Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1249: Không nói gì và đáng kính

Tô Hiểu lao nhanh về phía Chiến Giáp Chi Linh, mỗi khi hắn tiến về trước một bước, dưới chân đều bốc lên khói xanh, độ bền của khiên phản kích xung quanh đều giảm xuống.

Chiến Giáp Chi Linh nhìn Tô Hiểu lao tới trước mặt, vốn muốn lấy [Diệt Chi Thạch] từ mảnh giáp xuống chẳng biết sao lại dừng, nó đánh giá Tô Hiểu từ trên xuống dưới. Một lát sau nó không để ý tới [Diệt Chi Thạch], mà trực tiếp lao về phía Tô Hiểu.

Boong.

Tiếng trường đao kêu giòn vang truyền ra, khiên phản kích nửa người trên của Tô Hiểu khuếch tán ra, sóng nhiệt kéo tới trước mặt, phía cuối sợi tóc của hắn bắt đầu cháy khét, làn da nóng bỏng đâm nhói. Ở trong môi trường này, mười phần thực lực của Tô Hiểu có thể phát huy ba phần đã là cực hạn.

Bên này Tô Hiểu không phát huy ra toàn lực, tình hình của Chiến Giáp Chi Linh càng nát hơn, nó đứng đều có chút đứng không vững.

Lưỡi đao chém tới trước mặt Chiến Giáp Chi Linh, hai chân của Chiến Giáp Chi Linh chuyển hướng, dung nham nhiệt độ thấp tung tóe, nửa người trên của nó chếch đi, dựa vào cơ thể trọng thương né tránh một đao của Tô Hiểu.

Tư thế lúc này của Chiến Giáp Chi Linh chỉ có thể dùng quỷ dị để hình dung, hai chân của nó chuyển hướng, nắm đấm phải thu ở bên hông, tay trái đánh vào sống đao Trảm Long Thiểm.

Tô Hiểu là người dùng đao, sao có khả năng bị kẻ địch nắm lấy trường đao một cách dễ dàng.

Trường đao chếch đi, lấy góc độ xảo quyệt chém về phía cổ tay của Chiến Giáp Chi Linh.

Keng.

Đốm lửa tung tóe, mảnh giáp nửa hòa tan bị chém bay, cánh tay trái của Chiến Giáp Chi Linh không bị khống chế vung lên, nhưng vào lúc này nắm đấm phải của nó nổ tung.

Tiếng nổ tung rất đường đột, quyền này của Chiến Giáp Chi Linh nhìn như vô lực, trên thực tế nó dùng năng lực chung cực “Chấn Đãng Pháo Trùng Quyền”, bị quyền này đập trúng mà nói, tuyệt đối không đơn giản chỉ gãy mấy cái xương.

Tô Hiểu lập tức cảm thấy lông tơ dựng lên, hắn không chút do dự sử dụng Long Ảnh Thiểm xuyên thấu không gian.

Một tiếng rầm vang lên, nắm đấm của Chiến Giáp Chi Linh đánh hụt, trên vách đá cách mấy chục mét xuất hiện lỗ thủng sâu không thấy đáy, bốn phía lỗ thủng là mảng lớn vết nứt.

Chiến Giáp Chi Linh cúi đầu nhìn lồng ngực mình, một đoạn mũi đao xuất hiện trong tầm mắt của nó, mũi đao sáng lấp lánh.

Chiến Giáp Chi Linh quay lưng về phía Tô Hiểu giơ tay phải lên, quả đấm của nó nắm chặt. Keng một tiếng giòn vang, mảnh giáp khảm [Diệt Chi Thạch] bay lên, phương hướng bay thẳng về phía Tô Hiểu.

Tô Hiểu đưa tay nắm lấy mảnh giáp, mảnh giáp hơi phỏng tay.

[Ngươi nhận được Diệt Chi Thạch.]

Tô Hiểu rút Trảm Long Thiểm trong người Chiến Giáp Chi Linh ra, Chiến Giáp Chi Linh xoay người, từng mảnh giáp trên người bắn ra, lộ ra gương mặt trẻ trung.

Tô Hiểu đối diện với Chiến Giáp Chi Linh, Chiến Giáp Chi Linh vốn bị thương nặng còn dùng năng lực chung cực xong, rõ ràng là nó không chịu được nữa, huống chi Tô Hiểu còn đâm thủng trái tim nó.

Một tia lửa xuất hiện trên người Chiến Giáp Chi Linh, nó đã không thể chống đỡ nhiệt độ cao ở xung quanh, một lát nữa Chiến Giáp Chi Linh sẽ bị ngọn lửa bao bọc.

Tuy Tử Linh Tộc viễn cổ nằm ở thời khắc sống còn, cũng không tính là sinh vật còn sống chân chính về mặt ý nghĩa, nhưng chúng nó cũng cảm nhận được đau đớn.

Chịu đựng đau đớn do lửa mạnh thiêu đốt, Chiến Giáp Chi Linh không chớp mắt một cái, càng đừng nói kêu thảm thiết.

Cẳng chân của Chiến Giáp Chi Linh bị ngọn lửa thiêu rụi trước tiên, nó rầm một tiếng ngã xuống đất, mất đi tiếng động.

Chiến Giáp Chi Linh vốn có cơ hội ném Diệt Chi Thạch tới lối vào tầng hai Thánh Điện Mejia, nơi đó nguy hiểm tầng tầng, nhưng nó không làm như vậy, trái lại lao về phía hiên đá Chấn Thiên Điện. Bởi vì nó muốn biết một chuyện, mình rơi vào trong tay người nào, nó có thể tiêu vong, nhưng không thể kẻ địch là ai cũng không biết, đã bị cháy thành tro tàn.

Nhìn thấy Tô Hiểu xong, Chiến Giáp Chi Linh đoán được mục đích của Tô Hiểu, chính là Diệt Chi Thạch chỗ mu bàn tay nó. Nó quyết định tới khu trung tâm của hỏa diễm, cũng ném Diệt Chi Thạch vào lối vào tầng hai của Thánh Điện Mejia.

Nhưng hành động đuổi theo của Tô Hiểu khiến Chiến Giáp Chi Linh tạm thay đổi chủ ý, khi còn sống tên này là tên cuồng chiến đấu, vì trở nên mạnh mẽ, nó mặc linh giáp khiến Tử Linh Tộc khác sởn tóc gáy. Đối với Chiến Giáp Chi Linh mà nói, lạc thú lớn nhất cả đời là chiến đấu với kẻ địch mạnh.

Khi nó bị đưa tới tầng một của Thánh Điện Mejia trấn thủ nơi này thì vô cùng phẫn nộ, bởi vì dưới cái nhìn của nó, nó nên chết trận ở sa trường, mà không phải chết ở đây, chết rồi còn phải tiếp tục trấn thủ nơi này.

Lòng trung thành khiến Chiến Giáp Chi Linh lựa chọn nhẫn nại, nó là đại tướng quân của vương triều Mejia, mệnh lệnh của Đại Đế Mejia bất cứ lúc nào nó cũng phải nghe theo.

Mà hôm nay Chiến Giáp Chi Linh lựa chọn chết trận ở đây, hết chức trách chết trận trong Thánh Điện Mejia.

Tô Hiểu cũng không biết Chiến Giáp Chi Linh đang nghĩ gì, nhưng hắn cảm nhận được nếu hắn không phải Diệt Pháp Chi Ảnh, còn gặp gỡ Chiến Giáp Chi Linh khi còn sống mà nói, có lẽ hai người sẽ có đề tài chung.

[Ngươi đã giết chết Chiến Giáp Chi Linh.]

[Ngươi nhận được tinh túy của tử linh viễn cổ x13.]



[Diệt Chi Thạch] tới tay, cộng thêm trạng thái của Tô Hiểu hiện giờ rất kém, bởi vậy hắn không tiếp tục thâm nhập Thánh Điện Mejia. Đừng nói là với thực lực của hắn hiện giờ, dựa theo quan sát dọc đường của hắn, cho dù là Khế Ước Giả cấp bốn cũng không giết xuyên Thánh Điện Mejia được. Có lẽ tầng hai còn đỡ, tồn tại ở tầng ba đều rất khủng bố, ví dụ như Đại Đế Mejia ở chỗ sâu xa nhất, đó là tồn tại khủng bố dị thường, Chiến Giáp Chi Linh chỉ là tướng quân dưới trướng Đại Đế mà thôi.

Tô Hiểu đang thở bằng bình oxy, bởi vì Apollo cháy quá mạnh, nơi này đã không còn khí oxy, trong không khí tràn ngập khí thể độc.

“A Mỗ, rút.”

Tô Hiểu bước nhanh tới hiên đá, dung nham trên đất đã bắt đầu làm lạnh.

Rầm rầm!

Mặt đất đột nhiên phát ra chấn động, Tô Hiểu quay đầu lại nhìn, chẳng biết A Mỗ đã tiến vào khu vực hỏa diễm từ lúc nào, trên người nó tỏa ra từng đợt khí lạnh, trong tay cầm một chiến chuy băng lam.

Lúc trước Tô Hiểu từng thấy chiến chuy này, mà hắn cũng nghĩ tới lai lịch của chiến chuy này. Thủ hộ giả lăng mộ - Reid từng chế tạo hai chiến chuy, một cái là búa đối phương thường dùng, vì thuộc tính “hỏa”, một cái khác được đối phương để lại trong lăng mộ, vì thuộc tính “băng”, dùng để trấn áp thứ gì đó.

A Mỗ nhấc chiến chuy lên, đồng thời Tô Hiểu có dự cảm chẳng lành.

“Rút!”

Tô Hiểu kêu to một tiếng, bởi vì nín thở nên tiếng la không to.

A Mỗ đứng ngây ra tại chỗ, trong mắt hiện lên trận đồ luyện kim màu băng lam, nếu là trước đây chỉ cần Tô Hiểu gọi một tiếng, A Mỗ sẽ lập tức rút lui.

Mà hiện giờ A Mỗ như mất đi ý thức, chỉ cầm chiến chuy băng lam đứng ngây ra tại chỗ.

Giới đoạn tuyến trên cánh tay Tô Hiểu bắn ra quấn lấy chiến chuy, cánh tay của hắn kéo một cái, A Mỗ trực tiếp bị kéo ngã. Nhưng mà A Mỗ vẫn không khôi phục ý thức, chỉ nắm chặt chiến chuy.

A Mỗ bị làm sao thế, Tô Hiểu không có thời gian kiểm tra, hắn lao nhanh về trước kéo A Mỗ ở phía sau.

Thánh Điện chấn động càng ngày càng mãnh liệt, Tô Hiểu lao nhanh ra khỏi khu vực hỏa diễm, đến vị trí giữa hiên đá.

“Phù.”

Tô Hiểu chạy băng băng thở hổn mấy hơi, kéo giới đoạn tuyến đồng thời kéo A Mỗ trở về.

A Mỗ vẫn dại ra như cũ, đôi mắt hoàn toàn biến thành màu băng lam. Tô Hiểu thu hồi giới đoạn tuyến, nắm lấy sừng của A Mỗ kéo nó về trước. A Mỗ da dày thịt béo, tuy bị kéo đi nhưng sẽ không bị cọ trầy da, chỉ có nó mài hỏng mặt đất.

Mấy giây sau, Tô Hiểu kéo A Mỗ lao ra khỏi hiên đá, đến Chấn Thiên Điện.

Trong Chấn Thiên Điện Bố Bố biết tình hình không ổn, xung quanh chấn động càng ngày càng mãnh liệt, bây giờ thấy Tô Hiểu lao tới nó lập tức chạy đến lối ra.

Elisa thì vẻ mặt mờ mịt, chưa kịp hỏi rõ xảy ra chuyện gì, đã bị Tô Hiểu nắm lấy bả vai.

Tô Hiểu tay trái kéo A Mỗ, tay phải khiêng Elisa, dùng hết tốc lực chạy tới lối vào Thánh Điện Mejia. Bố Bố ở bên cạnh cũng ra sức chạy, đầu lưỡi đều lè ra ngoài, biểu cảm muốn bao nhiêu sung sướng có bấy nhiêu sung sướng.

Trong khu vực hỏa diễm, một đám khói đen tuôn từ trong mặt đất ra, khói đen hình thành hình người, hỏa diễm xung quanh nó đều tắt đi.

Giống như có chút không thích hoàn cảnh nơi này, hay là nhận ra tung tích của đám Tô Hiểu, bóng khói đen kia dùng tốc độ cao bay về phía Chấn Thiên Điện.

Vèo…

Gió mạnh lướt qua, khói đen đi tới Chấn Thiên Điện, nó chỉ dừng lại một lát rồi biến mất. Khi nó xuất hiện lần nữa, bản thân đã ở khu vực chỗ Trường Đao Sứ.

Chỗ hiên đá thông tới khu vực này, một cánh cửa kim loại chậm rãi hạ xuống, khói đen lao về phía cửa kim loại.

Rầm!

Cửa kim loại đóng vào, va chạm sản sinh sóng khí, cửa kim loại được năng lượng bảo vệ, cũng hất văng khói đen ra.

Phía sau cửa kim loại Tô Hiểu lau mồ hôi lạnh trên mặt, hắn thấy được đám sương mù đen kia, thứ kia mang tới cảm giác quỷ dị cho hắn. Dùng cảm quan của hắn để phán đoán, hắn căn bản không nghĩ ra được biện pháp đối phó thứ kia.

Đến vị trí hiện giờ hầu như đã rời khỏi khu vực Thánh Điện Mejia, Tô Hiểu sẽ không vào Thánh Điện Mejia nữa. Nếu nói kẻ địch ở tầng một Thánh Điện Meja còn có thủ đoạn thông thường ứng phó, vậy tầng hai tầng ba có mấy thứ chỉ có thể dùng quỷ dị để hình dung.

Diệt Chi Thạch tới tay, không chỉ như vậy Tô Hiểu còn nhận được rương báu trang phục màu vàng, 16 viên tinh túy của tử linh viễn cổ. Tuy không thể đổi thành rương báu trang phục phẩm chất màu vàng nhạt, nhưng giá trị của thứ này không thấp. Có thể đổi thành Thế Giới Chi Nguyên, bản thân sử dụng, bán cho người khác…

Không chỉ như vậy, Tô Hiểu còn đạt được tình báo về [Pháp Chi Thạch], được thứ kia không nói. Nói ra cũng thú vị, hắn từng “thấy” Pháp Chi Thạch nhiều lần.

Có được Diệt Chi Thạch, Pháp Chi Thạch, Ảnh Chi Thạch xong, Tô Hiểu sẽ đi tới di tích của Diệt Pháp Chi Ảnh.

Tuy di tích của Diệt Pháp Chi Ảnh trong truyền thuyết nguy hiểm tầng tầng, nhưng Tô Hiểu thân là Diệt Pháp Chi Ảnh, hắn thâm nhập nơi đó mức độ gặp nguy hiểm không lớn, Diệt Pháp Chi Ảnh sẽ không ngớ ngẩn hố người mình.

Đi tới di tích của Diệt Pháp Chi Ảnh và hoàn thành nhiệm vụ lên cấp của nhóm mạo hiểm, đây là hai việc Tô Hiểu muốn làm kế tiếp. Hoàn thành hai chuyện này, hắn sẽ rời khỏi thế giới nguyên sinh này.

Nhưng mà trước lúc này, Tô Hiểu phải tìm hiểu tình hình của A Mỗ. Hiện giờ A Mỗ hơi kỳ lạ, con trâu thành thật này đang nắm chặt chiến chuy không thả, còn cười khúc khích, quất nó tát nó đều không có phản ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận