Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 203: Gặp Mặt Lập Tức Đấu Võ

Biên cực bắc.

Nơi này là vị trí hiểm yếu biên phía bắc của đế quốc, hai bên trái phải là núi tuyết quanh năm không đổi, vách đá chót vót, trừ phi là bay trên không nếu không dùng bất luận phương thức gì cũng không thể leo lên núi tuyết.

Khí hậu cực bắc ác liệt dẫn tới tài nguyên ở nơi này thiếu thốn, người dân sống ở cực bắc chỉ có thể săn thú mà sống, đời đời truyền lại tập tục dẫn tới dân cực bắc uy phong dũng mãnh, nam nữ như nhau.

Cực bắc vốn thuộc về đế quốc, nhưng đế quốc thu thuế kếch xù khiến cực bắc thoát khỏi khống chế của đế quốc.

Nhân dân cực bắc giãy dụa trong ấm no không gánh được thu thuế kia, tách ra là chuyện tất nhiên.

Đế quốc nằm ở vị trí giàu có nhất trung tâm đại lục, đương nhiên không thể chịu được tình huống như vậy xảy ra, nên đã phái đại quân ra trấn áp cực bắc.

Ở trong mắt đế quốc nhìn cực bắc chỉ là nơi xa xôi, xuất mấy chục vạn binh là có thể đánh đổ dễ dàng, cũng có thể khiến dị tộc khác kinh sợ.

Nhưng sức chiến đấu của người dân cực bắc quanh năm lấy săn bắn mà sống sẽ yếu sao? Đương nhiên là không.

Trong vòng một tháng 20 vạn đại quân mà đế quốc điều động đã tan tác hết, cuộc chiến 3 vạn đấu với 20 vạn nhìn như hoang đường, nhưng cực bắc lại toàn thắng.

Sau cuộc chiến này cực bắc xuất hiện một nhân vật mang tính then chốt: Numa Seika, được gọi là vương tử của dị tộc phương bắc, cầm trường thương trong tay chưa bao giờ bại trận, là nhân vật đồ đằng của nhân dân cực bắc, đồng thời cũng là thủ lĩnh của quân cực bắc.

20 vạn đại quân của đế quốc chỉ may mắn còn sống 7 vạn, 13 vạn trong đó bị lưu đày ở vùng đất lạnh này vĩnh viễn.

Tổn thất này là chuyện mà mấy trăm năm qua đế quốc chưa từng có, tiểu hoàng đế còn vị thành niên của đế quốc tức giận, phái 50 vạn vương bài của đế quốc ra.

Lúc này 50 vạn đại quân của đế quốc đóng quân ở trong “cứ điểm quan trọng của cực bắc”, nhưng tình hình cũng không lạc quan như trong tưởng tượng.

Binh lính của đế quốc quen với khí hậu ấm áp, sau khi đến cực bắc còn chưa khai chiến đã giảm quân số.

Tổn thương nghiêm trọng do giá rét, cảm mạo đều bị tử thần đoạt lấy tính mạng.

Tuy điều kiện chữa bệnh của đế quốc phát triển, nhưng vì người cầm quyền ngu ngốc không hề phổ cập, chỉ có cấp cao của đế quốc mới được hưởng thụ điều kiện ưu tú.

Bởi vì có Teigu tồn tại, đế quốc không coi trọng vũ khí nóng, cho nên hiện giờ vẫn chiến tranh bằng va chạm vũ khí lạnh, đương nhiên chuyện này cũng liên quan tới người cầm quyền.

Ở trong mắt của đế quốc cấp cao, binh sĩ chỉ như quân cờ dùng xong thì có thể vứt bỏ, cho nên bọn họ phân phát vũ khí nóng giá dắt là hành động “không thích hợp”.

50 vạn đại quân chạy tới cực bắc, có thể phát huy ra sức chiến đấu không quá 20 vạn, theo thời gian con số này còn đang giảm.

Trên tường thành biên cực bắc, một đám binh sĩ mặc quần áo mùa đông màu trắng đang tuần tra theo thông lệ.

- Nơi quỷ quái này lạnh muốn chết. Đến lúc nào mới có thể quay trở về đây.

Một binh lính nắm chặt quần áo mùa đông, nhưng cho dù quần áo mùa đông dày cũng không thể ngăn cản gió lạnh ở cực bắc.

- Mau tuần tra cho xong vòng này đi, rồi quay trở lại chỗ ấm áp, cả tường thành đều kiểm tra hết rồi, không có sơ hở.

Một binh lính khác mở miệng, đây là một tiểu đội mười mấy người.

- Hình như ở phía dưới pháo đài có người.

Một binh lính đứng gần tường thành cúi đầu nhìn xuống dưới nói.

- Dị tộc cực bắc sao?

- Tuyết quá nhiều, không nhìn rõ lắm.

- Không phải là dị tộc, ngươi từng thấy dị tộc mặc áo mỏng chưa, tên này lại không bị đông chết, hẳn là thực lực không yếu, gọi nhiều người thăm dò thử xem.

Sau khi mấy tên lính nói với người khác thì nhanh chóng chạy tới cửa thành, bước tiến chỉnh tề, ý chí chiến đấu cao, bọn họ không dám lơi lỏng, bởi vì bọn họ có một tướng quân rất nghiêm khắc.

Cửa thành mở ra, mấy chục binh sĩ nắm binh khí lao ra khỏi pháo đài.

- Kẻ nào?

Một binh lính hét lớn một tiếng.

Gió tuyết cuồn cuộn, người này chỉ mặc một chiếc áo mỏng dưới nhiệt độ rét lạnh, thở ra hơi trắng.

- Không biết pháo đài cực bắc còn tuyển người không, ta là lữ giả vân du.

Người đến tóc ngắn màu đen, bên hông là trường đao, tuy trường đao không hoa lệ, nhưng vừa nhìn là biết không phải vật tầm thường.

Binh sĩ tiểu đầu mục trầm ngâm vài giây.

- Bắt hắn ta trước đã, có khả năng hắn ta là quân thám tử của cực bắc, hiện giờ là thời chiến, quyết không thể lơ là.

Tiểu đầu mục hét lớn một tiếng, hơn trăm tên lính ùa lên, chân đạp lên tuyết tạo ra âm thanh cọt kẹt, cọt kẹt.

Tô Hiểu bị bao vây hơi nhíu mày, lần này Luân Hồi Nhạc Viên không cung cấp thân phận, cho nên hắn chỉ có thể dựa vào thân phận lữ nhân để yểm hộ.

Tô Hiểu đã nghĩ tới một thân phận rất phù hợp với khí chất của hắn, đợi gặp thủ lĩnh của những binh lính này đã rồi nói sau.

- Quả nhiên gia nhập trận doanh đế quốc không đơn giản.

Trảm Long Thiểm xuất hiện, Tô Hiểu chuẩn bị nghênh đón quân đội đế quốc.

- Đợi một lát!

Một giọng nữ truyền đến, động tác của tất cả binh sĩ dừng lại, cơ thể đứng thẳng tắp theo bản năng.

Trong gió tuyết một bóng người mặc quân trang màu trắng đi tới, kiểu dáng quân trang hơi đặc biệt, gợi cảm một cách dị thường, đó là một người phụ nữ có dáng người cao gầy, mái tóc dài màu lam xõa tung ở sau lưng, gió lạnh thổi tóc bay lên, ở cực bắc giá lạnh người phụ nữ này ăn mặc rất mát mét, dựa vào cách ăn mặc có thể thấy đây là một nữ tướng quân.

- Xảy ra chuyện gì thế?

Giọng điệu của nữ tướng quân không được tốt lắm, giống như gặp chuyện không vui.

- Esdeath tướng quân, có khả năng thuộc hạ phát hiện thám tử của quân cực bắc.

Vẻ mặt tiểu đầu mục cung kính, cúi đầu nói.

- Thám tử?

Esdeath đánh giá Tô Hiểu.

- A… Hẳn là vậy, thuộc hạ chỉ hoài nghi thôi, dù sao bây giờ đang là thời chiến.

Tiểu đầu mục nói tình hình lúc trước cho Esdeath tướng quân nghe, trong đó có chứa một chút tâm tình cá nhân.

- Làm không tệ, tuy chúng ta đã đoạt lại được pháo đài, nhưng không thể lơ là.

- Cảm tạ tướng quân khích lệ.

Được Esdeath khích lệ, tiểu đầu mục mừng tít mắt, cung kính lùi sang một bên.

- Như vậy nên xử lý “thám tử phương bắc” này thế nào ạ?

Ánh mắt Esdeath sáng rực nhìn về phía Tô Hiểu, cũng rút kiếm mỏng bên hông ra.

- Nếu ta nói ta không phải là thám tử ngươi có tin không?

“Ồ…”

Esdeath nâng kiếm xông lên, bóng người nhanh một cách dị thường.

Ánh mắt Tô Hiểu trở nên sắc bén, giơ tay để ngang Trảm Long Thiểm trước người.

Keng.

Đốm lửa bắn lên cao, đao và kiếm giao nhau, hoa tuyết bay xuống được kình lực thổi tan.

- Thú vị, chặn lại được rồi.

Esdeath hơi nhếch miệng, trong mắt giống như có băng diễm đang thiêu đốt, đây là hưng phấn khi gặp kẻ địch mạnh.

- Như vậy có thể ngăn được thứ này không?

Trước người Esdeath sinh ra một loại dao băng không có dấu hiệu báo trước, dao băng nhanh chóng duỗi dài ra, đâm về phía Tô Hiểu.

Lúc này Tô Hiểu đang binh khí giao nhau với Esdeath, trong chớp mắt đột nhiên dao băng xuất hiện trước mặt.

Kinh nghiệm chiến đấu của Tô Hiểu rất phong phú, khi dao băng mới xuất hiện hắn đã có phản ứng.

Cơ thể hơi nghiêng đi, Trảm Long Thiểm trong tay hơi khuấy đảo, vừa ngăn cản lợi kiếm của Esdeath, vừa dùng lưỡi đao chém nát dao băng.

Rầm một tiếng dao băng bị phá nát, băng vụn tung tóe đầy trời.

Tô Hiểu nhấc chân lên đá mảng lớn tuyết đọng che khuất tầm mắt Esdeath, thuận thế đá vào eo nàng.

Rầm.

Tô Hiểu cảm thấy cẳng chân tê rần, chân hắn đá vào một tầng vật thể cứng rắn.

Rắc.

Tường băng bên người Esdeath xuất hiện vùng lớn vết rách, điều này khiến sắc mặt Esdeath hơi đổi.

- Sức mạnh này…

Biểu cảm của Esdeath càng thêm hưng phấn, nàng khát vọng giao thủ với kẻ địch mạnh, hiện giờ nàng gặp được rồi.

Nhưng đúng lúc này một lưỡi đao sắc bén phá tuyết mà tới, lưỡi đao sắc bén kia khiến Esdeath không dám khinh thường.

Không thể bị chém trúng, bằng không sẽ phải trả giá không nhỏ, thậm chí sẽ chết.

Trong đầu đưa ra phán đoán, trước người Esdeath xuất hiện một tường băng dày nửa mét.

Tường bay bay lên, nhưng lưỡi đao của Tô Hiểu không dừng lại.

Rầm.

Tường băng dày nửa mét bị chém đứt, Esdeath đã nhân cơ hội lùi về sau.

Hai tay Esdeath hợp lại, đầu ngón tay lóng lánh bạch quang.

- Bạch Băng Toái Thứ.

Mấy chục gai băng màu trắng hiện lên bên người Esdeath, những gai băng này sắc bén một cách dị thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận