Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1217: Hiệu suất kinh người

Trong một nhà dân ở thôn Bois, đây là nhà dân có chút cũ nát, nửa phần sau của nah dân là đá xây thành, nửa phần trên là gỗ, có thể nói hạ ấm đông lạnh.

Trong nhà dân đơn sơ có thể dùng nhà chỉ có bốn bức tường để hình dung, một bàn gỗ màu vàng sậm, hai cái ghế gỗ gãy chân, còn có giường bị mọt cắn nghiêm trọng, giống như sẽ sập xuống bất cứ lúc nào.

Trên chiếc giường sẽ sập xuống bất cứ lúc nào, một người đàn ông trung niên để râu quai nón đang ngủ say, dường như lão ta làm việc cả ngày, trên cái cuốc ở góc tường còn dính bùn đất ướt át.

Mùi mồ hôi thối tràn ngập trong phòng, phối với tiếng ngáy vang dội của người đàn ông trung niên, nhìn kiểu gì cũng giống nông phu làm lụng cả ngày.

Nếu Tô Hiểu không nhận được tin chính xác, cho dù tên nông phu này đi lướt qua trước người hắn, hắn đều không liên hệ đối phương với vụ án tiểu công chúa bị ngộ hại.

Bây giờ chỉ có hai loại khả năng, một là Yieru đang nói dối, hai là tên “nông phu” này ngụy trang quá tốt.

“A…”

Nông phu đang ngủ say gãi mặt, sau đó xoay người ngủ tiếp, khỏi phải nói ngủ say cỡ nào.

Dựa theo tình báo Yieru cung cấp, Ruper người đứng phía sau điều khiển không có sức chiến đấu gì, lão ta có địa vị không thấp trong Tử Linh Tộc, nhưng năng lực của lão ta không thích hợp chiến đấu, chỗ cường đại của lão ta là IQ và năng lực bố cục.

Nếu tên nông phu này là Ruper, vậy năng lực bố cục của lão ta thật đáng sợ, còn chưa ở trong vương đô, lại huyên náo vương tộc gà chó không yên. Nếu như không phải năng lực ứng biến của lão quốc vương trong yến tiệc quá mạnh, kế hoạch của lão ta đã thành công.

Tô Hiểu nhẹ nhàng đẩy cửa sổ gỗ ra.

Két…

Âm thanh nhỏ bé đến mức gần như quên đi xuất hiện, nông phu nằm trên giường trong phòng đột nhiên mở mắt, giơ tay sờ dưới gối.

Một tiếng rầm vang lên!

Hòn đá và vụn gỗ tung tóe, Tô Hiểu lao về phía vách tường nhà dân, chỉ trong nháy mắt xuất hiện trước giường của nông phu.

Rầm!

Một quyền của Tô Hiểu đập lên bụng “nông phu”, rắc một tiếng vang giòn, giường gỗ dưới người nông phu xuất hiện cái động, đồ trong tay lão ta bay ra, là một quả cầu kim loại màu lục.

Tô Hiểu bắt được quả cầu kim loại, nhiệt độ cao truyền từ lòng bàn tay tới, hắn nhấc chân đá bay tấm ván gỗ ở giữa không trung, tấm ván gỗ này vèo một tiếng lao lên trên.

Tấm ván gỗ theo tiếng xuyên thủng đỉnh phòng, đánh ra cái động to cỡ nửa mét. Tô Hiểu ném quả cầu kim loại trong tay lên trên, quả cầu kim loại bay từ trong cái động kia ra khỏi nhà dân, lập tức biến mất trong đêm. Tô Hiểu phòng ngừa quả cầu kim loại gặp phải va chạm, thứ này hẳn là vũ khí nào đó.

Một quyền của Tô Hiểu đánh lên cằm nông phu, nông phu bị đánh ngất xỉu.

Bùm!

Một tiếng vang rất to truyền từ bầu trời thôn Bois đến, một quả cầu lửa đường kính cỡ 300 mét xuất hiện. Cư dân trong thôn trang đều bị giật mình tỉnh dậy, có một số người thậm chí gào lên.

Hỏa diễm rơi từ trên không xuống, chậm rãi hầu như không còn từ giữa không trung, cũng không gây nên hỏa hoạn.

Không thể nghi ngờ, tên nông phu này chính là người làm chủ hậu trường, tử linh Ruper, nếu không sao một tên nông phu có thể có phản ứng nhanh nhạy như thế?

[Nhắc nhở: Liệp Sát Giả đã thành công bắt được người đứng sau điều khiển Ruper, giao Ruper cho lão quốc vương xong, hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh bí mật – bí mật của vương tộc, cũng kích hoạt đến nhiệm vụ kế tiếp.]

Tô Hiểu nâng Ruper lên, sau khi ra khỏi nhà dân, hắn dẫn theo Bố Bố rời khỏi thôn Bois, đi thẳng tới vương đô.

Ven đường, Tô Hiểu kiểm tra công cụ hay cơ quan đeo trên người Ruper, không thể không nói, tên này đúng là người ngoan cưỡng. Bất cứ lúc nào cũng mang theo chất nổ thì không nói, trên người lão ta còn giấu ba châm độc, dưới cổ tay cấy một túi chứa chất độc.

Có khả năng Ruper còn ẩn giấu thủ đoạn tự sát khác, tên này chuẩn bị chịu chết bất cứ lúc nào, đề phòng tiết lộ cơ mật của Tử Linh Tộc.

Vì tránh cho Ruper tỉnh lại lập tức tự sát, Tô Hiểu lấy một ống chích kim loại trong không gian dự trữ ra, bên trong ống chích này là dung dịch màu hồng phấn.

Thứ này là Tô Hiểu mang tới từ thế giới Hunter, là nọc độc xúc tu giống thực vật phân bố ra ở trong núi Kukuroo, loại độc tố mất cảm giác, sẽ không chết, nhưng tính mất cảm giác rất mạnh. Trước đây thứ này không được Luân Hồi Nhạc Viên chứng thực, là Tô Hiểu tốn Nhạc Viên Tệ mang ra khỏi thế giới Hunter.

Bị tiêm thứ này vào, Ruper ngay cả mí mắt đều không chớp được một lát, huống chi là tự sát.

Nửa tiếng sau, Tô Hiểu đã đi tới cửa chính trước vương cung.

Ban đêm vương cung là vùng cấm tuyệt đối, ngoại trừ số ít vương tộc ra bất cứ người nào cũng không được ra vào. Cũng may Tô Hiểu không nằm trong hàng ngũ đó, huống hồ hắn còn có trang sức kim sư của lão quốc vương.

Thuận lợi tiến vào trong vương cung, Tô Hiểu được hai tên cấm vệ quân tiếp đón tới trước cửa phòng nghị sự của vương quốc. Lão quốc vương đang ở bên trong “ông chuyện” với mấy vương tử, công chúa.

Chỉ có năm vương tử và công chúa có tư cách ôn chuyện với lão quốc vương, bọn họ lần lượt là đại vương tử tài lực kinh người, tam vương tử lực tương tác với quân đội rất cao, thất vương tử đại biểu cho Thánh Chiến Sĩ, nhị công chúa ăn cả hắc bạch, cùng với lục công chúa phong cách làm việc cực đoan.

Ngoại trừ lục công chúa ra, mấy vương tử hay công chúa còn lại Tô Hiểu đều từng gặp. Trên người lục công chúa là một chiếc váy lưới đen, khoảng 20 tuổi, trên thực tế nàng đã 27 tuổi, đây là một mỹ nhân cười lên rất đẹp, mỹ nhân rắn rết, có người nói nàng có ham muốn thu thập cường giả.

“Phụ vương, muộn như vậy Thiết Chi Thủ tới gặp ngài, có phải có tin tức tốt hay không?”

Đại vương tử ngồi gần lão quốc vương nhất, nụ cười trên mặt hắn vẫn ôn hòa như vậy.

“Có lẽ thế.”

Lão quốc vương không kỳ vọng Tô Hiểu có thể mang đến tin tức tốt gì, mọi chuyện mới xảy ra khoảng 10 tiếng, mọi chuyện vừa nhìn là biết bố trí tỉ mỉ, không thể điều tra ra nhanh như thế.

“Có lẽ Thiết Chi Thủ cầu viện phụ thân? Chuyện ban ngày ta biết rõ một chút, rất có khả năng là Tử Linh Tộc làm.”

Giọng nói của lục công chúa trong vắt, khi đôi mắt của nàng nhìn về phía vương tử hay công chúa nào đó, đối phương sẽ dời mắt không nhìn thẳng nàng. Bởi vì dưới cái nhìn của vương tử hay công chúa khác, lục công chúa chính là chó điên, cho dù mặt nàng đẹp tới mấy, đều không che giấu được tính cách chó điên của nàng.

Rầm.

Cửa phòng nghị sự của vương quốc được đẩy ra, đám đại vương tử, tam vương tử giật nảy mình, còn tưởng là thích khách tới. Lão quốc vương xoa trán, lão sư tử này đã quen.

“Thiết Chi Thủ, muộn như vậy còn chưa nghỉ ngơi sao?”

Bởi vì có “người ngoài” ở đây, giọng điệu của lão quốc vương không như bình thường. Nếu chỉ có Tô Hiểu và lão quốc vương, câu đầu tiên của lão quốc vương có khả năng là “Thiết Chi Thủ, tiến lên” hay là “mọi chuyện xử lý ra sao”, rõ ràng tùy ý hơn hiện giờ nhiều.

“Ừm.”

Câu trả lời của Tô Hiểu khiến mấy tên vương tử và công chúa hơi kinh ngạc, câu trả lời này quá tùy ý. Ánh mắt bọn họ cùng nhìn về phía lão quốc vương, biểu cảm của lão quốc vương không có bất cứ thay đổi gì, có lẽ đây là thái độ thông thường của hai bọn họ.

Đúng lúc này, trong lòng đại vương tử, tam vương tử, thất vương tử, nhị công chúa, lục công chúa đều hừng hực, bọn họ cùng biết rõ, người lão quốc vương tin tưởng nhất không phải bốn người, mà là hai người, lần lượt là Thiết Chi Thủ và quân đoàn trưởng của vương quốc Heslet. Nếu bọn họ được Thiết Chi Thủ chống đỡ…

“Người đứng phía sau.”

Tô Hiểu ném Ruper trong tay xuống đất, lúc này Ruper còn là nông phu.

“Đây là…”

Lão quốc vương nhíu mày, lão ta cảm thấy khả năng người đứng phía sau là nhân loại không lớn, nhưng lão ta nghĩ tới có khả năng nhân loại này là tử linh ngụy trang.

“Hắn là Ruper, Tử Linh Tộc.”

“Ruper…”

Lão quốc vương chậm rãi đứng dậy khỏi vương tọa.

“Phụ vương, cẩn thận…”

Đại vương tử muốn đứng dậy, lão quốc vương xua tay một cái.

“Người đứng phía sau là tử linh Ruper, hắn được ba tên tử linh khác giúp đỡ, Dunk Nico, Sajia, Yieru.

Hôm qua tiểu công chúa chết trong tay quân đoàn trưởng Cullen, vương hậu vì giữ chân ta đã uống thuốc độc, tất cả những chuyện này là vì hấp dẫn sự chú ý của ta, dụ ta ra, cũng tiến hành ám sát trong yến tiệc, nhưng ám sát thất bại.”

Tô Hiểu nói đơn giản mọi chuyện, có một số tình báo nhất định là lão quốc vương đã biết trước, hiện giờ mọi chuyện được xâu chuỗi lại.

Nghe thấy lời nói của Tô Hiểu, thất vương tử trẻ tuổi mấp máy môi. Hắn ta bị hiệu suất kinh người của Tô Hiểu dọa sợ, mọi chuyện xảy ra chưa tới 12 tiếng, liên tục có người bị bắt, trong đó bao gồm nhân vật lớn như Dunk Nico.

“Dunk Nico đâu?”

Đương nhiên lão quốc vương biết Dunk Nico là ai, đây là cái tên khiến đêm lão ta không thể chợp mắt.

“Làm thịt.”

“Hai tên khác?”

“Cùng làm thịt, sáng mai thi thể sẽ đưa tới vương cung.”

“Ừm.”

Lão quốc vương ngồi trở lại vương tọa, lão ta thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mấy tên vương tử và công chúa đối diện nhau, cuối cùng hôm nay bọn họ cũng biết rõ vì sao Thiết Chi Thủ nhìn như có đặc quyền nào đó, hiệu suất trước mắt không khỏi quá khủng bố.

Bọn họ không biết đây chính là Thiết Chi Thủ,, tuy chức vị không cao, không có binh quyền, quyền tài chính, cũng không quản lý bất cứ quan viên nào, còn nguy hiểm cực cao, có thể đắc tội rất nhiều người. Nhưng Thiết Chi Thủ là người lão sư tử tin tưởng nhất, trong tranh cướp quyền lợi, một khi những vương tự hay công chúa này làm ra chuyện quá khác người, ví dụ như lợi dụng thủ đoạn tư thông với địch bài xích dị kỷ, vậy Thiết Chi Thủ chính là ác mộng của bọn họ.

“Còn một chuyện, quan tài vụ của vương quốc Lowen Xavi đã phản nước.”

Tô Hiểu nói ra một tin rất bùng nổ, trong phòng nghị sự yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận