Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1255: Khải Địch

Lão giả tử linh giơ tay lên, cái tay tràn đầy nếp nhăn của lão ta nhẹ nhàng run rẩy.

Leng keng…

Lão giả tử linh kéo lục lạc bên cạnh vang lên, khi lục lạc vang lên, một tên tử linh ngồi khoanh chân dưới Tí Hộ Chi Thụ mở mắt ra, bên trong tròng mắt của nó giống như có ngọn lửa xanh thiêu đốt, trên cơ thể mình trần thân trên tràn ngập vết tích.

Sau mấy cái nhảy vọt, tử linh để mình trần thân trên đi tới trước thụ ốc, nó chỉnh lại dung nhan trước, giơ tay gõ nhẹ cửa gỗ.

“Vào đi.”

Giọng nói già nua truyền từ trong cửa gỗ ra, Tử Linh Tộc đứng ngoài cửa đẩy nhẹ cửa gỗ, khi hắn ta thấy tình cảnh bên trong thụ ốc, đôi mắt hắn ta nhanh chóng co rút lại, hơi thở vô cùng khủng bố bùng nổ ra.

“Khải Địch, ngài làm sao vậy.”

Tủ linh để trần thân trên bước nhanh về trước, lão giả tử linh ngồi trên giường gỗ ngẩng đầu lên, mũi miệng lão ta đầy máu tươi.

“Thiết Chi Thủ Byakuya, tìm hắn, giết chết hắn, chỉ có như vậy chúng ta mới có tương lai.”

Một tay của lão giả tử linh đặt ở ngực.

“Móc tim ta ra, tim ta sẽ chỉ dẫn các ngươi.”

Lão giả tử linh nói câu này xong thì mất đi sức lực, dựa vào tường gỗ phía sau, cành lá trên tường gỗ bao bọc lão ta ở bên trong.

“Khải… Khải Địch.”

Tử linh để mình trần thân trên dại ra tại chỗ, nước mắt chảy đầy gò má hắn ta. Thực lực của hắn ta thậm chí vượt qua Dunk Nico, hắn ta thường luận bàn với Dunk Nico mãi đến tận lúc mất mạng, Dunk Nico cũng chưa từng thắng hắn ta một lần.

Hai tiếng sau, liên tục có tiếng khóc truyền đến từ dưới Tí Hộ Chi Thụ, tử linh tộc lên tới hàng ngàn, hàng vạn quỳ gối xung quanh Tí Hộ Chi Thụ, bọn họ có đau lòng gần chết, đã có khóc đến nửa bất tỉnh.

Tử Linh Vương Senmeier quỳ một gối trước Tí Hộ Chi Thụ, Tử Linh Vương sẽ truyền thừa từng đời một, mà “Khải Địch” lại là trăm năm đều không xuất hiện một vị. Đối với Tử Linh Tộc mà nói, các đời “Khải Địch” đều là người bọn họ sùng bái nhất, đom đóm chỉ đường trong đêm tối.

Khải Địch sẽ không nắm quân quyền, tài chính của Tử Linh Tộc, chuyện Khải Địch muốn làm chính là khiến Tử Linh Tộc tiếp tục kéo dài, nếu như không có Khải Địch mà nói, Tử Linh Tộc đã sớm diệt vong từ ngàn năm trước.

Hai tay của Tử Linh Vương Senmeier nâng một trái tim nhỏ máu, trên quả tim này có một dấu ấn, nếu Tô Hiểu nhìn thấy dấu ấn này, hắn sẽ kinh ngạc phát hiện, dấu ấn này tương tự trên 90% với dấu ấn trên tay hắn.

“Dừng chiến tranh với loại người.”

Tử Linh Vương Senmeier đứng dậy, giơ cao trái tim trong tay lên.

“Tìm nhân loại kia, giết hắn, dùng máu của hắn tế Khải Địch.”



Bên trong lãnh thổ của Tử Linh Tộc, hoang mạc Cronin.

Tô Hiểu đi trên hoang mạc, lọt vào tầm mắt là một vùng mờ nhạt, mỗi khi có bão cát dâng lên, đều có mảng lớn đá vụn và cỏ khô bao phủ.

Tô Hiểu đã đi sâu vào lãnh thổ của Tử Linh Tộc hơn hai tiếng, bản đồ hắn nắm giữ hơi đơn sơ, cũng may có thể khiến hắn xác định đại khái vị trí hiện giờ.

Tô Hiểu thâm nhập tới đây, chính là một mình thâm nhập lãnh địa của kẻ địch. Lúc trước hắn đi qua một thôn trang nhỏ, gần thôn trang nhỏ đó hắn tìm được một Tử Linh Tộc bình dân, còn cố ý để đối phương phát hiện. Hắn đây là đang kiểm tra, kiểm tra phải chăng đối địch với tất cả Tử Linh Tộc hay không.

Tử linh nông phu nhìn thấy Tô Hiểu, hầu như là lùi về sau mấy bước theo bản năng, đồng thời rất không có tiền đồ nằm trên đất, giơ cao hai tay.

Chiến tranh thời gian dài, chịu đựng đau xót nhiều nhất không phải các binh sĩ, cho dù là bọn họ chết trận cũng chỉ là thống khổ nhất thời, mà nhân loại và Tử Linh Tộc bình dân, phải chịu khổ quanh năm gặp chiến loạn.

Nhân loại xuất hiện ở lãnh thổ của Tử Linh Tộc cũng không phải là chuyện hiếm thấy, một khi hai bên bạo phát chiến tranh quy mô lớn, khó tránh khỏi có bộ đội cỡ nhỏ bị đánh tan, sau đó lẩn trốn trong lãnh thổ của nhau.

Phản ứng của tử linh nông phu khiến Tô Hiểu xác định được một chuyện, chính là dấu ấn trên tay hắn sẽ không kéo thù hận của cả Tử Linh Tộc. Ví dụ như Tử Linh Tộc trước mắt, trong mắt đối phương ngoại trừ sợ hãi ra, căn bản không có những thứ khác, hoảng sợ đến mức quên căm hận.

Nhằm an toàn, Tô Hiểu cố ý để lộ dấu ấn trên tay cho đối phương thấy. Tên tử linh nông phu kia mơ hồ, suy nghĩ một lúc lâu thì vươn ngón cái với Tô Hiểu, dục vọng cầu sinh rất mạnh.

Có lẽ nguy hiểm không phải đến từ dấu ấn hấp dẫn cừu hận, điều này khiến Tô Hiểu nghi ngờ. Ngay cả Tử Linh Tộc truy sát hắn, vậy thì cũng phải có nguyên do, Luân Hồi Nhạc Viên không có khả năng điều khiển Tử Linh Tộc đến truy sát hắn.

Tô Hiểu không biết chính là, Luân Hồi Nhạc Viên thực sự không điều khiển Tử Linh Tộc, nhưng Luân Hồi Nhạc Viên chơi chết Khải Địch của Tử Linh Tộc, cũng khiến Khải Địch thấy được cảnh tượng nào đó, cảnh tượng rất khủng bố.

Dấu ấn trong trái tim của Khải Địch, lúc mới đầu không thể hoàn toàn khóa chặt vị trí của Tô Hiểu, chỉ có thể khiến Tử Linh Tộc biết được khu vực đại khái vị trí của Tô Hiểu. Dưới tình huống như vậy, Tử Linh Tộc muốn tìm được Tô Hiểu thì cần phái quân đội tìm kiếm, bởi vậy Tô Hiểu chỉ gặp bộ đội cỡ nhỏ, đây chính là giai đoạn ban đầu.

Một khi Tử Linh Tộc xác định được vị trí của Tô Hiểu, sau đó chính là mênh mông cuồn cuộn đại quân vây quét. Khi Tử Linh Tộc điều động quân đội quy mô lớn, bên Tô Hiểu sẽ tiến vào giai đoạn thứ hai, cũng chính là giai đoạn sinh tồn.

Sau khi điều động đại quân tử linh, theo sát mà tới chính là tử linh cường giả. Khi Tử Linh Tộc điều động những cường giả này, Tô Hiểu sẽ tiến vào giai đoạn thứ ba, giai đoạn luyện ngục.

Sau khi giai đoạn thứ ba kéo dài 6 tiếng, sẽ tiến vào giai đoạn thứ tư, cũng chính là giai đoạn ác mộng. Đây là giai đoạn cuối cùng, đến lúc này Tô Hiểu không chỉ đối mặt với vây giết của Tử Linh Tộc, hắn còn bị thế giới này bài xích.

Tô Hiểu ngồi dưới một gốc cây, trong miệng ngậm điếu thuốc, tay cầm bản đồ, Bố Bố ở bên cạnh nằm ngủ say như chết.

Từ vương đô nhân loại đến lãnh địa của Tử Linh Tộc, Tô Hiểu vẫn luôn không nghỉ ngơi, đến hiện giờ khó tránh khỏi hơi uể oải, bởi vậy hắn quyết định nghỉ ngơi một tiếng.

Vị trí của Tô Hiểu cách Thần Chi Tường khoảng 200 kilomet, muốn tới đầm lầy Ám Nguyệt còn cần một hành trình dài. Cho dù không nghỉ một giây, dốc hết tốc lực cũng cần trên 10 tiếng.

Di tích của Diệt Pháp Chi Ảnh ở gần đầm lầy Ám Nguyệt, kế hoạch của Tô Hiểu đơn giản thô bạo, lợi dụng di tích Diệt Pháp Chi Ảnh hoàn thành khảo hạch lên cấp nhóm mạo hiểm. Chỉ cần hắn ở bên trong di tích không ra, Tử Linh Tộc chỉ có thể giương mắt nhìn.

Di tích của Diệt Pháp Chi Ảnh cách thủ đô của Tử Linh Tộc rất gần, đến nay vẫn không có tử linh có thể tiến vào bên trong. Chuyện này chỉ có thể nói rõ một chuyện, chính là Tử Linh Tộc không vào được.

Nghĩ tới điểm này, Tô Hiểu bỏ tàn thuốc trong tay thuốc, đứng dạy. Chỉ cần đến di tích của Diệt Pháp Chi Ảnh trước khi bị đại quân tử linh vây nhốt, vậy thì hắn thắng.

“Đi thôi.”

Tô Hiểu lay tỉnh Bố Bố, cũng gọi A Mỗ đang gặm thân cây trở về, đám người khởi hành lần nữa.

Trong tình huống dốc hết tốc lực đi đường, thời gian trôi qua rất nhanh. Tám tiếng sau, Tô Hiểu hơi thở hổn hển dừng bước, phía sau hắn cũng truyền tới tiếng thở hổn hển, là Bố Bố và A Mỗ, chúng nó đã mệt đến mức trợn tròn mắt.

Đừng cho rằng vội vàng đi tám tiếng rất dễ dàng, trong tình huống Tô Hiểu đi nhanh, Bố Bố và A Mỗ chỉ có thể dùng hết tốc lực mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp.

Tô Hiểu đứng tại chỗ, mồ hôi hột từ cằm hắn nhỏ xuống, sở dĩ đứng ở đây, không phải là vì thể lực không theo kịp, mà vì xung quanh quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức quỷ dị.

Đột nhiên Tô Hiểu mơ hồ nghe thấy được tiếng kim loại va chạm, âm thanh là từ mấy chục mét truyền đến. Hắn rút trường đao bên hông ra, một đao trảm về trước.

Boong.

Ánh đao màu lam nhạt thoát khỏi lưỡi đao, chém về phía trước, cuối cùng chém vào đất bùn cách mấy chục mét.

Một rãnh mương sau mấy mét xuất hiện, bên trong rãnh mương là thi thể bị chém thành hai, trong tay thi thể còn cầm một quả cầu kim loại.

Cùm cụp, rắc…

Quả cầu kim loại chuyển động, phía trên bắn ra vòng sáng thô cỡ ngón tay, vèo một tiếng, sương mù màu đỏ xông thẳng lên trời, tốc độ rất nhanh, cuối cùng nổ tung.

Cho dù là ban ngày, nhưng khói cầu màu đỏ trên bầu trời vẫn đặc biệt dễ thấy, còn kéo dài không tiêu tan.

Lúc này Tô Hiểu cách đầm lầy Ám Nguyệt còn khoảng 425 kilomet, cách di tích của Diệt Pháp Chi Ảnh khoảng 436 kilomet.

Bắt đầu giai đoạn ban đầu, không, có lẽ giai đoạn ban đầu không lâu sau sẽ kết thúc, đại quân tử linh mênh mông cuồn cuộn sắp kéo tới, Tô Hiểu sẽ tiến vào giai đoạn sinh tồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận