Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 865: Quái vật thoát khỏi tù đày

Tô Hiểu chỉ một công nhân gần đó, vừa chỉ lựu đạn kéo khuyên kéo cách đó không xa. Đối phương lập tức giữ bình tĩnh chạy bước nhỏ tới trước lựu đạn kia, nhặt lựu đạn lên, vừa định ném lựu đạn cho Tô Hiểu, phát hiện Tô Hiểu nhắm ngay nòng súng về phía nàng.

Do dự một lát, công nhân mặc trang phục phòng hộ tiến lên trước, vươn tay đưa cho Tô Hiểu, sau đó ôm đầu ngồi xổm một bên, vô cùng phối hợp.

[Nhắc nhở: Liệp Sát Giả đã đến địa điểm chỉ định, còn cần ở lại địa điểm chỉ định 28 phút 43 giây.]

Nhận được nhắc nhở của Luân Hồi Nhạc Viên, Tô Hiểu để lựu đạn treo bên hông, lại biến thành một tay nắm súng, một tay nắm đoản đao lần nữa, loại đoản đao này hắn mang theo bốn cái.

- Biết nói tiếng Hoa không?

Tô Hiểu nhìn về phía công nhân cách hắn gần nhất.

- Biết.

Giọng nữ truyền tới, đây là một người phụ nữ, tuổi tác tướng mạo không rõ.

- Nơi này có lối ra khác không?

- Không có, chỉ có một lối.

Nữ công nhân chỉ cửa cầu thang, lúc này cửa cầu thang đang tuôn ra tro bụi.

- Vậy sao?

Tô Hiểu dựa vào xi măng, số lượng thủ vệ không rõ, phỏng đoán cẩn thận trên 50 người, nắm giữ súng ống không tính là tiên tiến, phần lớn đều là AK hoặc súng trường bình thường. Với thuộc tính của Tô Hiểu hiện giờ, không phải không thể chết trong tay những người này, không, có khả năng rất lớn.

Cởi ảo, chỗ bả vai và sau eo hắn có tổng cộng hai phát súng, vết thương ở vai rất nặng, đây là do viên đạn súng trường tạo thành. Cho dù là đạn lạc, nhưng uy lực vẫn không nhỏ.

Vết thương bên hông khá hơn một chút, là viên đạn súng lục tạo thành, đánh giá dựa vào cảm nhận, đây là vết thương do viên đạn đường kính 9mm tạo thành. Mà viên đạn này xuyên qua cơ thể Tô Hiểu, xuyên qua còn đỡ, chỉ sợ viên đạn ở trong người. Ví dụ như vết thương chỗ bả vai hắn, viên đạn kẹt ở bên trong xương.

Lúc đầu trúng đạn không có cảm giác gì, giống như trúng một búa. Nhưng đến bây giờ, vai bắt đầu truyền tới đau nhức xót ruột, cánh tay trái tê dại, ảnh hưởng tới xạ kích của hắn.

Leng keng.

Một viên “lựu đạn” lăn vào phòng dưới đất, nhìn thấy viên “lựu đạn” này, Tô Hiểu lập tức đeo mặt nạ phòng độc, đây là bom cay.

Sương mù tràn ngập cửa thang gác, mượn sương mù yểm hộ, từng thủ vệ cầm súng ống trong tay đi vào phòng dưới đất.

Thấy cảnh này, đôi mắt Tô Hiểu sáng lên, bom cay là thứ hắn hi vọng kiếm được nhất.

Khi khói trắng lan tràn tới gần Tô Hiểu, cơ thể hắn cong lại, theo trụ xi măng nhảy lùi lại.

Thình thịch…

Tảng lớn viên đạn kéo tới, với thuộc tính và tốc độ phản ứng của Tô Hiểu hiện giờ, muốn chém bay viên đạn căn bản không thể.

Xì xì.

Cánh tay trái Tô Hiểu bị xuyên thủng, súng trong tay lướt xuống, nhưng hắn đã nhảy vào trong khói mù.

Mượn sương mù yểm hộ, Tô Hiểu nhanh chóng xông về phía mấy tên thủ vệ cách đó không xa, tới gần kẻ địch.

Trên đường xông tới, Tô Hiểu đã cất đoản đao, đỡ lấy vỏ đao sau lưng, Đường Hồng ở bên trong ra khỏi vỏ.

Boong.

Trường đao ra khỏi vỏ truyền tới tiếng ma sát lanh lảnh, trường đao ở tay, khí tức của Tô Hiểu trở nên sắc bén.

Tuy Đường Hồng không sắc bén bằng Trảm Long Thiểm, nhưng nó cũng là một lưỡi đao sắc, đủ đối phó những kẻ địch này.

Trong khói mù, ánh đao lấp lóe, tiếng cơ thể bị cắt chém, tiếng kêu thảm thiết nối vào nhau.

Ba mươi giây sau, mấy tên thủ vệ tiến vào phòng dưới đất nằm trên đất, có người cơ thể thỉnh thoảng co giật, miệng tuôn ra máu tươi.

Hơi thở của Tô Hiểu bắt đầu gấp gáp, mất máu quá nhiều, còn đeo mặt nạ phòng độc khiến hắn không thở thoải mái được. Hắn tìm kiếm trên thi thể một lát, tìm được bốn viên bom cay.

Đi ra khỏi sương mù, Tô Hiểu nhìn ống thông gió phía trên, theo dây điện bên cạnh đường ống thông gió, hắn tìm đến nguồn điện trong phòng dưới đất.

Cắm Đường Hồng trên đất, Tô Hiểu nhặt súng lục lên, bắn mấy phát với nguồn điện, cũng bắn mấy phát với điện cơ bên cạnh ống thông gió.

Làm xong tất cả những chuyện này, Tô Hiểu bỏ súng trong tay xuống, kéo một viên bom cay bên hông ra, hít sâu một hơi xong, kéo mặt nạ phòng độc xuống, cắn mở khuyên kéo, hắn ném bốn viên bom cay ở bốn góc phòng dưới đất. Lúc này phòng dưới đất đã nằm ở nửa phong kín, sương mù mau chóng bao phủ nơi này.

Đeo mặt nạ phòng độc xong, Tô Hiểu rút Đường Hồng, cũng đi tới gần cửa cầu thang.

Bên trong nhà xưởng tầng trên, một người đàn ông trung niên hình thể hơi mập, gương mặt âm trầm đứng ở trước cửa cầu thang.

- Chuyện gì thế này, người nào giải thích cho ta?

Người trung niên này chính là Bagu, từng là ông trùm buôn thuốc phiện danh tiếng lan xa. Sau này vì những thế lực khác chèn ép, thành chó rơi xuống nước, suýt chết đi, bây giờ là người quản lý ở thành nhỏ.

- Ông chủ, có người xâm lấn nhà xưởng, mục đích rất rõ ràng, hẳn là đến vì hàng, ngày mai sẽ là thời gian ra hàng, kho tầng hai lòng đất chồng chất rất nhiều hàng.

Một người da trắng trẻ tuổi cúi đầu, trong mắt tràn ngập không cam lòng.

Đùng!

Một cái tát vang dội truyền tới, người da trắng trẻ tuổi nghiêng đầu, trên mặt xuất hiện vết đỏ.

- Bây giờ đi cho ta, giải quyết hắn ta.

Bagu nhìn chằm chằm người da trắng trẻ, lão ta dựa vào đối phương nhanh chóng quật khởi, nhưng mà bây giờ đối phương đã không có tác dụng.

- Nhưng mà ông chủ, những người khác không thể tiến vào phòng dưới đất, bằng không sẽ chết.

Người da trắng trẻ tuổi phồng má, hắn ta có thể giải quyết Bagu chỉ trong nháy mắt, nhưng hắn ta không dám làm thế. Từ xưa tới nay, hắn ta đều sống sót dưới uy hiếp của đối phương, lấy người nhà uy hiếp.

Người da trắng trẻ tuổi một mình đi tới cửa cầu thang, dưới cái nhìn của hắn ta, những người khác chỉ vướng chân vướng tay, những người này tiêm vào dược tề hắn ta điều phối có lẽ chết cũng không biết, bọn họ không sống quá 3 tháng.

- Thời gian không còn nhiều, Nhạc Viên trừng phạt càng ngày càng nặng, phải nghĩ biện pháp quấy rầy thế giới hiện thực quá mức, trừng phạt lần sau chính là cưỡng ép xử quyết.

Người da trắng trẻ tuổi lẩm bẩm một tiếng, hắn ta móc mấy bình thủy tinh trong ngực ra, bên trong chứa thuốc thử hóa học.

Trong phòng dưới đất, khói đặc màu trắng tràn ngập, hơi thở của Tô Hiểu càng lúc càng gấp gáp. Hắn mất quá nhiều máu, nhưng mà hắn có loại cảm giác kỳ lạ, giống như bị phong ấn 75 điểm thể lực có thể khôi phục bất cứ lúc nào.

Tiếng bước chân truyền tới, dựa theo phương hướng tiếng bước chân, Tô Hiểu nhanh chóng xông qua. Tầm mắt hắn bắt đầu xuất hiện bóng chồng, nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh.

- Giãy dụa không có ý nghĩa đâu, ngươi là “đồng loại” đúng không, nhưng mà ngươi quá yếu, nhưng mà thương pháp không tệ lắm.

Giọng nói truyền từ trong khói mù đến, cùng lúc đó, mấy ống nghiệm rơi xuống đất.

Bùm!

Nổ tung vang vọng phòng dưới đất, Tô Hiểu bị xung kích không thể chống lại thổi bay.

Bùm, Tô Hiểu va vào vách tường, xương cốt toàn thân giống như sắp tan ra.

Máu tươi từ khóe miệng nhỏ xuống, Tô Hiểu cúi đầu nhìn, một nòng súng bị nổ đứt vừa vặn cắm lên ngực hắn, rất xui xẻo.

- Hoàn thành dọn bãi, hiện giờ chỉ có hai người chúng ta, người mới, ai cho ngươi can đảm tiến vào lãnh địa của ta? Ngày hôm nay đây chính là nghĩa địa của ngươi.

Giọng nói truyền từ trong khói mù đến, từ những lời này có thể nghe ra, người đến có khả năng chịu ngột ngạt trong thời gian dài, cuối cùng bây giờ cũng tìm được cơ hội phát tiết.

Mấy ống nghiệm quăng tới gần Tô Hiểu.

Bùm!

Tô Hiểu hầu như là ở trung tâm nổ tung.

Vù một tiếng, ý thức của Tô Hiểu bắt đầu mơ hồ, hắn đang do dự, có nên từ bỏ nhiệm vụ lần này hay không.

Ngay sau đó, nhịp tim đập của hắn nhanh hơn, trong tai giống như xuất hiện ảo giác, ý thức mơ hồ biến thành tỉnh táo dị thường.

Rắc.

Gông xiềng trên cánh tay Tô Hiểu vỡ nát.

- Hóa ra là như vậy, ta đã sớm ở biên giới đột phá cực hạn cơ thể, chỉ thiếu dẫn dắt và kích thích.

Tô Hiểu ngồi dựa vào góc tường, kéo mặt nạ phòng độc xuống. Ở trong thế giới diễn sinh hắn trải qua nguy hiểm đếm không hết, cùng với trận chiến liên quan tới sinh tử, điều này khiến hắn sớm đã đạt tới biên giới “đột phá cực hạn cơ thể”. Hắn thiếu hụt chỉ có một thứ, chính là dẫn dắt chính xác.

Những gông xiềng áp chế trên người hắn, là áp chế hắn đồng thời cũng là một loại thuật thức dẫn dắt. Khi hắn trải qua chiến đấu kịch liệt, hắn sẽ dốc toàn lực theo bản năng, đồng thời cùng vì hắn sử dụng dẫn đường tăng lực lượng, ngay khi cơ thể hắn chịu vết thương trí mạng, thuộc tính thể lực thử phá tan áp chế, điều này khiến tốc độ dẫn dắt càng nhanh hơn.

Rắc, rắc…

Gông xiềng trên người Tô Hiểu vỡ tan, dâng trào sức mạnh lại xuất hiện trong cơ thể. 76 điểm sức mạnh, 76 điểm nhanh nhẹn, 80 điểm thể lực, 79 điểm trí lực, còn mị lực, khụ… Tăng lên 1 điểm.

[Nhắc nhở: Liệp Sát Giả đã thành công đột phá cực hạn cơ thể.]

[Nhắc nhở: Sau khi Liệp Sát Giả quay về Luân Hồi Nhạc Viên, sẽ nhận được tình báo liên quan tới “chứng nhận cường giả”.]



- Còn chưa chết, xem ra ngươi là sở trường thể lực.

Người đàn ông trong khói mù cười mỉa.

Tô Hiểu đứng dậy, cử động cổ, tiếng răng rắc truyền tới, xương hơi lệch vị trí quay về đúng vị trí, hắn nhìn cánh tay trái và lồng ngực be bét máu thịt, vết thương đang chậm rãi khôi phục.

Chân phải Tô Hiểu giơ lên, đạp mạnh xuống.

Bùm!

Giống như động đất, cả nhà xưởng đều chấn động! Sương mù trong phòng dưới đất bị gió mạnh thổi về góc, một người da trắng trẻ tuổi biểu cảm dại ra đứng trong phòng dưới đất.

- Vừa nãy ta chỉ đùa thôi, bằng hữu, tỉnh táo lại.

Coong!

Ánh đao lít nha lít nhít khuếch tán, người da trắng trẻ tuổi nhìn mà hoa cả mắt, sau đó mất đi tri giác. Đại sư đao thuật lv39 và đại sư đao thuật lv5 căn bản không cùng một cấp bậc.

Năm phút sau, Tô Hiểu đi ra khỏi nhà xưởng nửa sập xuống, vết thương trên cánh tay đã cầm máu, cánh tay bắt đầu khôi phục tri giác.

- Quái, quái vật…

Bagu bị lượng lớn kiến trúc đè phía dưới thở dài một hơi, trái lại mất đi tiếng động.

Tô Hiểu kéo áo rách nát xuống, chậm rãi biến mất trong bóng đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận