Tước không ngốc, nó quay đầu xông về phía một cửa gỗ. Trong miệng nó hội tụ huyết quang, phun mãnh liệt về phía cửa gỗ, khách trọ trong cửa gỗ vui sướng.

Rất nhanh, có bảy khách trọ chủng tộc khác nhau lao ra khỏi cửa gỗ, Tô Hiểu lập tức đi tiếp xúc, nội dung nói chuyện vô cùng đơn giản, chính là cho bọn họ thấy rõ tình huống hiện giờ.

Những khách trọ này khát vọng tự do nhất, bọn họ thể hiện ra “đoàn kết”, “hữu ái” kinh người, dù sao đều có mục đích tương đồng.

Tất cả khách trọ lao ra khỏi cửa gỗ đang giúp người khác thoát ra, ngay cả Anlia đều cầm tấm ván gỗ, gõ mạnh cửa gỗ đang hoàn hảo. Anlia chính là bé gái yêu cầu Tô Hiểu kẹo, sau khi “thân mật” trao đổi với Tô Hiểu, nàng cung cấp cho Tô Hiểu rất nhiều thư giới thiệu.

5 phút sau, tất cả khách trọ đều lao ra khỏi cửa gỗ, khoảng mấy chục khách trọ, bọn họ tụ tập lại với nhau, đồng thời dùng đủ phương thức công kích cửa kim loại kia.

Tô Hiểu còn điều phối thứ gì đó, rất nhanh, hắn điều phối ra chất lỏng màu đen, tràn ngập mùi hôi thối.

Cẩn thận để chất lỏng màu đen vào trong ống nghiệm, Tô Hiểu đi về phía cửa kim loại kia.

“Tránh ra.”

Tô Hiểu nghiêng người, ống nghiệm trong tay ném về phía cửa kim loại kia.

Mấy khách trọ lập tức lắc mình né tránh, cách một tiếng, ống nghiệm đập lên cửa kim loại sau đó vỡ vụn, mùi thối gay mũi tràn ngập ra, quang văn trên cửa kim loại mờ đi.

“Vận may của các ngươi không tệ lắm, ta là luyện kim sư.”

Tô Hiểu tiếp tục điều phối chất lỏng màu đen, đám khách trọ phát hiện quang văn trên cửa kim loại mờ đi thì vui mừng khôn xiết, bắt đầu càng ra sức công kích cửa kim loại.

Nửa tiếng sau, Tô Hiểu điều phối tổng cộng 5 ống nghiệm chất lỏng màu đen. Mỗi khi chất lỏng màu đen giội lên cửa kim loại, quang văn trên cửa kim loại sẽ mờ đi mấy giây, lúc này cửa kim loại yếu ớt nhất.

Đám khách trọ đều phát hiện ra điểm ấy, bọn họ không còn như ong vỡ tổ công kích cửa kim loại một cách lung tung, mà duy trì thể lực. Mỗi khi Tô Hiểu ném ống nghiệm về phía cửa kim loại, bọn họ đều lập tức bùng nổ ra công kích khủng bố. Cứ thế, hiệu suất phá hoại cửa kim loại tăng ít nhất mười mấy lần.

Tô Hiểu lắc ống nghiệm trong tay, đang tập trung tinh thần điều phối, mà xung quanh hắn có hơn mười khách trọ khí tức khủng bố đứng thành một vòng. Lúc này nếu ai dám tấn công Tô Hiểu, mười mấy bọn họ sẽ lập tức biến thành chó điên, tiến lên chơi chết người tấn công.

“Nhanh, nhanh, nhanh…”

Một khách trọ không ngừng mở miệng nói linh tinh, Tô Hiểu nhíu mày.

“Câm miệng.”

Tô Hiểu mới mở miệng, mấy chục đôi mắt nhìn về phía khách trọ lảm nhảm kia. Trong mắt những người này có sát ý, phẫn nộ, hung ác, khách trọ từng là kẻ liều mạng lập tức câm miệng.

“Hoàn thành, lần này tranh thủ làm liền một mạch phá hoại cấm chế kia.”

Tô Hiểu nhìn mấy chục khách trọ xung quanh, đám khách trọ dồn dập gật đầu, ra hiệu bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng tấn công cửa kim loại kia.

Tô Hiểu tung ống nghiệm ra, đám Huyết Hầu Tước, Toa sẵn sàng ra trận đón quân địch.

Choang một tiếng, ống nghiệm vỡ nát, chất lỏng màu đen tung tóe, quang văn trên cửa kim loại lờ mờ, quang văn này là trận đồ luyện kim. Tuy Tô Hiểu không thể phá giải thứ này, nhưng hắn có thể làm suy yếu thứ này trong thời gian ngắn, luyện kim học của hắn không phải để trang trí.

“Cuồng hạt bạt vĩ!”

“Huyết hủy diệt.”

“Linh hồn phong bạo.”

“Thiểm quang pháo.”



Đùng!

Từng tiếng vang trầm thấp vang lên, sóng trùng kích mạnh mẽ đẩy lùi Tô Hiểu, hắn giơ cánh tay che trước người theo bản năng.

Một lát sau, xung kích tản đi, tất cả khách trọ trong tầng 1 biến mất, bên ngoài cửa kim loại vỡ nát truyền ra tiếng cười to, tiếng gào thét.

Chỉ hai giây sau, những âm thanh này biến mất, tất cả khách trọ đều thành công rời đi, tầng 1 cổ bảo xem như bị bão bao phủ.

Tô Hiểu ngồi khoanh chân, lẳng lặng chờ đợi.

Đợi đủ năm tiếng, rung động không gian xuất hiện, một người phụ nữ đầu đội vương miện, trên người là váy dài màu vàng xuất hiện.

Trên mặt người phụ nữ là nụ cười nhã nhặn, có chút phong trần mệt mỏi, vẻ mặt hơi uể oải. Từ rung động không gian có thể nhìn ra, nàng tiến hành truyền tống khoảng cách xa.

Nhưng khi nhìn rõ tình huống ở tầng 1 cổ bảo, nụ cười của người phụ nữ chậm rãi biến mất.

“Dường như ngươi về muộn, Alice.”

Tô Hiểu ngồi khoanh chân, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, trên mặt là ý cười.

“…”

Trên mặt Alice hiện lên vẻ giận dữ.

“Nếu ta là những khách trọ kia, bị giam cầm nhiều năm như vậy, nhất định sẽ dùng hết tất cả biện pháp trở nên mạnh mẽ, sau đó trở về trả thù người nào đó. Treo cổ là lựa chọn không tệ, nghe nói hư không có một chỗ gọi là đài hư không, treo cổ ở đó đi.”

Đài hư không, đây là tình báo Tô Hiểu biết được từ miệng Quốc Túc, không biết ba người Quốc Túc biết được từ đâu. Alice từng suýt bị treo cổ ở đài hư không, vì tình báo này, ba huynh đệ Quốc Túc tốn 5 vạn Nhạc Viên Tệ.

Một huân chương bay từ trong ống tay áo Alice ra, nàng lập tức muốn tóm lấy huân chương này. Bùm một tiếng, tia điện lấp lóe, Alice rút tay về.

Huân chương này là “huy chương người thắng trò chơi”, chỉ cần thông qua trò chơi của cổ bảo, Alice nhất định phải ban phát thứ này. Vừa nãy Alice muốn lấy thứ này, Luân Hồi Nhạc Viên ngăn cản hành động của nàng.

Tô Hiểu nắm lấy huân chương, nhắc nhở xuất hiện, hắn có thể về Luân Hồi Nhạc Viên bất cứ lúc nào.

“Ta sớm đã muốn lột da ngươi, thịt ngươi làm thành thịt băm, đó nhất định là bữa ăn ngon, bữa ăn ngon khiến lòng người ta khoan khoái.”

Alice hầu như nghiến răng nghiến lợi nói câu này, lúc trước nàng không thể không rời khỏi cổ bảo. Nhưng sau khi nàng vội vàng chạy về cổ bảo, khách trọ ở tầng 1 đều chạy trốn hết, cho dù trên người những khách trọ kia có đánh dấu, nhưng khoảng cách quá xa, nàng đã không cảm nhận được những đánh dấu kia. Không tốn thời gian, những khách trọ kia sẽ thanh trừ đánh dấu, cũng giải trừ phong ấn thực lực, cuối cùng dùng tất cả thủ đoạn để trở nên mạnh mẽ, chỉ vì đến trả thù nàng.

Nghĩ tới điểm này, Alice ước gì có thể ăn tươi nuốt sống Tô Hiểu, tuy tạm thời nàng còn chưa rõ khách trọ chạy trốn liên quan tới Tô Hiểu hay không.

“Sớm muộn gì ngươi cũng đến hư không, đến lúc đó sẽ có không ít người truy sát ngươi.”

Bây giờ Alice rất muốn giết Tô Hiểu, nhưng có thể làm gì, nàng không làm được.

“Bại khuyển kêu rên.”

Tô Hiểu búng tàn thuốc trong tay, hắn lựa chọn về Luân Hồi Nhạc Viên.

Rầm!

Sau gáy Tô Hiểu trúng một đòn nghiêm trọng, trước mắt tối sầm đi sau đó mất đi ý thức, đây là truyền tống của Luân Hồi Nhạc Viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận