Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 250: Vùng Đất Trung Tâm

Gió nhẹ thổi qua, trên thảo nguyên yên tĩnh một cách dị thường.

Bố Bố chở Tô Hiểu chạy băng băng trên thảo nguyên, đã tiến lên gần hai tiếng rồi.

- Bố Bố, dừng lại.

Tô Hiểu nhìn tình hình bốn phía, lọt vào tầm mắt là một vùng xanh biếc, lúc trước thỉnh thoảng còn thấy cây cối, bây giờ chỉ còn thảo nguyên.

- Làm sao thế?

Tiểu hoàng đế treo một bên mở miệng hỏi, ngoại trừ Tô Hiểu ra, những người khác dám cưỡi lên lưng Bố Bố, đứa thiếu não này sẽ quay sang cắn một cái, sở dĩ tiểu hoàng đế đang cưỡi chính là “treo”, được Tô Hiểu nhấc một tay theo.

- Nơi này không bình thường.

- Có sinh vật nguy hiểm à?

- Không, có khả năng chúng ta lạc đường rồi.

Tô Hiểu nhảy từ trên lưng Bố Bố xuống, rút một cái khoan sắt trong bãi cỏ cách đó không xa lên, đây là thứ hắn cắm lúc trước.

- Sao chúng ta có thể lạc đường được, không phải luôn đi về phía trước sao?

Tiểu hoàng đế nhìn bốn phía, cảnh tượng lọt vào tầm mắt khá tương đồng, thảo nguyên xanh biếc mênh mông vô bờ.

- Bố Bố, chạy về phía trước.

Tô Hiểu đứng tại chỗ, bảo Bố Bố tiến thẳng về phía trước.

Tô Hiểu đứng tại chỗ, để Bố Bố chạy thẳng về trước.

Lúc Bố Bố chạy xa mười mấy mét còn tính bình thường, nhưng chạy hơn trăm mét đường tiến bắt đầu chếch đi.

Phải biết rằng thỉnh thoảng Bố Bố sẽ quay đầu xác định vị trí của Tô Hiểu, cố gắng duy trì đường thẳng với hắn.

Sau khi Bố Bố chạy mấy trăm mét Tô Hiểu chỉ có thể thấy đối phương mơ hồ, chuyện càng kỳ lạ đã xảy ra, Bố Bố lại chạy nửa hình tròn, sau khi vòng một vòng trên thảo nguyên thì đến phía sau Tô Hiểu, mấy phút sau Bố Bố quay về chỗ Tô Hiểu.

Bọn họ vẫn luôn xoay quanh tại chỗ, nhưng Tô Hiểu không thể làm gì.

Lúc trước trên thảo nguyên không có vật đánh dấu, nhưng sau khi hắn đánh dấu xong, Bố Bố vẫn đang chạy vòng quanh.

Chuyện này khó khăn rồi đây, hẳn là nơi này có thứ gì đó mê hoặc cảm nhận phương hướng của sinh vật.

Tô Hiểu suy nghĩ một lát, vùng thảo nguyên này sẽ mê hoặc cảm nhận phương hướng, hẳn là cảnh vật xung quanh dẫn tới hiệu quả sai lệch thị giác, càng muốn đi thẳng tắp thì càng đi vòng.

Hắn không có cách nào nhanh chóng phá giải loại bố trí này, trừ phi cảm nhận của hắn có thể bao trùm toàn bộ thảo nguyên, nhưng đây rõ ràng là không thể.

Nếu không thể phân rõ, vậy thì tiến lên không cần phương hướng đi thẳng.

Nơi này chỉ mê hoặc cảm nhận phương hướng, không phải mê cung, hai chuyện này có bản chất khác nhau.

Cưỡi lên Bố Bố, Tô Hiểu bắt đầu chỉ huy Bố Bố chạy về phía trước.

Hiện giờ lượn hai vòng lớn bên trái, lại lượn hai vòng bên phải, thỉnh thoảng Tô Hiểu sẽ đâm khoan sắt vào trong đất.

Sau khi chạy lung tung mười mấy vòng xong, Tô Hiểu bắt đầu kiểm tra mấy chục khoan sắt trên đất.

Có mấy khoan sắt trình tự duy trì thẳng tắp, có một số cái thì cắm lung tung trên cỏ.

- Bố Bố, tiếp tục.

Tô Hiểu lấy giấy bút trong không gian dự trữ ra, hắn vẽ hình tròn trên giấy trước, rồi dùng bút điểm mấy điểm đen trên giấy.

Bắt đầu vòng quanh vòng đi vòng lại, sau khi vòng mấy chục vòng, Bố Bố có chút khó chịu, đứa thiếu não này cũng nhận ra là đang chạy vòng tròn.

- Đi về trước ba mươi mét, trái năm mươi mét, bên phải mười mét, không đúng, bên phải mười lăm mét…

Tô Hiểu vắt óc tìm kiếm con đường chính xác, khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã “thăm hỏi” người thiết kế thảo nguyên này vô số lần.

Người thiết kế theo chủ nghĩa hoàn mỹ, mỗi lần thay đổi phương hướng bước số đều không giống nhau, chuyện này càng thêm khó tính toán.

- Bố Bố, tiến lên ba mươi mét trước.

Bố Bố quay đầu nhìn về phía Tô Hiểu, trên gương mặt chó đầy mờ mịt, giống như đang hỏi: “Lão đại, ba mươi mét là bao xa”.

Tô Hiểu thầm than một tiếng, hắn đánh giá hơi cao IQ của Bố Bố rồi, Bố Bố là sinh vật có trí khôn không giả, nhưng IQ hơi cảm động, tục xưng là đứa thiếu não.

- Đi về trước là được rồi, ta bảo ngươi dừng thì ngươi dừng, không thể đi nhiều thêm một bước.

Bố Bố bắt đầu đi về phía trước, có lúc rẽ sang trái, có lúc di chuyển sang bên phải, thỉnh thoảng còn lùi về sau vài bước.

- Hướng này, chạy đi.

Bố Bố lao nhanh, cảnh trong tầm mắt xuất hiện thay đổi, không còn là một vùng thảo nguyên.

Thành công, hắn dùng IQ để rời khỏi vùng thảo nguyên kia.

Cuối cùng cảnh tượng xung quanh không còn tương đồng nữa, một số cây cối thấp bé xuất hiện trong tầm mắt.

[Liệp Sát Giả đã tiến vào vùng đất trung tâm của “khu thí nghiệm luyện kim Biruma”, độc tố luyện kim xảy ra thay đổi.]

[Liệp Sát Giả đang chịu độc tố luyện kim “Sdello” ăn mòn, -10 sức mạnh, -10 nhanh nhẹn, -10 thể lực, mỗi giây chịu 7 điểm thương tổn chân thực.]

[Đồng ý mở trang bị lọc không khí cấp cao, mỗi giây tiêu tốn 300 điểm Nhạc Viên Tệ.]

Cảm giác suy yếu xuất hiện, Tô Hiểu có cảm giác cả người bắt đầu nặng nề.

- Mở ra.

Tuy rất đau lòng, nhưng hiện giờ không thể không sử dụng trang bị lọc không khí của Luân Hồi Nhạc Viên.

Sau khi tiến về phía trước nửa tiếng, xung quanh không còn thảo nguyên rộng lớn nữa, hai đạo vách đá xuất hiện, con đường phía trước như hình cái phễu, càng chạy càng hẹp.

Đi tới cuối cùng, phía trước xuất hiện một sơn động cao mấy chục mét, thực vật trên mặt đất gần đó đều ố vàng, khô héo.

Mùi khét nồng nặc truyền đến, Tô Hiểu chỉ huy Bố Bố đi vào trong hang động.

Vào sơn động không bao lâu, tiếng bước chân nặng nề truyền từ phía sau tới, Bố Bố nhanh chóng chạy vào một khe hở ở bên vách đá.

“Rắc ha khụ… (ngôn ngữ không biết).”

“Tranh tranh thu… (ngôn ngữ không biết).”

Đây là một loại ngôn ngữ, Tô Hiểu không hiểu một chữ nào, hắn ẩn thân trong khe hở vách đá, ló đầu nhìn ra ngoài.

Một đám sinh vật kỳ lạ thân cao khoảng một mét, cơ thể gầy gò, da dẻ vàng sẫm, con mắt nhô ra ngoài, lỗ tai rất thính, toàn thể giống con người xuất hiện.

Có tổng cộng năm sinh vật kỳ lạ, tuy chúng nó chỉ cao gần một mét, nhưng sức mạnh không nhỏ, trong tay mỗi sinh vật kỳ lạ đều ôm một chiếc rương sắt cao hơn ba mét, trong rương sắt chứa tảng đá đen bóng.

Tô Hiểu lập tức nhận ra đó là than đá, rất có khả năng sinh vật này là sinh vật có trí khôn, có lẽ đây là luyện kim sư? Tướng mạo này quá xin lỗi khán giả rồi.

- Mấy sinh vật này giống Danger Beasts: Người địa huyệt, nhưng người địa huyệt không có sức mạnh lớn như vậy.

Tiểu hoàng đế nhận ra lai lịch của sinh vật kỳ lạ này.

- Người địa huyệt sao? Một loại nhân loại à?

- Không phải, người địa huyệt xen giữa nhân loại và dã thú, chúng nó có ngôn ngữ riêng, bình thường sống ở phía tây đại lục, số lượng khoảng mấy trăm ngàn, thường cướp bóc thôn trang gần đó, chúng nó quen ăn thịt người, nói một cách chính xác chỉ cần là sinh vật chúng nó đều ăn, nếu như quá đói bụng, đồng loại nhỏ yếu cũng là lương thực khẩn cấp.

Tiểu hoàng đế biết không ít về Danger Beasts.

Trong lúc hai người nói chuyện, mấy tên người địa huyệt đã đi vào trong hang núi.

Tô Hiểu rất lưu ý nơi mấy người địa huyệt tới, hắn bắt đầu theo dõi mấy tên người địa huyệt, Bố Bố và tiểu hoàng đế ở sau lưng hắn.

Mấy tên người địa huyệt rất quen thuộc với địa hình trong sơn động, quẹo trái quẹo phải khoảng mười phút, mấy tên người địa huyệt tiến vào trong một vùng đất trống.

Rầm rầm rầm.

Tiếng máy móc cỡ lớn hoạt động truyền từ trong đất trống tới, Tô Hiểu nhìn vào trong đất trống.

Đây là một vùng đất trống rộng hơn một nghìn mét vuông, trên đất trống xếp đầy máy móc cỡ lớn.

Những máy móc cỡ lớn này đều cấu tạo bằng sắt thép, có một số một ống dẫn kim loại nối lên trên những máy móc này, một số đầu khác thì thâm nhập vào vách đá.

Trung tâm đất trống, một cái lò nung cao mười mấy mét đang làm việc, mấy người địa huyệt kia vận chuyển than đá ném vào trong lò nung.

Nhiệt độ trong đất trống rất cao, xung quanh những máy móc cỡ lớn có mấy trăm người địa huyệt đang làm việc, trên mình trần bọn chúng đầy mồ hôi, làn da màu vàng dính đầy dơ bẩn.

Đùng!

Tiếng roi giòn giã truyền tới, có mấy người địa huyệt thân hình cao to đang đứng trên máy móc sắt thép, tay cầm roi dài giám sát người địa huyệt ở phía dưới làm việc.

Những người địa huyệt này cao khoảng 1m50, mặc trên người áo giáp đơn sơ, da dẻ màu xanh nhạt, đôi mắt vô cùng hung dữ.

Nghe thấy tiếng roi vang lên, cơ thể người địa huyệt ở phía dưới run lên, càng ra sức vận chuyển than đá, để máy móc hoạt động liên tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận