Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 569: Ngươi Không Trốn Được

- Orochimaru chết rồi?

Rõ ràng là Deidara có chút không dám tin tưởng, hắn ta từng giao đấu với Orochimaru, lực sinh tồn của đối phương hắn ta có biết một hai.

- Ai làm thế? Có thể giết chết Orochimaru tuyệt đối không phải hạng người tầm thường.

- Không rõ lắm.

Konan lắc đầu, nàng chỉ nhận được tin Orochimaru mất mạng, tình hình cụ thể thì không biết.

- Uchiha Sasuke.

Hắc Zetsu đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn.

- Uchiha?

Mấy người ở đây đều nhìn về phía Itachi.

- Nếu như nhớ không nhầm, đó là em trai của Itachi.

Kisame và Itachi là đồng đội, càng hiểu rõ về tình hình của Itachi.

- Em trai của Itachi sao?

Nagato cau mày, bộ tộc Uchiha nếu là một đôi anh em vậy sẽ khác nhau rất lớn, nếu hai anh em cùng mở Sharigan Mangekyou, sau khi cấy ghép mắt của đối phương, thì có thể thức tỉnh Sharigan Mangekyou vĩnh hằng, trên Mangekyo chính là Rinegan.

Tô Hiểu vẫn có một ý tưởng, hai anh em bộ tộc Uchiha phải cấy mắt đối phương mới nhận được Mangekyou vĩnh hằng, sau khi có Mangekyou vĩnh hằng, sử dụng nhãn thuật sẽ giảm nhỏ gánh nặng đối với cơ thể, còn không xuất hiện tình huống giảm thị lực.

Nếu hai anh em đổi mắt cho nhau thì thế nào? Chẳng phải là có hai đôi Mangekyo vĩnh hằng sao?

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Tô Hiểu, có thành lập hay không thì không biết, bằng không Mangekyou vĩnh hằng đã không ít như vậy.

- Itachi tiền bối, em trai ngươi cũng là Ninja phản bội sao?

Tobi đột nhiên mở miệng, Itachi không đáp.

- Itachi tiền bối, không bằng để em trai ngươi gia nhập Akatsuki...

Tobi vừa dứt lời, phát hiện có đôi mắt đỏ như máu đang nhìn chằm chằm hắn ta, là Itachi đã mở Sharigan Mangekyou.

- Itachi tiền bối?

- Amaterasu!

Máu tươi chảy từ trong hốc mắt Itachi ra, Tobi cũng chính là Obito đồng tử co rút nhanh.

- Shinra Tensei!

Bùm.

Sức đẩy mạnh khuếch tán quanh người Thiên Đạo mà ra, sức đẩy này không chỉ nhằm vào Amaterasu, đám Tô Hiểu cũng bị lan tới.

Một mặt khiên năng lượng tốn 100 điểm giá trị pháp lực sinh thành trước mặt Tô Hiểu, rắc một tiếng, khiên năng lượng xuất hiện vết nứt nhỏ, hắn đứng tại chỗ không cử động.

- Itachi!

Thiên Đạo nhìn về phía Itachi, hắn ta không ngờ Itachi lại đột nhiên ra tay, hơn nữa thủ đoạn lại tàn nhẫn như vậy.

- Hả? Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?

Vẻ mặt “Tobi” kinh ngạc, thực tế cơ thể đã hư hóa.

- Tobi, trêu chọc tiền bối như vậy sẽ chết đấy.

Tô Hiểu mở miệng, Tobi cười gượng vài tiếng.

- Xin lỗi, xin lỗi, Itachi... Tiền bối.

Itachi vẫn không lên tiếng, trầm mặc đi ra khỏi sơn động, Kisame do dự một lát, lựa chọn cùng rời đi với Itachi.

- Byakuya, giám sát Itachi, phát hiện không đúng thì tìm cơ hội gần người giết hắn ta.

Thiên Đạo nhỏ giọng nói câu này xong liền cùng rời khỏi sơn động với Konan.

- Đúng là một màn hài hòa hoàn mỹ.

Deidara cười giễu cợt rồi rời đi, Akatsuki nội chiến là chuyện bình thường, nơi này tụ tập quá nhiều Ninja phản bội kiêu căng lại khó thuần.

Trong hang núi chỉ còn lại Tô Hiểu và “Tobi”, không, phải nói là Obito mới đúng.

- Đây là đã khinh thường che giấu sao?

Obito mở miệng, dùng giọng nói của mình.

- Ai biết, với tính cách của Itachi không có khả năng lắm, đây có thể là cảnh cáo.

- Cảnh cáo à... Đúng là có loại khả năng này.

Obito trầm ngâm một lát, nhỏ giọng nói:

- Chuyện sau đó giao cho anh, làm thù lao tế bào Hashirama.

- Hừm, ngươi không sợ Itachi giết em trai hắn ta à? Dù sao không ai muốn chết.

Nghe lời Tô Hiểu nói, Obito cười mỉa.

- Sẽ không, Itachi vì em trai hắn ta có thể làm rất nhiều chuyện, tư duy của hắn ta rất kỳ lạ, vì hòa bình của làng có thể giết chết gia tộc mình, chỉ không nỡ giết em trai này.

Không gian gần Obito xoay tròn rồi biến mất.

Tô Hiểu đứng tại chỗ, đốt một điếu thuốc, bởi vì hắn gia nhập hành động của Akatsuki, nội dung nguyên tác cơ bản ở trạng thái nửa tan vỡ, ví dụ như Deidara không đi tìm Sasuke.

Người của tổ chức Akatsuki càng ngày càng ít, vốn là mười tên chủ lực chết mất ba, người còn lại không phải sắp chết, thì chính là đang trên đường tìm đường chết.

Rõ ràng là đội rất mạnh, vì sao phải chia từng nhóm? Là Nagato ngốc sao?

Không phải, 2 đến 3 người của Akatsuki cùng hành động đã là cực hạn, lúc trước ở tiểu đội của Sasori, tiểu đội nội chiến không dưới năm lần, nếu mười người cùng hành động, vậy có lẽ còn chưa tiêu diệt kẻ địch, thành viên đã bắt đầu chém giết nhau rồi.

Những Ninja phản bội mạnh không giả, nhưng mỗi người đều có tư tưởng và kiên trì riêng.

- Đây là sắp tan rồi.

Tô Hiểu phả một làn khói xanh, Akatsuki bị hủy hay không hắn không quan tâm, hắn đã thôn phệ hai Chakra Vĩ Thú rồi.

- Nhưng Khế Ước Giả khác đều đi đâu rồi?

Tô Hiểu chậm rãi rời khỏi sơn động.

...

Trên núi tuyết trắng xóa ở Thiết Chi Quốc, một người phụ nữ mặc áo mỏng chạy nhanh trên tuyết, để lại một chuỗi dấu chân.

Chạy một lát, người phụ nữ thở hổn hển dừng lại, ngồi tê liệt trong tuyết, mặt hướng về phía bầu trời, tóc đỏ lướt từ bả vai xuống trước ngực.

- Ha ha ha...

Người phụ nữ có chút không dám tin nàng có thể chạy thoát khỏi ma trảo, xác nhận nhiều lần Chakra ở trong cơ thể có ổn định hay không, có dấu hiệu rơi vào huyễn thuật hay không.

Sau khi xác nhận nhiều lần, cuối cùng người phụ nữ cũng yên tâm, nàng thật sự trốn thoát, nước mắt chảy từ gò má xuống.

- Cuối cùng không cần gặp lại tên ác ma kia nữa rồi.

Karin chưa từng vui sướng như vậy, bởi vì tên mắt cá chết trong Akatsuki “ít trông coi”, nàng may mắn thoát được.

- Hả? Không gặp ai?

Tô Hiểu đứng sau lưng Karin, trong tay là điếu thuốc.

Nghe giọng nói này, con mắt Karin trừng lớn, đồng tử co rút nhanh tới mức tận cùng, cẳng chân không khống chế được rung động.

- Anh, anh, anh...

“A...”

Tô Hiểu cười khẽ, cúi đầu nhìn Karin.

- Bom còn chưa lấy ra đã bỏ chạy, ngươi nghĩ mình có thể sống được bao lâu, bom luyện kim ở trong cơ thể ngươi duy trì nhiều nhất là nửa tháng, nửa tháng sau sẽ vì kết cấu không ổn định mà nổ tung.

Karin cúi đầu, đương nhiên là nàng biết trong bụng có bom, nhưng so với ở lại Akatsuki, nàng tình nguyện mạo hiểm trốn ra.

Tô Hiểu ngồi xổm người xuống, đặt Karin ở trong tuyết, Karin không nhúc nhích, giống như đang bị chơi.

“Ọe...”

Karin phát ra tiếng nôn khan, một viên bom luyện kim nhỏ được nàng nôn ra.

- Đây là... Viên bom kia sao?

Vẻ mặt Karin không dám tin.

- Nếu không phải bom, lẽ nào ngươi còn có thể đẻ trứng trong khoang miệng?

Tô Hiểu nhìn viên bom luyện kim đầy nước bọt, từ bỏ ý nghĩ cất viên bom luyện kim kia, hắn lấy ra một bộ quần áo mùa đông ném cho nàng, lại lấy một tờ bản đồ và đồ ăn.

- Nhìn nơi này.

Tô Hiểu chỉ một điểm trên bản đồ, vẻ mặt Karin kinh ngạc, đầu óc còn chưa xoay chuyển.

- Đây là vị trí của ngươi... Ngươi còn dám ngây người ta làm thịt ngươi.

Nghe lời Tô Hiểu, Karin nhanh chóng gật đầu, tuy nàng không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng tình huống trước mắt là đối phương không định giết nàng.

- Đây là vị trí của ngươi.

Tô Hiểu chỉ một điểm trên bản đồ, đó là biên cảnh Thiết Chi Quốc, Karin nhớ kỹ vị trí này.

- Trước đây ngươi giúp Orochimaru làm gì thế?

- Trông... Trông coi cứ điểm phương nam.

- Trở về tiếp tục trông coi.

- Hả?

Karin càng kinh ngạc, cho dù nàng có thể trở về, Orochimaru không giết nàng đã nhân từ lắm rồi.

- Yên tâm, Orochimaru chết rồi.

- Orochimaru đại nhân chết rồi?

- Đúng, nhớ kỹ không sót một chữ những lời ta nói sau đây, bằng không lần sau gặp lại chính là giờ chết của ngươi.

Karin có chút muốn khóc, nàng không muốn gặp lại Tô Hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận